Long Vương Dị Giới

Chương 20: Tâm sự



Tại căn phòng xa hoa dùng để tiếp khách hoặc để tổ chức những bữa tiệc long trọng ở Đông cung, trung tâm căn phòng là chiếc bàn gỗ quý lớn đang bày biện đầy đủ các món ăn sang trọng mà dân thường cho dù có là quý tộc cũng không thể thử được. Hai long nhân cao to vạm vỡ, gương mặt đã có nếp nhăn, tóc đã vài sợi đổi màu đang ngồi hàn huyên tâm sự, thỉnh thoảng có tiếng cười to sảng khoái.

“Lăng Quang, ông quả thật là người nặng tình, hậu cung cũng không có, hoàng hậu đã mất lâu như vậy rồi mà ông vẫn không bước thêm nữa, an dưỡng tuổi già thì lại không chịu, ông xem giờ ông phải nuôi thêm một con rồng nhỏ nữa, không chừng lúc ông về với đất mà con vẫn chưa đến tuổi trưởng thành đấy! Hahaha!” – Minh Sơn tay cầm cốc rượu bằng thủy tinh lắc nhẹ vang lên tiếng đá lạnh đụng vào lớp thủy tinh.

“Ta quả thật không thể quên được Lưu Vũ, chuyện hôm đó ông cũng biết rồi, là ta đã ra tay giết nàng, cũng chính bàn tay này đã giết chết Lăng Thiên, ta muốn dành phần đời còn lại chăm sóc thẳng bé để chuộc lỗi.” – Nói hết câu, Lăng Quang nốc hết cốc rượu thủy tinh trong một hơi, tay trái để lên bàn siết chặt lại trắng bệch, giọng nói khàn khàn chứa nhiều tâm sự.

“Haiz, nói gì đi nữa chúng ta cũng làm bạn gần một đời rồi, ta không muốn thấy ông suy sụp như vậy, người mất cũng đã mất, con trai thứ cũng đã trở về, ông đừng lo lắng nữa.” – Để cốc rượu xuống bàn, đứng dậy tiến gần về phía ông, vỗ nhẹ lên vai Lăng Quang an ủi, nhận ra mình vừa quên điều gì đó, lên tiếng: “Hai lão già kia thật lề mề, bây giờ còn chưa đến nữa, lần sau ông nên rút kinh nghiệm mời họ sớm một ngày đi!”

“Ông bình tĩnh đi, có thể - ”

“Bệ hạ, Đông vương, công chúa muốn mở giải đấu giao lưu võ thuật với nhị hoàng tử Lăng Thiên, thỉnh mong hai vị chấp thuận.” – Người bẩm báo không ai khác là cận vệ thân cận của Minh Thụy, vội vã từ khu chợ dân dã trở về Đông cung, mồ hôi trên người chảy ra nhễ nhại, chảy xuống thảm lót bằng lông quý hiếm.

“Con bé này, ở nhà luyện võ chưa đủ à? Đến đây lại muốn gây chuyện tiếp, dẹp! Không tỉ thí gì lúc này cả, đấu với ai không đấu, lại bắt nạt một đứa trẻ.” – Sau khi nghe lời cầu khẩn vớ vẩn từ tên hầu, Minh Sơn tức giận đập bàn đứng phắt dậy.

“Minh Sơn, bình tĩnh đi. Chắc Lăng Thiên lại trêu chọc gì rồi, thằng bé này thích trêu cho người khác cáu rồi bỏ chạy, ta thấy chủ ý này cũng không tồi, ta cũng muốn thấy sức mạnh của công chúa Bắc phương.”

“Vậy ta sẽ nói con bé nhẹ tay với con rồng út nhà ông.”

“Bệ hạ, công chúa muốn thái tử tỉ thí với nhị hoàng tử Đông phương.”

“CÁI…CÁI GÌ? KHÔNG ĐƯỢC!” – Minh Sơn tức giận, ném cốc thủy tinh trên bàn xuống đất vỡ toang, mảnh thủy tinh rơi tung tóe, nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ, nữ hầu trong cung vội vã ùa vào dọn dẹp, còn tên hầu thân cận của Minh Thụy thì quỳ rạp xuống mặt thảm, không dám đối mặt với con giận của ông.

