Long Vương Dị Giới

Chương 19: Chọc tức



Bị tinh thần lực của người đàn ông dẫn đầu đoàn người làm lộ vị trí, cậu bị bao vây bởi những người thân mặc giáp, tay cầm vũ khí áp sát vào người. Cưỡng ép thô bạo lôi đến trước mặt người đàn ông vừa phát luồng tinh thần lực kia, nghiến răng ken két không khuất phục mà hét ầm lên:

“Bỏ tui ra, ông là ai mà dám bắt người ngang nhiên vậy? Tui méc long vương đó!!! Bỏ tui ra!!!”

Người đàn ông cười nửa miệng, từ trên con tuấn mã có sừng bước xuống, tiến lại gần cậu đang bị người hai bên cố định tay, ép buộc quỳ xuống đất. Nhìn cậu một lúc lâu, người đàn ông thoạt nhìn đã có tuổi, đầu tóc đã có vài sợi đổi màu, sừng và đuôi cùng màu xanh biển, mắt nâu, nói chuyện lộ ra chiếc nanh dài:

“Ta muốn xem ngươi nói với long vương chuyện này thế nào? Rình mò như chuột, bản vương chưa giết người đã là phúc cho ngươi, còn muốn tố cáo ta? Nể tình hôm nay là ngày vui của Lăng Quang, bản vương tha tội cho ngươi, giờ thì cút đi!”

Cả đoàn quân tiếp tục hướng về Đông cung, bỏ mặc cậu lại phía sau, bị sỉ nhục, gương mặt của Lăng Thiên tối sầm lại, phóng lên mái nhà đợi đoàn quân đi xa, từ trong túi lấy ra chiếc ná gỗ mà Lăng Kiệt tặng cho cậu, nhắm đến người vừa nghênh ngang kìa mà bắn. Tài năng nhắm bắn của Lăng Thiên số hai thì không ai dám tranh số một tại Đông cung, ngay cả cha cậu cũng phải thừa nhận khả năng này, nhờ tài lẻ đặc biệt này mà viên đạn bằng kim loại dễ dàng trúng “mục tiêu”, sợ bị lộ nên cậu phóng như bay đến chỗ hẹn lúc nãy với Tư Mỹ.

“Lăng Thiên, em về - ”

“Chị dâu, chạy!” – Không cho Tư Mỹ nói hết câu, cậu đáp xuống đất thật mạnh làm khói bụi xung quanh bay tứ tung, nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh, cả hai cùng chạy.

Chạy bán sống bán chết về đến cổng chính Đông cung thành công, Lăng Thiên nhìn trước nhìn sau xác định đoàn người kia không đuổi theo mới dám thở, cùng Tư Mỹ hồi cung. Kể từ khi con trai của mình tỉnh lại, tâm trạng của Lăng Quang mỗi ngày đều rất tốt, sau giấc nghỉ trưa, ông đều ra vườn thượng uyển mà Lưu Vũ lúc còn sống rất hay chăm sóc để ngắm, ngạc nhiên khi thấy con trai cùng con dâu trở về sớm hơn dự kiến, thắc mắc hỏi:

“Lăng Thiên, Tư Mỹ… Về sớm vậy? Có chuyện gì thế?”

“Bệ hạ, là nhị hoàng tử -” – Lại không để cho cô dứt hết câu, Lăng Thiên vội vàng dùng tay bịt miệng của cô lại, bồn chồn giải thích: “Phụ vương, là con nhớ người nên mới về sớm.”

“Nhớ ta? Xem ra ta không nên cho con ra ngoài sớm, hiện tại con vẫn chưa đến tuổi trưởng thành của long nhân, con ra ngoài không có ta chắc chắn đã gặp khó khăn, lại đây nào.” – Với cơ thể to lớn của ông, nhấc cả cơ thể Lăng Thiên ôm vào lòng là chuyện cỏn con. Tư Mỹ ngơ ngác nhìn hai cha con, cô vẫn khó hiểu tại sao Lăng Thiên lại có hành động như vậy.

Phá tan bầu không khí hạnh phúc tình phụ tử là gã hầu trung thành của ông, từ xa vội vã bước gần đến cung kính hành lễ, không dám chậm trễ bẩm báo:

“Bẩm bệ hạ, Bắc vương đã đến! Đang đợi người tại cổng chính Đông cung!”

