Long Vương Dị Giới

Chương 2: Tai họa ập đến



Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi bữa tiệc kết thúc, Lăng Quang bị cơn đau đầu hành hạ ngày càng tăng, ông đã cho mời các thầy chữa giỏi tại long giới đến chuẩn bệnh, tất cả đều không biết ông bị căn bệnh nào. Long nhân nổi tiếng kim cương thể, không loại dịch bệnh nào có thể xâm nhập, càng không thể có bệnh phát sinh trong người. Hầu hết những thầy chữa bệnh tại long giới chủ yếu chữa cho những đứa trẻ long nhân chưa đến tuổi trưởng thành, chúng dễ mắc bệnh cảm cúm.

Bị cơn đau đầu hành hạ, tính khí ông ngày càng nóng nảy, hung hăn hơn. Trước kia, ông nổi tiếng là vị vua tài đức, là người chồng chung thủy, thương vợ con, bây giờ ông như một người khác vậy.

Tiếng đồ thủy tinh bị đập vỡ vang lên trong phòng, tiếng gầm thét của ông ngày càng lớn.

“Một lũ phế vật, như vậy mà dám xưng là thần y long tộc sao? Người đâu, đem những tên lang băm này ra xử tử hết đi!” – Một quyền của ông đập nát cái bàn bằng đá quý săn chắc, tức giận ra lệnh

“Đại vương tha mạng, chúng thần thật sự không biết người đang mắc bệnh gì…”

“Không biết thì để kiếp sau biết, người đâu, lôi bọn chúng ra ngoài nhanh”

Lưu Vũ vội vã chạy tới ngăn cản, chung sống gần 30 năm, đây là lần đầu tiên bà thấy chồng mình như vậy, đây không phải là ông trước kia nữa, chồng của bà tuyệt đối không có lạm quyền giết người vô tội như vậy.

“Đại vương, chàng bình tĩnh lại, không thể giết những vị thầy thuốc này được, bọn họ vô tội, chàng mắc phải bệnh lạ mà long tộc trước đây không có, phải thật kiên nhẫn để tìm ra nguyên nhân của loại bệnh này.”

“Nàng còn xin cho lũ này thì đừng trách ta cũng ra tay với nàng, đàn bà như nàng không được việc gì cả, phế vật cả lũ. Mau tránh ra!” – Ông hất tay bà, với sức lực của ông dễ dàng làm bà ngã.

Không khí đang căng thẳng, nhưng bà nhất quyết không để chồng mình mất bình tĩnh mà giết người vô tội được, mặc dù là hoàng hậu, bà chấp nhận quỳ gối van xin con đường sống cho họ. Trông thấy bà như vậy, Lăng Quang đồng ý tha mạng cho những vị thái y, còn ông tức giận bước nhanh ra ngoài.

---------

Con trai sau của ông – Lăng Thiên đã được 3 tuổi, một cậu bé long nhân hiếu động, thích leo trèo quậy phá, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa có dấu hiệu bộc lộ sức mạnh như những đứa bé cùng trang lứa. Lăng Quang thì rất tức giận, luôn độc miệng gọi con trai mình là phế nhân, không thèm quan tâm cậu, trái ngược với ba của mình, Lưu Vũ vẫn luôn cưng chiều, yêu thương tiểu hoàng tử này, cho dù thế nào, cũng là đứa con do bà sinh ra.

Lăng Thiên dần lớn lên, cậu càng hiểu ba của mình không thích mình, dần trở nên trầm tính, ít nói hơn. Thay vào đó, cậu luôn chăm chỉ luyện tập võ, hy vọng sẽ sớm bộc lộ sức mạnh bẩm sinh.

Vì sợ nhục nhã, Lăng Quang không cho con trai mình được đến trường, cũng không cho cậu có cơ hội tiếp xúc với bạn bè cùng lứa. Cô đơn muốn có bạn, có một lần cậu leo cổng thành ra ngoài, nhưng bị phát hiện, nên bị phạt nhốt trong kho một tuần mặc cậu có khóc lóc, la hét, đập cửa van xin.

Quá chán nản với tính cách của chồng ngày càng thay đổi, Lưu Vũ phát tâm bệnh, không ít lâu sau bà qua đời, tang lễ của hoàng hậu tổ chức long trọng, ai cũng thương tiếc vị hoàng hậu đức trọng này.

Lăng Thiên lớn lên thiếu tình thương của cha, mẹ mất sớm, cậu ngày càng cô độc hơn. Đông cung sau khi bà mất cũng đã khác đi trước rất nhiều, trái ngược với hình ảnh đông cung luôn rộn ràng tiếng cười nói của đôi vợ chồng, đông cung bây giờ luôn mang màu sắc đau thương, không khí lúc nào cũng căng thẳng và tiếng ồn ào của những bữa tiệc rượu xa hoa lãng phí.

Lăng Quang ngày càng trở thành một vị hôn quân hơn, mỗi khi kết thúc tiệc rượu, ông liền lấy con trai của mình làm thứ trút giận, những đòn roi ác liệt, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới. Làn da trắng bạch do thiếu máu, lại còn miễn cưỡng tiếp nhận những lần roi bạo hành, cậu thật sự muốn chết quách đi cho xong, tối nay sau bữa tiệc, cậu biết kết cục đêm nay ra sao rồi, trốn tránh không được, đành ngồi im chờ đợi vậy.