“Ta đồng ý! Ta muốn xem xem thái tử Bắc phương rốt cuộc là có sức mạnh gì cường đại.” – Lăng Quang đứng dậy, dập tắt lửa giận của Minh Sơn, hất tay ý bảo tất cả người hầu lui ra ngoài, rồi nhìn về phía Bắc vương tức giận, gật đầu nhẹ.

Khu vườn đẹp đẽ với đầy đủ các giống thực vật, trải dài xanh ngát được chăm sóc kĩ lưỡng nhất, ngồi thưởng thức vị trà đắng nóng bốc khói, vừa ngắm cây cối, lâu lắm rồi Minh Quân mới có cảm giác thư giãn như vậy, tạm tránh những ngày tháng luyện tập võ thuật vất vả, cùng những ngày giúp phụ vương phê chuẩn tấu văn đau đầu kia, anh như có cảm giác nơi đây không khác gì thiên đường, chẳng mấy khi được thư giãn bên ngoài Bắc cung, phải dành thời gian để hưởng thụ.

Uống một ngụm trà, đứng dậy vươn vai, thật muốn trở lại thành bản thể để tắm nắng, ngủ một giấc thoải mái thì nghe được tiếng bước chân vội vàng, anh liếc mắt nhận ra đây chính tên cận vệ thân cận của em gái mình, chẳng buồn quan tâm, thái tử Bắc cung tiếp tục rót thêm một ly trà, thổi nhẹ đưa lên miệng.

Nghe tin như sét đánh ngang tai, Minh Quân muốn phun nước trong miệng ra, anh cảm thấy điều này thật điên rồi, có phải do anh đã chiều hư Minh Thụy quá không, giao lưu võ thuật với một long nhân còn chưa đến tuổi trưởng thành, đây là ăn hiếp người yếu hơn, nhanh chóng phản bác với tên cận vệ, bản thân bực dọc quay lưng trở về phòng.

“Thái tử, cuộc thi giao lưu lần này… đã được hai vị vương chấp thuận. Thái tử hãy chuẩn bị đi ạ.”

Minh Quân: “ … ”

Từ khu chợ bình dân trở về, Lăng Thiên mồ hôi đầm đìa thấy cha mình đang nói chuyện với Minh Sơn, cậu lập tức phóng đến ôm chầm lấy ông, biết tính tình hay nhõng nhẻo của cậu, Lăng Quang xoa đầu cậu, không cho ông nói câu nào, Lăng Thiên lè lưỡi Minh Sơn rồi tiếp tục bỏ chạy, vừa hét to:

“Phụ vương yên tâm, con sẽ thắng!”

Hai long nhân đã ở tuổi trung niên nhìn nhau, Lăng Quang lắc đầu ngao ngán, không biết phải giải thích thế nào, mà người đối diện ông thì bật cười:

“Hahaha! Lăng Quang, con trai út của ông thật thú vị, ta thật nóng lòng xem trận đấu này. Nhưng mà trời sắp tối rồi, hay là để ngày mai đi, đợi hai lão già chậm chạp kia đến xem luôn.”

“Được được, chiều ý ông cả, ông là khách của Đông cung, chẳng lẽ ta lại có thể làm theo ý ta.”

Tư Mỹ sau khi mải mê mua sắm, cô bị lạc với Lăng Thiên, sốt ruột tìm khắp mọi nơi, hóa ra là cậu đã gặp Minh Thụy rồi bỏ về trước. Tư Mỹ lo lắng tiểu long nhân này bị công chúa Bắc quốc bắt nạt nên chạy về, hớt hãi trở về Đông cung thì biết được cuộc tỉ thí ngày mai. Tuy đã luyện tập võ thuật với Lăng Thiên một năm qua, nhưng chỉ là luyện tập tay chân thông thường, huống chi là một long nhân còn chưa bộc lộ khả năng bản thân.

“Không đúng, bình thường thằng bé làm việc gì cũng đều suy nghĩ, tại sao lần này lại đồng ý đấu với một người mà chưa hề biết sức mạnh của đối phương?”

Suy nghĩ một lúc lâu, cô vẫn không thể tự tìm ra đáp án, bèn đến phòng riêng của cậu hỏi cho ra chuyện. Bước vội ở hành lang, bắt gặp Lăng Thiên đang ôm trong người rất nhiều binh khí bằng sắt được chế tạo điêu luyện, làm từ kim loại nguyên khối có trọng lượng rất nặng, mà với một long nhân chưa đến tuổi trưởng thành có thể vác được nhiều như vậy, Tư Mỹ không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn vội vã bước đến.