Lăng Quang gật đầu, thả Lăng Thiên đầu tóc rối bời ra, rồi sải bước về phía cổng chính đón khách. Thấy bóng dáng ông đi xa, Tư Mỹ nhích lại gần nhị hoàng tử tay chân loạng choạng vuốt tóc, càng vuốt tóc càng rối bời hơn, nhịn không được nữa lên tiếng hỏi:

“Lúc nãy là sao thế? Sao lại bỏ về? Mau cho chị lời giải thích hợp tai, nếu không…” – Ngưng một chút để suy nghĩ, mắt liếc nhìn Lăng Thiên vẫn đang soi mặt dưới mắt hồ trong vườn để chỉnh lại tóc, nói tiếp: “Nếu không… chị không dẫn em ra ngoài chơi nữa!!!”

“Ờ thì… em… em dùng ná bắn vào một người, dường như ông ta có chức vụ cao lắm… là… là… vương. Đúng rồi, ông ấy tự xưng mình là vương!”

“Đừng… đừng… nói là em bắn vào Bắc vương nhé!” - Tư Mỹ trên trán chảy mồ hôi hột, lắp bắp nói không thành lời.

“Em không biết ông ấy là vua của phương nào. Trông đáng ghét quá nên em xuống tay luôn, chị phải thấy lúc đó em bắn cực hay nhé, từ xa mà vẫn trúng mục tiêu. Hahaha!” – Đắc ý trả lời, hai tay chống nạnh cười to.

Tư Mỹ không biết trả lời gì lúc này, bàn tay nhỏ thon xinh đep của cô vuốt mặt ngao ngán, thở dài nhìn cậu bé vô tư trước mắt. Nghe thấy tiếng bước chân rất có lực từ sau lưng truyền tới, cả hai quay mặt lại, là thị vệ của Lăng Quang, ánh mắt nghiêm nghị của quân nhân, cung kính báo:

“Thái tử phi, nhị hoàng tử, bệ hạ cho mời hai người đến phòng tiếp khách.”

Tư Mỹ nuốt nước bọt, quay mặt nhìn Lăng Thiên, cả hai nhìn nhau, lề mề bước đi. Cuối cùng cũng đến được phòng tiếp khách rộng lớn của Đông cung, chỉ được sử dụng để đón khách quý của vua, trên tường đều được khảm ngọc quý óng ánh, sàn lót bằng vàng, trải thảm lông cao cấp bên trên, những cây cột được điêu khắc tinh xảo, đủ để chứng minh những vị khách nào đủ tư cách để Lăng Quang sử dụng căn phòng này để đón tiếp. Giữa phòng là chiếc bàn dài làm bằng vàng nguyên khối, trên bàn là vô số món ăn sơn hào hải vị quý hiếm, ngồi giữa là Lăng Quang, đối diện ông là Minh Sơn – vua của phương Bắc, hai bên cạnh ông là con trai và con gái tướng mạo quý tộc, cung kính giơ ly rượu hướng về phía Lăng Quang cung kính mời.

Từ bên ngoài truyền đến là thông báo sự hiện diện của cả hai, Lăng Thiên thì vội vã núp sau cây cột nhà to lớn, Lăng Quang đứng lên đến gần hai người giới thiệu cho khách quý:

“Minh Sơn, đây là thằng con thứ hai của ta: Lăng Thiên, ông cũng biết chuyện gia đình ta rồi, thằng bé vừa hồi sinh. Con núp làm gì thế?... Còn đây là Tư Mỹ, là thê tử của Lăng Kiệt. Hahaha!!!” – Cười sảng khoái một lúc, ông nói tiếp: “Đến lượt ông giới thiệu các con của ông rồi đấy.”

“Khà khà, con của ông còn nhỏ quá, không thì chúng ta cũng đã làm thông gia với nhau rồi. Lại đây, đây là trưởng tử Minh tộc, Minh Quân, sức mạnh của hắn phải nói là phát triển từ rất sớm, 3 năm liên tiếp là kẻ duy nhất vô định tại giải đấu dũng sĩ Bắc long tộc chúng ta. Haha!!! Còn đây là công chúa Bắc cung, Minh Thụy, con bé càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ nó. Mau! Còn không mau hành lễ chào Đông vương!”