Bước vào phòng, thân hình to lớn của Lăng Quang nồng mùi rượu, nhưng sát khí vẫn tỏa ra, không khí trở nên trầm mặc hơn, ông nhìn con trai mình đang quỳ xuống đất, tức giận nói:

“Phế nhân, hôm nay biết điều nên ngồi đây đợi à? Người đâu, đem roi lại đây, hôm nay ta sẽ cho nó biết đau đớn.” – Ông bước đến gần cậu, dùng sức đá vào bụng Lăng Thiên, cậu ôm bụng đau đớn khóc.

Những tiếng vút từ roi vang lên, không tránh né, cậu miễn cưỡng dùng lưng hứng chịu cơn đau, làn da mỏng sau những lần roi vụt xuống bắt đầu chảy máu, máu chảy ra nhiều hơn. Không hiểu vì điều gì khiến Lăng Quang tức giận hơn, mắt ông đỏ sòng sọc, như con thú điên, ông ra tay mạnh hơn, không thể chịu nổi, cậu ngất đi, và một đêm đau đớn lại trôi qua.

--------

3 năm sau, nhân giới gặp đại họa, Tu La tộc bắt đầu có ý đồ xâm lược nhân giới, thống trị mặt đất, để duy trì cân bằng các tộc trong vũ trụ, long giới phái binh hỗ trợ con người chống lại Tu La.

Tu La được miêu tả có nước da xanh nhợt nhạt, mắt trắng dã không tròng, cơ thể to lớn vạm vỡ không thua gì long nhân, răng nay dài, sở thích của bọn chúng là ăn thịt sống, kể cả là thịt đồng loại, chúng xem trọng sức mạnh, xưng vương nhờ các cuộc chiến tranh tự bạo, ai là kẻ trụ cuối cùng mới được xem là nguyên soái.

Là bộ tộc cuối cùng kí hiệp ước hòa bình, sống tách biệt tại điểm cuối thế giới, là vùng đất chết khô cằn, dung nham chảy quanh năm, không có bất kỳ sự sống nào, thức ăn chủ yếu của Tu La là những con quái thú có khả năng chịu nóng của lửa, bay quanh miệng núi.

Không hiểu vì lý do gì, Tu La quyết định tạo chiến tranh, vi phạm hiệp ước hòa bình, bỏ qua lời hứa cân bằng các tộc trong vũ trụ. Bọn chúng ngày càng mạnh mẽ hơn, đến mức cả các long nhân có sức mạnh thiên tượng cũng không thể ngăn cản được.

Sau nửa năm ròng rã chiến đấu, chiến thắng cuối cùng thuộc về Tu La giới, nhân loại trở thành nô lệ, mà long giới cũng tổn thất nặng nề. Nhân giới trở thành địa ngục, mùi máu tanh lan tỏa khắp vùng, mùi của bọn Tu La hôi thối, đứng tại vân ngoại thiên cũng có thể ngửi được.

Lăng Kiệt – con trai đầu của Lăng Quang, là tướng quân đóng giữ biên giới long tộc và Tu La, vì giúp sức con người mà bị Tu La một kích xuyên người, sống chết khó giữ được mạng, trở thành kẻ thực vật nằm tại đông cung.

Không hiểu sao, sau cái chết của Lưu Vũ và tính mạng đang gặp nguy hiểm của trưởng tử, căn bệnh đau đầu của Lăng Quang đã thuyên giảm rất nhiều, nhưng tính khí của ông vẫn không quay về như trước kia.

Nhìn thấy đứa con trai út đang ngồi vẽ vời trong sân, ông tò mò bức tranh đó là gì, đến gần xem chỉ là một bức tranh chưa hoàn thiện, cơn tức giận khó hiểu lại đến, ông dùng lôi quyền đánh Lăng Thiên văng ra xa, máu từ miệng cậu hộc ra, xương sườn có lẽ đã gãy, cậu hét lên vì đau.

Cơn đau đầu lại ập đến bất ngờ, khiến Lăng Quang trở nên vô cùng tức giận, ông triệu hồi những đợt sét khủng khiếp, đánh xuống đông cung, sét đánh đến đâu, chỗ đó liền bị phá hủy, thân hình ông to lớn hơn và hóa thân thành con rồng khổng lồ, con rồng màu đen, sừng đỏ, xung quanh cơ thể được bao phủ những tia sét đỏ như máu, cơ thể dài bao quanh cả đông cung, chỗ nào đuôi của ông quét qua trở thành đống đổ nát, tiếng gầm của ông vang khắp đông phương.

Ông triệu hồi những tia sét đánh xung quanh tụ tập lại về điểm thành tia sét khổng lồ, bất kể là cao thủ đi chăng nữa, trúng đòn này cũng không thể toàn mạng. Ông xuống tay với con trai mình, tia sét khổng lồ đó đánh xuyên qua người Lăng Thiên, tay phải và 2 chân đứt liền văng ra ngoài và cháy đen.

Cậu bị giết chết bởi cha mình…