Long Vương Dị Giới

Chương 15: Mở mắt!



“Nửa đêm nửa hôm, cậu lại muốn đến cái động lạnh lẽo đó, sao không để sáng mai đi.”

“Tôi… tôi cũng không biết tại sao nữa. Nhưng mà có gì đó thôi thúc tôi, nó kì lạ lắm…” – Luống cuống dùng thủ ngữ giải thích, thủ lĩnh trẻ tuổi thúc giục Tư Mỹ.

“Ít nhất cậu cũng phải kể cho tôi là cậu đã mơ thấy gì đã chứ? Chỉ là giấc mơ thôi mà, lão nương không thích bị quấy rối giấc ngủ đâu, bực bội quá mà.” – Bực dọc vì bị làm phiền giữa đêm khuya, Tư Mỹ bộ dạng chậm chạp di chuyển.

“Trong mơ tôi thấy người đó… cùng một con rồng rất to lớn…”

“Người đó… cậu đang ám chỉ… Lăng Thiên?!”

Thủ lĩnh trẻ tuổi nhẹ nhàng gật đầu, gấp gáp di chuyển về phía hang động băng lạnh lẽo nằm sâu trong rừng.

Khu rừng về khuya thêm phần đáng sợ, tiếng kêu của loài bò sát, tiếng sột soạt của bụi rậm không rõ từ đâu, cây cối mọc cao che hết ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống, xung quanh tối om, le lói ánh lửa bập bùng từ ngọn đuốc trên tay thủ lĩnh trẻ tuổi.

“Cậu nói đi, là Lăng Thiên nói với cậu như vậy à?” – Không nhận được câu trả lời thích đáng, Tư Mỹ không chịu buông tha mà tiếp tục gặng hỏi cậu.

“Hân Nguyên… Lăng Thiên là ai vậy? Cậu ấy làm sao mà trở thành bộ dạng thế này?” – Một tay cầm đuốc soi sáng, tay còn lại cầm một con dao nhỏ cậu luôn để bên mình để phát quang rừng.

Tư Mỹ im lặng một lúc, nhìn lên bầu trời bị nhiều tán cây che phủ, thở dài nhìn thủ lĩnh trẻ tuổi, tay của cô đặt lên bả vai cậu. Sau khi nghe cô kể về câu chuyện diễn ra ở Đông cung, thủ lĩnh trẻ tuổi không biết trưng ra bộ mặt thế nào, tự tay giết chết rồi tự tay muốn cứu, long nhân có phải luôn khó hiểu như vậy? Thở dài một hơi và nhún vai, bước tiếp, bầu không khí trở nên im ắng, trả lại yên tĩnh cho khu rừng.

“Hân Nguyên này…” – Không thể nhịn được nữa, thủ lĩnh trẻ tuổi chủ động mở lời trước.

“Sao thế?”

“Nếu cô nói tôi là thân xác được chọn chứa long hồn của Lăng Thiên thì tại sao Lăng Kiệt lại muốn giết tôi? Chẳng phải anh ta đã từng thấy tôi trước kia rồi sao?”

“Đúng là trước kia anh ấy đã gặp cậu rồi, nhưng cậu còn nhớ hình dáng của cậu trước khi hồi sinh chứ?”

Thủ lĩnh trẻ tuổi lắc đầu, gương mặt vẽ ra sự thắc mắc, chẳng lẽ bản thân mình có sự thay đổi mà người khác nhìn vào không nhận ra luôn à?

“Tôi có thay đổi sao? Mỗi ngày tôi đều soi gương cơ mà, làm gì có chuyện tỉnh dậy thì bề ngoài liền thay đổi?”

“Haiz, cậu đúng là một thằng ngốc. Tôi đã nói với cậu rồi, ngôi làng này không bình thường, sau khi cậu trở thành người hùng của dân làng, sau một đêm thì cậu liền biến thành một hình dáng khác, khí tức có sẵn trên người cậu liền biến mất, cậu làm tôi phải sống ở đây khá lâu mới tìm được cậu đấy. Tên đầu gỗ Lăng Kiệt không nhận ra cậu cũng phải thôi, sau khi tôi quyết định ở đây để theo sát cậu thì anh ta cũng trở về long giới, cả hai không liên lạc với nhau khá lâu rồi… Với lại, anh ấy không thích nhân loại lắm. Có lần cậu bị sét đánh, có khi nào nó ảnh hưởng đến đầu óc làm cho cậu không phát triển không nhỉ?” – Vừa nói hết câu, Tư Mỹ bật cười

Bị chọc cho tức giận, thủ lĩnh trẻ tuổi nhăn mặt quay đi chỗ khác, bước chân nhanh hơn bỏ mặt Tư Mỹ đằng sau. Đúng là có một lần cậu bị sét đánh trúng, nhưng cơ thể lại không có vết thương nào, chỉ sợ hãi bất tỉnh, nhưng nó có liên quan gì đến thông minh cơ chứ?

