Long Vương Dị Giới

Chương 14: Chân tướng



“Cậu có biết người tên là Lăng Thiên không?”

Thủ lĩnh trẻ tuổi ngây người ra một lúc rồi lắc đầu, dùng thủ ngữ hỏi Tư Mỹ:

“Sao cô lại hỏi như vậy? Người đó là ai?”

Tư Mỹ phì cười, từ trong đống hoa quả được đặt chồng trên một chiếc lá khổng lồ, lựa chọn một quả dại đã chín mọng nước, cho lên miệng thưởng thức:

“Tôi thừa biết đáp án của cậu khi tôi hỏi như vậy. Kể cho tôi đi, cậu phát hiện sức mạnh bên trong cậu từ khi nào? Tại sao cậu lại có thể dùng sức mạnh của rồng?”

“Rồng…? Cô nói gì vậy? Tôi không có sức mạnh gì cả.’– Dùng tay miêu tả lia lịa thay cho lời nói, thủ lĩnh trẻ tuổi lúc này trán bắt đầu đổ mồ hôi, sợ hãi tăng cảnh giác, lùi về sau.

Sau khi bằng sức mạnh kì lạ mà mình vô tình có được trong lúc sốt mê man, tự tay giết chết vài tên thú nhân, từ một tên ất ơ mà dân làng cho là kẻ giết người, lại trở thành người hùng, thành lập một bang phái nhỏ trong làng với mục đích diệt trừ cái ác.

“Haiz, lại còn giả vờ. Để tôi cho cậu xem thứ này.” – Gương mặt xinh đẹp của Tư Mỹ nhìn chằm chằm cậu, nở nụ cười mìm rồi thân thành một nữ nhân tóc dài được buộc gọn gàng sau chiếc băng trên trán bằng vải màu nâu, thắt lưng đeo kiếm, tiến lại gần thủ lĩnh trẻ tuổi.

Hoang mang kèm sợ hãi, theo phản xạ tự nâng cảnh giác lên, cậu bật dậy, đôi mắt không thể nào rời khỏi hình dáng của người phụ nữ nhưng đôi chân vẫn bước lùi về sau, không để ý nên cậu ngã xuống đất, miệng há tròn chữ o, tay vụng về huơ huơ:

“Cô…cô..là Hân Nguyên…? Không thể nào…” – Nhận ra người trước mắt mình là người phụ nữ tính cách mạnh mẽ, thường bị người trong đoàn gọi “bà đàn ông” lại là một long nhân cao quý, thủ lĩnh trẻ tuổi vội vàng quỳ xuống hành lễ, dập đầu xin lỗi.

Hoảng hốt hành động dập đầu của đối phương, Tư Mỹ trước giờ không thích dùng quyền lực hay thân phận long nhân dọa kẻ yếu, cô ngăn cản và đỡ cậu ngồi lên một khúc gỗ làm ghế:

“Bình tĩnh đi, tôi không có ý dọa hay sẽ ăn thịt cậu đâu. Tôi là rồng chứ không phải bọn thú nhân kia đâu. Bộ dạng cậu như này chứng minh rằng cậu chẳng biết gì cả, nhị hoàng tử tôn quý của Đông phương long tộc sao lại chọn thân xác này để đầu thai nhỉ? Nhìn phèn chết đi được.”

Thủ lĩnh trẻ tuổi lại tiếp tục ngây ra, hôm nay đã có quá nhiều điều khó hiểu rồi, đầu tiên là hỏi về một người nào đó, sau là chứng kiến long nhân biến hình, bây giờ lại nhắc đến nhị hoàng tử của long tộc, cậu cảm thấy tứ chi mình phát triển chứ não bộ thì không.

“Được rồi, để tôi kể cho cậu mọi chuyện, sau đó cậu phải kể cho tôi mọi chuyện xảy ra ở dân làng này, tại sao Tu La tộc lại rút quân, sau khi cậu bị bọn chúng bắt, cơ thể cậu bị làm sao?

Nhẹ nhàng gật đầu, khi trở thành thủ lĩnh, cậu được người dân trong làng kể về long nhân sống tại vân ngoại thiên có sức mạnh cường đại, xem như các vị thần điều khiển thiên tượng, vận hành quy luật thời tiết trong trời đất, không thể bất kính mà còn phải có sự tôn sùng. Hiện tại, người ngồi trước mặt cậu tuy đã trong hình dáng một thiếu nữ đôi mươi mạnh mẽ, tính cách quyết đoán, thật ra là một nữ long nhân, làm sao mà dám hó hé được?

----------

Tư Mỹ bắt đầu kể lại câu chuyện, lý do tại sao cô lại chọn hóa thành một nhân loại, theo sát thủ lĩnh trẻ tuổi. Thủ lĩnh trẻ tuổi không dám chớp mắt, nước bọt cũng không dám nuốt mạnh, chăm chú nghe từng lời nói của cô.

