Long Vương Dị Giới

Chương 12: Hồi ức



“Tư Mỹ…ngươi nói là giống với…những vết thương ta gây ra cho Lăng Thiên? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Sau đó thì sao? Nếu như ngươi nói là giống với vết thương của Lăng Thiên thì hẳn không còn sống”

Đôi mắt xinh đẹp của Tư Mỹ nhắm lại, cô không nói gì, lặng lẽ cúi mặt xuống. Lăng Kiệt nhìn thê tử của mình, thở dài thay cô trả lời Lăng Quang.

“Phụ vương...Sau khi hắn bị tra tấn đến chết, người trong làng vẫn như cũ treo xác của hắn ở trên cao, như một lời cảnh cáo đến người dân. Nhưng đêm đó hổ thú nhân từ đâu xuất hiện, vốn dĩ nơi đây không có thú nhân, chúng tấn công ngôi làng và ăn thịt người vô tội vạ. Cái xác không nguyên vẹn treo trên cao như được tiếp theo linh lực, sống lại và giết chết thú nhân. Những người còn sống tôn hắn như anh hùng, từ kẻ phản bội thành người hùng. Nghe thật nực cười đúng không? Phụ vương, ngày hắn sống dậy, cũng chính là ngày con gặp Lăng Thiên trong mơ.” – Hít một hơi thật sâu, Lăng Kiệt lạnh lùng kể lại câu chuyện mà ngay cả anh cũng không muốn tin.

“Nói như vậy thì long hồn của Lăng Thiên đang nằm trong thân thể này?” – Lăng Quang nhẹ nhàng bước đến gần thủ lĩnh trẻ tuổi đang nằm trên mặt sàn băng lạnh lẽo, ông hỏi tiếp:

“Còn dân làng thì tại sao đột nhiên sống dậy? Con đã điều tra việc này chưa?”

“Phụ vương, việc này con đã điều tra nhưng vẫn chưa có đáp án. Hiện tại, con xin lấy tính mạng ra đảm bảo long hồn của Lăng Thiên đang bên trong tên nhân loại này, nhưng lại không có bất cứ kí ức nào về chúng ta.”

“Bệ hạ, chúng ta cứ tạm thời để cậu ấy tại nhân giới để hồi phục sức lực, dù gì nhân loại cũng không thể đặt chân đến long giới được. Con và Lăng Kiệt sẽ chăm sóc cho cậu ấy. Con cảm nhận được long hồn của Lăng Thiên đang có biến chuyển trong thân xác này.” – Là con gái duy nhất của đệ nhị trưởng lão, Tư Mỹ ngoài thông thạo kiếm thuật, cô còn có khả năng cảm nhận những thứ mà ngay cả long nhân với sức mạnh cao cường cũng không thể nhìn ra.

“Được, ta thân là long vương, không thể ở lại nơi này lâu, sẽ bất lợi cho gia tộc chúng ta. Hơn nữa, ta còn có việc xử lý. Lăng Kiệt, ở đây có Tư Mỹ, con mau trở về long giới cùng ta để bàn một số việc. Tư Mỹ, con thay ta chăm sóc cho Lăng Thiên, có chuyện gì hãy dùng thứ này để thông báo cho ta, dù xa thế nào ta cũng có thể nghe được.” – Từ trong không khí triệu hoán ra một ống thổi nhỏ màu bạc, không rõ nó được làm từ gì, Tư Mỹ nhận lấy vật này rồi cung kính hành lễ chào tạm biệt.

“Tư Mỹ, có chuyện gì nàng nhớ phải thông báo cho chúng ta. Trước khi trở về, ta sẽ thiết lập kết giới tại nơi này, tránh thú nhân hay bọn Tu La quay trở lại.” – Bàn tay to lớn của Lăng Kiệt nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mỹ, ôm lấy cô rồi thân hóa rồng hướng về bầu trời với tốc độ chớp mắt.

Nhìn hai thân ảnh của rồng khổng lồ bay xa, Tư Mỹ thở dài, với sức lực của long nhân, cô dễ dàng bế thủ lĩnh trẻ tuổi trở lại ngôi làng đã không còn sự sống, mọi thứ hoang tàn, mùi thi thể phân hủy bốc lên nồng nặc. Dọn dẹp mớ hỗn độn xung quanh, dựng một nơi trú ẩn nhỏ, nhóm lửa và đặt cậu bé đang hôn mê nằm xuống, còn cô đi vào rừng kiếm chút đồ ăn cho hôm nay.

Sau khi cô đi, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng, kết giới như bức tường trong suốt bao bọc xung quanh ngôi làng. Đầu ngón tay giật nhẹ, đôi mắt dần hé mở, đầu đau dữ dội, ngạc nhiên sao mình lại nằm chỗ nơi tan hoang thế này, thủ lĩnh trẻ tuổi lấy sức gượng dậy, cơn chóng mặt ập đến làm cho cậu nằm xuống lại.

“Sao mình lại nằm ở đây? Mình nhớ là mình đã bị hai hắc y nhân kia giao cho bọn thú nhân rồi mà. Sau đó thì…sao nhỉ? Sao bỗng dưng chẳng có chút kí ức nào. Cơ thể đau quá, phải trở về làng thôi.”

Cố gắng dùng sức ngồi dậy, phát hiện cảnh vật xung quanh có phần quen thuộc, không kiềm được, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhưng miệng lại cười, tiếng cười không phải là đang sảng khoái mà là vừa đáng giận vừa đáng thương. Tên thật của hắn đến bản thân cũng chẳng còn nhớ nữa, là một tên mồ côi, không biết hắn từ đâu xuất hiện, chỉ biết hắn chuyên ăn cắp sống đồ ăn của người trong làng.