“Cô nói như vậy nghĩa là trong cơ thể tôi có long hồn của Lăng Thiên, nếu cậu ấy sống dậy… thì tôi sẽ biến mất à?”

Tư Mỹ không trả lời, vì cô không biết phải trả lời thế nào, thời gian sống cùng nhau không dài nhưng ít nhiều cô cũng có tình cảm thân cận với cậu bé này, xem như một đứa em trai trong nhà. Bầu không khí lại trở nên im ắng, cứ như thế không ai nói câu nào cho đến khi đến được miệng hang, chuyện cũ lúc trước hiện lại trong đầu cô.

Sau khi Lăng Kiệt tiếp tục theo đuổi chân tướng sự thật theo giấc mơ, anh đã bí mật đào ngôi mộ của em trai mình trong đêm nhưng không biết đem cỗ thi thể này giấu nơi nào. Lén lút đưa về phòng mình, báo hại Tư Mỹ sợ chết khiếp, không dám vào phòng, thuyết phục được thê tử của mình, anh ngày đêm tìm nơi có thể chứa được cái xác tránh tai mắt của người trong tộc.

Trong cơn buồn ngủ giữa khuya, gục mặt trên chiếc bàn gỗ chạm khắc tinh xảo, bên cạnh là một tập bản đồ được vẽ tay cũ kĩ, dần mục nát đang đọc dang dở, một luồng gió lạnh đập mở cửa sổ, lùa vào phòng, tiếng giấy trong quyển bản đồ bay sột soạt lại dừng ở một trang cố định rồi dừng lại, gió cũng giảm dần rồi dừng hẳn.

Lăng Kiệt giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình quá mệt mỏi nên ngủ quên, đứng dậy đóng lại những thứ mình đang tìm hiểu nhưng quyển tập bản đồ làm anh phải để ý, chỉ là khu vực của nhân tộc sinh sống bình thường, tại sao lại được khắc trong bản đồ long giới, nhanh chóng nhận ra đây còn là nơi mà Tu La lần đầu phát động chiến tranh, một nơi tưởng chừng rất bình thường lại có mấu chốt quan trọng như vậy, Lăng Kiệt trong đêm hóa thân thành rồng, một mình bay đến nơi này, chỉ thấy hậu chiến tranh để lại. Từ trên cao nhìn xuống trông thấy một hang động nằm sâu trong rừng có thứ gì đó cuốn hút anh, đáp xuống đi sâu vào trong khám phá là một hang băng vĩnh cửu có tuổi thọ lâu đời, là nơi thích hợp để bảo quản thân xác.

Sáng hôm sau, anh cùng Tư Mỹ đem cái xác đến hang động, mượn khí lạnh của hang tạo thành quan tài băng, đặt thân xác xuống mặt băng rồi đổ nước được múc từ con suối lên thi thể, ngay lập tức hình thành một khối băng lớn bao bọc thân xác. Sau khi hoàn thành mục tiêu đầu tiên, Lăng Kiệt và Tư Mỹ bắt đầu điều tra xung quanh đây, thi thể của Tu La tộc, đồ vật, vũ khí ngổn ngang trên mặt đấy, dấu vết từ móng vuốt của rồng, sự hồi sinh khó hiểu của dân làng và sức mạnh kì lạ của nam nhân trẻ tuổi, thú nhân phát triển ngày càng đông.

Vì hiệp ước hòa bình giữa long tộc và nhân tộc, thân là thái tử Đông phương giới, Lăng Kiệt không thể ở lại lâu, cả hai quyết định tạm chia tay nhau, Tư Mỹ lấy lý do bế quan tu luyện, không thể gặp mặt ai, giả dạng thành một người phụ nữ phàm nhân tính cách mạnh mẽ, còn anh trở về long giới, lần gặp lại chưa kịp giải thích, anh đã đánh người ta vô tội vạ thế này, vì cô cũng không chắc chắn đây có phải là “vật chứa” của long hồn Lăng Thiên không, tiếp đến là màn cứu sống người mà mình vừa hại xong, thật muốn bỏ cuộc cho anh em nhà này tự xử mà!

Cả hai tiến sâu vào trong hang, Tư Mỹ vốn dĩ là nữ long nhân, đến đây cô cũng thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cậu bé này. Thủ lĩnh trẻ tuổi mặt mũi xám xịt bước gần quan tài băng, chạm tay lên mặt băng tỏa ra hàn khí. Tư Mỹ khó hiểu đến gần xem hành động của cậu.

Người trong quan tài băng… đột ngột mở mắt.