Long Vương Dị Giới

Chương 16: Sống lại! Cái xác tự di chuyển?!



Cái xác nằm trong quan tài băng lạnh giá đột ngột mở mắt, Tư Mỹ giật mình hét lên lui về sau, tiếng la của cô làm thủ lĩnh trẻ tuổi giật mình, theo phản xạ cậu cũng đồng thanh với Tư Mỹ.

“Cậu… cậu xem… mở mắt kìa… Xác chết sống dậy. Á á á á á!!! – Núp đằng sau thủ lĩnh trẻ tuổi, lắp bắp kinh hãi cố gắng nói thành câu. Cậu cũng sợ không kém, muốn chảy nước bên dưới đến nơi, chân nhũn ra run lẩy bẩy.

Động tác tay có phần gấp gáp kèm sợ hãi mà ra kí hiệu thủ ngữ, một nữ long nhân cao quý đến từ vân ngoại thiên, một chiến binh chuyên săn giết quái thú, bây giờ lại như hai tên nhút nhát.

“Cô đến xem đi… Tôi không dám đâu…”

“Chẳng phải cậu… nói Lăng Thiên muốn sống dậy sao? Cậu… nhanh đến đi.”

“Không!!!!! Lăng Thiên là người trong tộc của cô… Cô mới là người đến xem.”

Cả hai đẩy tới đẩy lui, không ai chịu là người tiên phong tiến đến gần cái xác lần nữa. Cái xác không những không phân hủy mà da dẻ ngày càng hồng hào hơn, giống như chỉ là đang ngủ, nhưng mắt vẫn nhìn trơ trơ, không chớp mắt, đồng tử vẫn giãn, không có dấu hiệu của sự sống. Trong lúc cả hai giằng co qua lại thì lớp băng ở quan tài ngày càng nứt ra, tiếng băng nứt kêu rắc rắc to hơn mới khiến Tư Mỹ và thủ lĩnh trẻ tuổi để ý, sợ hãi càng thêm sợ hãi, hai người quyết định chạy ra phía miệng hang, chuyện này… để sau hẵng tính đi!!!

Chạy với tốc độ “thần thánh” cuối cùng cũng ra đến miệng hang, lúc này cô và thủ lĩnh trẻ tuổi mới cảm thấy mệt, ngồi xuống thở dốc. Không cần biết đó là Lăng Thiên hay thứ gì, lần này quá mức kinh khủng rồi!

Chuyện tâm linh hay những thứ liên quan đến ma quỷ đều là những câu chuyện được thêu dệt bởi nhân loại, long tộc đương nhiên chưa bao giờ biết qua, Tư Mỹ trong một lần giả dạng phàm nhân để tìm hiểu người trong làng đã nghe qua vài câu chuyện kinh dị được người dân nơi đây kể lại trong bữa tiệc. Lúc đầu, cô chỉ xem nó là những câu chuyện bịa đặt, nói quá để hù người nghe, nhưng sau khi nghe qua được vài câu chuyện, cô lại bắt đầu bị ám ảnh bởi sinh vật mà con người gọi là “ma”.

Cái xác đã “ngủm” từ lâu bây giờ lại mở mắt, cho dù cô có là nữ vương long tộc đi chăng nữa thì cũng bỏ tôn nghiêm mà chạy. Thủ lĩnh trẻ tuổi thì còn tệ hơn nữa, tuy rằng bản thân sống trong rừng cũng đã lâu, hòa nhập với cộng đồng còn bị “nhồi nhét” những câu chuyện tâm linh quái dị, thú nhân thì không sợ, lại sợ thứ không rõ nhân hình, kể ra bên ngoài chắc cũng không còn mặt mũi!

“Hân Nguyên… Bây giờ chúng ta phải làm sao? Tôi… không dám vào nữa đâu!!!” – Vừa thở vừa vụng về đưa tay làm thủ ngữ, trán của cậu ướt đẫm mồ hôi, thập thò nhìn vào bên trong hang động tối om.

“Tôi làm sao biết được, chúng ta đứng mãi ở đây thì không phải là cách đâu. Hay là… vào lần nữa đi.” – Tư Mỹ hít một hơi thật sau, tay chân của cô run lập cập nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, lấy hết can đảm kéo tay thủ lĩnh trẻ tuổi vào trong.

“Cô đi một mình đi, tôi có chết cũng không vào nơi kinh dị đó nữa đâu, cô không thấy cái xác đó mở mắt à? Cái xác, cái xác đó!” – Giật tay của cậu ra khỏi tay của Tư Mỹ đang kéo chặt, một tay còn lại bám vào vách đó, cả hai lại trong tư thế giằng co.

Từ trong hang vọng ra, là tiếng bước chân cộp cộp, tiếng bước chân ngày càng to nhưng lại không đều, giống như người vừa đi vừa dịch chuyển một đoạn vậy. Lần này thì toi rồi, Tư Mỹ và thủ lĩnh trẻ tuổi ôm nhau run sợ, nước mắt nước mũi tuôn ra, không có long nhân hay kẻ săn thú nhân gì nữa, chỉ là hai tên đang sợ “ma” đang đứng đợi trước miệng hang.

Người từ trong hang tiến gần hơn với bọn Tư Mỹ, sợ hãi nên nhắm tịt mắt lại, “mắt không thấy, tim không đau”, tiếng bước chân dừng lại, trả lại màn đêm tĩnh mịch cho khu rừng, tiếng dế kêu, gió thổi cành cây sột soạt. Tưởng chừng như là đã kết thúc đêm ám ảnh này rồi, hai người từ từ hé mắt ra nhìn xung quanh. Một gương mặt áp sát khuôn mặt của cậu và thủ lĩnh trẻ tuổi.