“Tu La tộc chọn nơi này là căn cứ đầu tiên cho cuộc chiến xấm chiếm mặt đất, cũng là nơi mà toàn quân bị giết sạch không có chứng cứ, tôi và hôn phu đã bí mật điều tra nơi này và phát hiện cậu đã chết, nhưng không phải bọn chúng giết chết mà là vì cơ thể cậu không chịu được sức mạnh của rồng nên thổ huyết. Quân đội Tu La cùng lúc đó cũng bị diệt sạch, điều kì lạ là trên người bọn chúng có vết tích của vuốt rồng. Cậu có thấy lạ không? Cậu tự bạo mà chết vì bên trong người có long lực, đội quân Tu La bị giết lại có dấu vết của rồng.”

Không để cho thủ lĩnh trẻ tuổi kịp phản ứng hay đáp lại, Tư Mỹ vội ra dấu hiệu ám chỉ để cho cô nói tiếp:

“Dân làng đương nhiên trở thành thức ăn của Tu La, bọn chúng có sở thích ăn thịt kẻ yếu, không còn một ai sống sót dù là quân đội Tu La hay nhân loại. Bỗng dưng sau một đêm, người trong làng từ đống thịt vụn hay mảnh xương vỡ, hay là đống nôn của bọn Tu La lại dần dần hóa lại hình dáng ban đầu, quên đi mọi thứ và sống lại, sinh hoạt như người bình thường. Dọn dẹp hậu chiến tranh mà không có bất kỳ thắc mắc nào về cuộc chiến hay sự xuất hiện của Tu La tộc, giống như bọn họ chỉ trải qua một đêm mộng.”

Tư Mỹ dừng một chút, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng mặt thủ lĩnh trẻ tuổi, đôi mắt mở to, gương mặt thêm phần nghiêm túc:

“Nhưng không ai thấy cậu, cậu lúc này như tàng hình vậy, bọn họ dẹp đống đổ nát xung quanh nhưng nơi cậu bị trói vẫn như cũ, thân xác của cậu dần bị phân hủy, mùi thi thể bốc nồng nặc nhưng không một ai để ý. Tôi còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó mưa rất lớn, sấm sét vang dội như muốn xé rách bầu trời cũng là ngày…cậu mở mắt hồi sinh. Với thi thể đang phân hủy như cậu, đến Lăng Kiệt còn buồn nôn, việc cậu sống lại không được người trong làng đón nhận, bọn họ bỗng dưng phát hiện ra sự tồn tại của cậu và muốn giết chết cậu, những vết thương trên người cậu lúc đó rất đặc thù, giống như đã có sắp xếp sẵn hoặc là bọn họ bị điều khiển.”

Không nhịn được nữa, thủ lĩnh trẻ tuổi dùng thủ ngữ hỏi:

“Tại sao tôi không có ký ức đó, tôi chỉ nhớ tôi đã từng bị Tu La tộc bắt và có…thứ gì đó xuất hiện trong cơ thể rất khó chịu, sau đó thì…không biết gì nữa.”

“Trước khi cơ thể cậu tự bạo, cậu có biết ai là người đã diệt sạch quân đội Tu La không?

“Lúc đó, trời đất tối sầm lại, một bóng đen dài như hình dáng của rồng từ trên trời bay xuống, cái bóng đen đó chạm chỗ nào thì nơi đó liền không còn sự sống, Tu La tộc cứ thế mà dễ dàng bị tiêu diệt sạch. Rồi cái bóng đen ẩn dưới mất đất biến mất. Ngay lập tức, cơ thể bắt đầu khó chịu, tôi không biết gì nữa.”

Tư Mỹ rất ngạc nhiên, thân là con gái duy nhất của đệ nhị trưởng lão long tộc, những cao thủ có sức mạnh thế nào cô đều gặp qua, cho dù là tứ vương hùng mạnh, nhanh chóng tiêu diệt số lượng lớn tộc nhân Tu La, trên đời vẫn không có ai khả năng như vậy. Rốt cuộc là cao thủ nào đang ẩn mình trong bóng tối giúp đỡ nhân loại? Gạt đi những thắc mắc đó, Tư Mỹ liền hỏi thủ lĩnh trẻ tuổi:

“Nói cho tôi biết đi, sức mạnh của cậu từ đâu mà có? Tại sao cậu lại có long lực? Nhắc mới nhớ, hắc thương mà lần trước cậu thu phục từ trong tay hổ vương không phải là món đồ mà nhân loại có thể dùng, cậu lại có thể dùng nó dễ dàng? Nên thẳng thắn nhé, hoàng hôn rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm để ngày mai khởi hành.”

“Khởi hành… là đi đâu?”

“Tập trung câu hỏi của tôi nào, nhanh lên đi.” – Ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi với cô rồi, thật muốn nằm xuống ngủ một giấc trên một chiếc giường êm ái của cô tại Đông cung.