Lăng Thiên chuyển từ cột nhà đến trốn sau lưng cha mình, thập thò lén lút nhìn gương mặt của khách quý, tay bám víu áo của ông, hành động của cậu thu hút ngạc nhiên của Lăng Quang, từ thân thể to lớn nhìn xuống con trai út, ông còn nghĩ đây là hành động ngại ngùng trước người lạ của cậu, thắc mắc hỏi:

“Con làm sao thế? Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nên ngại à? Hahaha!!!”

Vừa nói hết câu, mọi ánh mắt của gia đình Minh Sơn đều tập trung trên người cậu, nhận ra đây chính là tên “nghịch ngợm” bắn đá lên đầu vua của phương Bắc, báo hại ông thành trò cười của cấp dưới. Còn Minh Quân và Minh Thụy thì thầm cười, không nghĩ tên “to miệng” lúc nãy, bây giờ lại nhút nhát núp sau lưng cha mình.

Tức giận nhưng không thể nói ra, không thể hơn thua với một đứa trẻ, Minh Sơn lườm cậu, tuy sợ hãi nhưng không muốn chịu thua, Lăng Thiên lườm muốn rơi cặp mắt ra ngoài, lè lưỡi chọc tức ông thêm. Lăng Quang nhìn thấy hành động vô lễ của con trai, gõ đầu cậu.

Nhường không gian cho hai vương hàn thuyên tâm sự, đám hậu bối lui ra ngoài, Minh Thụy ít khi thấy một long nhân nhỏ bé như thế, không kiềm lòng mà nổi máu đàn chị lên, yêu cầu Lăng Thiên dẫn cô đi dạo một vòng. Đương nhiên, Lăng Thiên không đồng ý, trước giờ cậu không muốn nghe lệnh của ai, cho dù đó là cả phụ thân, luôn luôn làm ngược lại với yêu cầu của ông. Lè lười lêu lêu Minh Thụy rồi bay đi mất, Tư Mỹ phải thay mặt xin lỗi công chúa láng giềng rồi bản thân mình cũng chuồn khỏi nơi này.

Lăng Thiên đáp xuống vườn thượng uyển lúc nãy, Tư Mỹ thở hồng hộc vì bước vội đến đây, cô tức giận hai tay nhéo má của cậu:

“Em xem em gây chuyện gì kìa? Gây chuyện với Minh Sơn chưa đủ, lại còn gây chuyện với con gái ông ta? Em có biết công chúa kia bị thiên hạ đồn thế nào không?”

“Đau đau… Bỏ ra!!! Đau quá!” – Hai tay vuốt má đỏ âu của mình, cảm thấy nó sưng lên, nói tiếp: “Đồn thế nào?”

“Là nữ quái vật của phương Bắc đó, sức mạnh của ả không khác gì anh trai của ả đâu. Haiz… Nói về sức mạnh thì chị cũng không phải đối thủ.”

Lăng Thiên vuốt hai má, im lặng một lúc rồi rồi hét rất to:

“Chỉ là sức mạnh thôi mà! Còn thua lão tử!!!!! Đồ con gà!!!!”

Tư Mỹ giật mình, bịt miệng cậu lại, quở trách:

“Em bị gì vậy? Tự dưng lại hét to thế? Giật cả mình, bọn họ làm gì nghe thấy được mà em lại phí lời như thế. Làm mất tâm trạng buổi đi chơi. Haiz!!! Đều là tại em!!!!!”

“Em mạnh hơn bọn họ. Không cần sợ! Đi, ra ngoài tiếp!” – Luôn là như vậy, vừa dứt câu thì cậu đã kéo tay Tư Mỹ bay ra khỏi thành, tiếp tục cuộc khám phá bên ngoài.

Tại phòng nghỉ xa hoa của khách ở Đông cung…

Minh Thụy ngáp lên ngáp xuống, uể oải sau chuyến đi dài, Minh Quân bước vào trông thấy bộ dạng không chút sức sống của em gái, lắc đầu ngao ngán, thật không ra dáng công chúa Bắc cung chút nào:

“Hay là em ra ngoài chơi đi cho thoải mái, đi đường cả ngày rồi.”