Vốn dĩ trời sinh là một thằng nhóc lanh lợi, bình thường chỉ sống trong rừng, nguồn thức ăn chính là hoa quả, và thịt thú. Nhìn từ xa thấy đoàn người trong dân làng nhảy nhót tiệc tùng, hắn muốn hòa nhập lắm chứ nhưng với bộ dạng của một tên “người rừng” dơ bẩn nên bị dân vùng này xua đuổi.

Cậu bé theo thời gian ngày càng trưởng thành, vóc dáng khôi ngô hơn, cơ thể mạnh khỏe hơn. Mỗi ngày đều đến con suối – nguồn cung cấp nước chính cho khu làng, chỉ với mục đích muốn ngắm một người con gái mà cậu thầm mến. Cô bé được tên “người rừng” mến mộ lại chính là con gái của trưởng làng, là tiểu thư với sắc đẹp non nớt, làn da trắng nõn, tóc vàng được nhiều chàng trai trong làng theo đuổi, chính vì vậy mà cô sinh ra tính cách kiêu kỳ.

Vào một đêm trăng tròn định mệnh, dân làng đang vây quanh ngọn lửa lớn được đốt bằng đống củi to chất thành đống, vui hát ca, tiệc tùng kèm rượu say bí tỉ, không ai để ý thiếu nữ xinh đẹp kia lại cùng với người bạn trốn ra bờ suối để ngắm ánh sáng rọi dưới mặt nước. Khung cảnh thơ mộng, tiếng kêu của loài ễnh ương, ánh sáng từ mặt trăng sáng rọi hết con suối, tiếng nước chảy rì rào không ngưng, cảnh sắc thật đẹp là nơi tụ tập của những người trẻ tuổi trong làng. Tiếng cười nói vui vẻ của mọi người đã thu hút ánh mắt đỏ rực, theo dõi từ xa trong bụi cây. Nhanh như chớp, không ai hình dung ra đó là thứ gì, lao đến đám người giết sạch chỉ còn lại thi thể không rõ hình dạng, tay chân đứt rời nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu chảy lênh láng bốc mùi tanh, tiếng gầm của vật thể vang lên khắp rừng núi rồi trả lại tĩnh lặng cho màn đêm.

Không thấy con gái mình quay trở lại, trưởng làng cùng một số thanh niên khỏe mạnh đi tìm trong đêm, giật mình trước đống thi thể bị giết tàn bạo trước mặt, những cỗ thi thể bị ra tay tàn ác đến mức không nhận biết được là ai.

“Là ai…là ai đã giết con gái ta? Nhất định phải tìm ra hung thủ.” – Tên trưởng lão đang ở độ tuổi xế chiều, một tay chống gậy, ngón tay đeo trang sức sáng bóng, cây gậy cũng được đính những viên ngọc lấp lánh, toát lên sự giàu sang.

“Trưởng làng, ta biết là ai rồi. Người có nhớ tên “người rừng” mỗi ngày đều đến đây không? Hắn có thể chính là thủ phạm.” – Một tên thanh niên giữa đám đông lên tiếng.

Không có chứng cứ, nhưng người dân trong làng lại cảm thấy hợp lý, nhanh chóng quy tội cho cậu bé mồ côi kia. Đèn đuốc sáng trưng, tay cầm vũ khí mộc mạc, đoàn người tiến vào trong rừng sâu tìm người, đường vào rừng đầy những bụi cây cỏ mọc um tìm bị trai tráng đi đầu dọn thành một đường thẳng. Đương nhiên họ không biết người “người rừng” ở đâu, chỉ có thể đánh động. Sau một giờ đi lòng vòng tìm kiếm nhưng vô vọng, đoàn người mệt lả đi nghỉ ngơi tại chỗ.

“Chắc chắn sau khi gây chuyện xong, hắn đã bỏ trốn rồi. Chúng ta phải tìm cách dụ hắn ra.” – Nói chắc như đinh đóng cột, lại một tên thanh niên đứng lên cho ý kiến.

“Phải làm sao? Phải làm sao? – Thắc mắc của dân làng ùa lên, ồn ào khắp khu rừng.

“Chi bằng chúng ta đốt chỗ này đi, hắn thấy lửa chắc chắn sẽ chạy ra ngoài, chúng ta chỉ cần chặn ở đường vào rừng là được, một nhóm người sẽ chặn ở con suối.”

Đoàn người nhanh chóng châm lửa đốt rừng, khi lửa bắt đầu cháy, đám người trong làng hối hả trở về làng. Giữa đêm, gió thổi mạnh hơn làm cho ngọn lửa bùng cao hơn và lan mạnh dần dần. Đúng như dự kiến, tên “người rừng” không biết chuyện gì chạy về phía ngôi làng lánh nạn, bất ngờ thấy đoàn người đứng đợi sẵn “đón tiếp” mình với ánh mắt thù hận, tay cầm vũ khí. Tay không tấc sắt dễ dàng bị dân làng bắt lại.

Những loại hình tra tấn khủng khiếp nhất được áp dụng trên người cậu bé nhưng một mực khẳng định mình không phải là tên giết người. Trưởng làng tức giận biến hắn thành kẻ tàn phế, cho người đánh gãy chân của cậu và cắt lưỡi, sau đó ném trở lại vào rừng. Vết thương bị nhiễm trùng, không được sơ cứu, cơn sốt kéo đến, khiến cho cậu hôn mê sâu.

Vào cùng ngày, tai họa chính thức ập đến khu dân cư nhỏ bé tách biệt với ngoại giới này, Tu La tộc chọn nơi này là căn cứ đầu tiên cho cuộc chinh phạt nhân loại…