“Tôi… tôi không biết phải trả lời cho cô thế nào. Tôi sau khi có được ý thức thì phát hiện ra bên trong cơ thể có thứ gì đó trú ngụ, nó ngày càng lớn mạnh, tôi không biết đó là gì, nó có hình dạng như một con người… Thứ đó cho tôi sức mạnh… Còn lại tôi không biết gì cả.”

Nhìn thấy gương mặt buồn bã của thủ lĩnh trẻ tuổi, Tư Mỹ liền nhận ra đây không phải là lời nói dối, vì chính cô và Lăng Kiệt cũng nhận ra cậu bé người phàm này có sức mạnh gì đó đang lớn mạnh trong cơ thể mà không thể hình dung đó là gì. Không gặng hỏi nữa, cô đứng dậy vươn vai, nhưng không hóa lại hình dáng long nhân vì cô nghĩ nói chuyện với phàm nhân thì hình dạng phàm nhân là hợp nhất.

Ngày đó cô cùng chồng mình phát hiện ra sự bất thường ở cơ thể chàng trai trẻ này, cô quyết định giả thành một nữ nhân mạnh mẽ phụ trợ vị thủ lĩnh mặt mũi non nớt này, vừa bảo vệ, vừa có thể tìm hiểu được bí ẩn xoay quanh thủ lĩnh.

“Thôi… nghỉ ngơi đi, biết vậy là đủ rồi. Tối nay ăn gì nhỉ? Lão nương đói bụng rồi.” – Cắt ngang bầu không khí im ắng, Tư Mỹ làm vài động tác khởi động tay chân.

“Để tôi… ra suối bắt cá, chúng ta làm cá nướng nhé. Lúc trước cô rất thích ăn mà.” – Bật dậy, ấp a ấp úng luống cuống tay chân nói chuyện, đỏ mặt rồi hướng đến con suối quen thuộc, tập tễnh bước đi.

Nhìn thấy bóng lưng của cậu dần xa, Tư Mỹ phì cười, lắc đầu:

“Dễ đỏ mặt thế à? Anh em giống nhau thật. Cái bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì lại có hình dáng của rồng… Có lẽ mình phải nhờ Lăng Kiệt điều tra thêm rồi. Dù gì cũng xác định long hồn của Lăng Thiên đang trong cơ thể này, trước mắt không còn gì đáng lo nữa.”

Quen thuộc với công việc săn bắt cá thường ngày, thủ lĩnh trẻ tuổi hai tay cầm hai con cá mập mạp, Tư Mỹ nhanh chóng giúp cậu nhóm lửa nướng cá. Màn đêm kéo tới, đêm nay trăng tròn vằng vặc, soi sáng cả mặt đất, ánh lửa bập bùng, thỉnh thoảng có vài đốm lửa văng ra ngoài kêu tí tách, cả hai sau khi xong bữa tối đơn giản, mệt mỏi lăn ra đất ngủ say.

Trong cơn mơ, thủ lĩnh trẻ tuổi nhìn thấy một bóng dáng người đang tiến tới mình, cơ thể nhỏ hơn so với long nhân khác, tóc màu trắng, trên đầu có sừng rồng màu đỏ, đuôi cử động nhẹ nhàng uyển chuyển phía sau, gương mặt điển trai thu hút cả người cùng giới. Thủ lĩnh trẻ tuổi cũng rất lấy làm lạ, mình đang đứng trên một đám mây to khổng lồ, sương mù mờ mịt xung quanh, chỉ có thể nhìn rõ người phía trước. Sau lưng long nhân bí ẩn này xuất hiện một đôi mắt đỏ rực giữa làn sương mờ kèm tiếng gầm nhẹ thổi bay làn sương xung quanh cậu.

Long nhân phía trước dừng lại cách cậu vài bước chân, giơ tay chỉ về phía cậu rồi cất lời:

“Đã đến lúc chúng ta trở lại rồi.”

Dứt lời, làn sương sau lưng long nhân bị thổi bay bởi một làn gió cực mạnh, lộ ra một con rồng khổng lồ màu vàng, người đời gọi đó là “kim long vương”, tức ra là con rồng có sức mạnh bậc vương, còn cao hơn tứ vương hiện tại. Kim long vương đến giờ chỉ là trong truyền thuyết, ngay cả long tộc bây giờ cũng không biết về sự tồn tại của giống rồng này, thủ lĩnh trẻ cảm thấy sợ hãi tột độ, kim long vương gầm lên như muốn xé tan không khí xung quanh, cậu hét lên rồi ngồi bật dây… Thì ra chỉ là mơ!

Mồ hôi đầm đìa, tiếng thở dốc ngày càng mạnh hơn, tiếng hét của cậu làm Tư Mỹ thức giấc, cô vội vàng hỏi thăm cậu:

“Sao thế? Mơ thấy gì à?”

“Nhanh… đưa tôi đến cái xác.”