Hét lên thất thanh, lùi ra sau rồi khóc lóc, nước mắt trào ra như suối, “con ma” không làm gì nữa mà vô hồn đứng trước cả hai. Tư Mỹ ngạc nhiên tại sao cái xác đã tự mình ra được đây lại không làm gì nữa, lấy hết sức bình tĩnh nhìn gương mặt của thi thể đã chết lâu năm này, khác với trong những câu chuyện “ma” được người dân xung quanh kể thì bộ dạng của những thực thể rất đáng sợ. Cái xác đứng trước mặt cô thật sự…đẹp trai, nét đẹp của con trai vừa trưởng thành nhưng lại có phần giống con gái ở làn da trắng nõn, tròng mắt màu xanh dương, màu tóc bạch kim dưới ánh sáng của mặt trăng càng thêm nổi bật. Đôi mắt vẫn vô hồn nhìn về xa xăm, không có chút cảm xúc. Không còn sợ hãi, Tư Mỹ kéo tên “thỏ đế” khóc đến sưng cả mắt đứng dậy, cùng nhìn cái xác điển trai này.

Đang tò mò lý do cái xác có thể tự di chuyển, lại lần nữa thi thể gầm lên tiếng hống của rồng lộ ra 4 chiếc răng nanh dài nhọn hoắt, tiếng gầm uy lực tạo ra những đợt sóng âm khiến cho thủ lĩnh trẻ tuổi và Tư Mỹ không kịp trở tay mà văng ra một đoạn, cây cối xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà tan tành thành những mảnh gỗ vung bay tứ tung, đợt sóng âm hình tròn gây sát thương cho những thứ ở gần.

Tai trái của thủ lĩnh trẻ tuổi có dấu hiệu xuất hiện, máu chảy nhiều hơn, tai còn lại cũng ong ong, biết rõ phàm nhân không thể chịu được sức mạnh của rồng, Tư Mỹ hai tay làm ấn tạo thành một vòng tròn kết giới bao quanh hai người. Không những không làm giảm bớt đau đớn, thủ lĩnh trẻ tuổi phun ra ngụm máu tươi, cả cơ thể nóng bừng như đang nằm trong lò thiêu, cánh tay trái và phải bị thứ gì đó vô hình nhấc bổng lên rồi vặn ngược như một miếng giẻ, tiếng xương gãy giòn tan, cậu hét lên trong vô vọng, hai chân cũng chung số phận, tay chân gãy vụn vật thể vô hình kéo đứt lìa, chỉ còn cơ thể đang dần mất đi nhận thức, Tư Mỹ từ nãy đến giờ không biết chuyện gì xảy ra, cô không biết phải làm gì, long nhãn cũng không nhìn thấu thứ vô hình đó là gì, chỉ biết chứng kiến cậu bé vừa trưởng thành chịu khổ cực từ nhỏ đến lớn lần nữa bị sát hại một cách tàn bạo.

Cơ thể như khối thịt hỏng rơi xuống mặt đất, chưa kịp để cô bình tĩnh, lửa từ trong ngực của thủ lĩnh trẻ tuổi bùng lên, đốt cháy thân thể này. Ngọn lửa không đốt cháy thành tro mà nó đốt vẻ bề ngoài, quay lại là một cái xác khô héo đã bị chết cách đây nhiều năm, là gương mặt của cậu bé “người rừng” trước khi bị hồi sinh, là gương mặt làm cho cả cô và Lăng Kiệt không nhận ra, mà có lẽ chủ nhân của nó cũng không biết. Một luồng khí đen từ trong cái xác khô phóng ra rất nhanh, bay lơ lửng giữa không trung, luồng khí có hình dáng của một con rồng, bay quanh cái xác vừa phát ra tiếng gầm khủng khiếp, uốn lượn như đang thị uy. Tư Mỹ không dám tin vào mắt mình, mặc dù cô đã biết long hồn của nhị hoàng tử Đông phương long tộc nằm trong thân xác của thủ lĩnh trẻ tuổi, nhưng cô không ngờ rằng long hồn lại chứa sức mạnh to lớn đến vậy, long hồn phát ra sức mạnh tăm tối, là thứ sức mạnh được cho là “hủy thiên diệt địa” bị nguyền rủa trong truyền thuyết của rồng.

Long hồn sau khi uốn lượn vài vòng thì ngay lập tức nhập vào bên trong cái xác vừa từ trong hang bước ra kia, sức mạnh hắc ám cường đại khiến cho mọi thứ xung quanh như có chất độc ăn mòn rồi biến mất trong không khí, bao gồm cả cái xác khô trên mặt đất.

Hoàn tất dung hợp với thân thể lạnh lẽo, cơ thể ngã xuống mặt đất, Tư Mỹ làm phép hủy bỏ kết giới, vội vàng chạy đến kiểm tra. Mạch có dấu hiệu đập trở lại, cơ thể lạnh ngắt giờ bắt đầu ấm hơn, cô cảm nhận được nhịp đập của tim, còn đôi mắt thì nhắm nghiền lại như đang ngủ. Tiếng gầm vừa rồi đã làm kinh động đến long giới, quân đội long tộc kéo đến được dẫn đầu những vị tướng nổi tiếng có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm. Long nhân không được phép xâm nhập vào lãnh thổ của nhân tộc mà không có sự đồng ý của hai bên – điều quan trọng thứ nhất của hiệp ước! Tư Mỹ nuốt nước bọt, lần này thì động đến cả quân đội long giới rồi…