“Vậy thì anh nói với phụ vương giúp em, em ra ngoài đi đây đó chút, trước bữa tối sẽ quay lại.” – Đứng dậy vươn vai, cởi áo dài truyền thống của Bắc cung, lộ ra chiếc đuôi dài màu xanh biển, sải bước ra ngoài. Minh Quân gật đầu, thấy bóng dáng em gái đã bước đi xa, bản thân anh cũng ra vườn tham quan.

Cũng giống như chị em Lăng Thiên, Minh Thụy ra khỏi thành khám phá cuộc sống người dân tại vương quốc phía Đông này, muốn mua sắm chút đồ làm quà lưu niệm cho những cô hầu nữ thân cận không được đi cùng trong cung, hoặc khoe mẽ với những tên nam nhân suốt ngày buông lời tán tỉnh cô. Lăng Thiên tay trái cầm kẹo bông, tay phải cầm vài xiên thịt nướng thơm phức, mũi hít hết hương thơm con cá đang nướng trên lò than thô sơ trước mắt, tai cử động nghe thấy giọng nói quen thuộc từ xa, cậu dễ dàng nhận ra ngay đối phương là ai.

Thật đúng là “âm hồn bất tán”, Lăng Thiên bực dọc cho vào mồm hết thức ăn cầm trên tay, lờ đi xa hơn, nhưng Minh Thụy nhanh chóng tham quan đến gần chỗ cậu hơn, vừa đi vừa ngắm cổ tay đang đeo chiếc vòng trang sức bằng loại đá chỉ có ở nơi này, đi sau cô là hai cận vệ được tuyển chọn từ đội quân tinh nhuệ của Bắc cung, chẳng mấy chốc cả hai chạm mặt nhau.

“Tiểu long nhân, không ngờ vừa từ chối tôi, cậu lại chạy ra đây chơi bời.”

“Tui đã 21 tuổi rồi, tui lớn rồi!”

“Long nhân sống ngàn năm, cậu 21 tuổi thì chẳng khác nào là đứa trẻ vừa ra đời, tôi cũng nghe nói chuyện của Lăng gia rồi, chậc chậc, vừa sống dậy đã mồm miệng như thế, chẳng trách Lăng Quang không muốn cho cậu ra ngoài, sợ bảo bối của ông ấy sẽ gây họa.”

“Nhỏ thì sao? Tui mạnh hơn cô đó, đồ con gà!”

Tức giận vì bị sỉ nhục, Lăng Thiên làm bộ dạng lêu lêu nói lại, cố ý chọn chủ đề về sức mạnh khiêu khích cô. Minh Thụy với gương mặt đang đắc ý trở nên xám xịt, nghiến răng hỏi lại, vì trước giờ cô được xem là công chúa với sức mạnh không thua gì anh trai mình:

“Cậu vừa nói gì? Có giỏi thì chúng ta giao đấu một trận!”

“Tui không đánh phụ nữ, cô vẫn là đồ con gà!”

Cho dù có nói thế nào thì Lăng Thiên cũng bảo trì câu trả lời không muốn động tay chân với phái nữ, kìm nén cục tức đang muốn dâng trào, hai tay siết lại, Minh Thụy nghĩ đến anh trai mình là hậu bối mạnh nhất Bắc quốc, đương nhiên có thể dễ dàng đánh bại tiểu long nhân trước mắt, được dịp phô trương sức mạnh cho Đông cung trầm trồ, mắt cô lườm Lăng Thiên gầm nhẹ:

“Thế này đi, cậu nói cậu không phụ nữ, vậy đánh với anh trai của tôi, nếu cậu thắng anh trai tôi, tôi lập tức công nhận cậu mạnh hơn tôi.”

Lăng Thiên không chần chừ, gật đầu lia lịa, vẫn bày ra bộ dạng chọc tức đối phương rồi bỏ chạy. Còn công chúa Bắc quốc ra lệnh cho hai tên vệ sĩ trở về thông báo chuẩn bị cho cuộc so tài.