“Lăng Thiên, rốt cuộc là em có bị ấm đầu không? Tại sao lại đồng ý với ả ta tạo ra trận đấu này? Em có biết rằng bọn họ có sức mạnh thế nào không? Cho dù là chị và Lăng Kiệt cũng không phải là đối thủ.”

Lăng Thiên ném một đống binh khí xuống đất vang lên tiếng leng keng, không trả lời cô cũng không nhìn mặt, chỉ cúi xuống nhìn mấy món binh khí, lựa chọn một loại.

“Lăng Thiên, em mau trả lời đi! Em không thể đấu với bọn họ!” – Tư Mỹ nông nóng, nhấc cổ áo, ép buộc cậu đứng dậy đối mặt với cô.

Bị làm phiền, tròng mắt cậu từ màu xanh của biển chuyển thành màu đỏ của máu, khí lực của cậu làm cô văng ra xa, lưng chạm vào thân cây đau điếng, ngã quỵ xuống, máu từ miệng chảy ra, ngước mắt nhìn long nhân nhỏ tuổi trước mặt.

Lăng Thiên đứng nhìn cô, mà không có động thái hỏi han gì, đôi mắt đỏ sòng sọc, lạnh lùng lên tiếng:

“Chị dâu, bản vương sẽ cho bọn họ thấy… thế nào mới là sức mạnh!”

Tư Mỹ thốt lên, người trước mắt cô không phải là nhị hoàng tử ngây thơ mà cô biết nữa, mà là một con rồng đang tức giận, giọng nói trầm hơn kèm theo tiếng gầm, răng nanh lộ ra, khí tức trong người tỏa ra khắp không khí:

“Bản vương… em nói gì vậy?”

“Nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại.” – Không quan tâm câu hỏi của Tư Mỹ, cậu tiếp tục ngồi xổm, đuôi ve vẩy, khôi phục lại trạng thái ban nãy mà tiếp tục lựa chọn vũ khí. Nhận thấy không có món binh khí nào phù hợp với bản thân, cậu chán nản trở về phòng, đóng cửa thật mạnh, mặc kệ Tư Mỹ còn đang hoang mang theo dõi mọi hành động của cậu.

Mặt trăng đêm nay bị áng mây che khuất, bóng tối ở khắp mọi nơi nhưng không thể bao trùm không khí náo nhiệt của Đông cung, đèn được thắp sáng trưng vì đêm nay là tiệc chào mừng Bắc vương ghé thăm, nữ hầu cận tấp nập ra vào phục vụ món ăn, cảnh vệ tay cầm vũ khí mặt mũi lạnh tanh đứng gác khắp nơi. Từ dãy hành lang, thân thể Tư Mỹ đau nhức lê lết bước đi, thái y vừa chuẩn đoán lục phủ ngũ tạng của cô bị ảnh hưởng do khí tức lúc nãy va chạm, vừa đến gần cửa chính của căn phòng đang bày soạn bữa tiệc xa xỉ, cô gắng chịu đựng để quay lại bộ dạng là một thái tử phi uy nghiêm.

Nhẹ nhàng hành lễ rồi ngồi vào bàn tiệc, nhìn xung quanh mọi người đã tề tựu đông đủ nhưng vẫn thiếu Lăng Thiên, không chỉ mỗi cô thắc mắc mà Lăng Quang cũng đánh tiếng hỏi:

“Nhị hoàng tử vẫn chưa đến à? Ta nghĩ hai đứa đi cùng nhau.”

Tư Mỹ cười gượng, đáp: “Bẩm bệ hạ, nhị hoàng tử trở về trước con, nên con nghĩ nhị hoàng tử đã đến trước.”

Gương mặt Đông vương nheo lại, bình thường trong mỗi bữa ăn đều là con trai út xông xáo vào bữa trước, cũng là người xong bữa nhanh nhất, thỉnh thoảng còn như một đứa con nít người phàm dùng tay nghịch thức ăn rồi bôi vào quần áo, bị mắng thì cười hê hê rồi chạy mất, đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt.

“Mọi người cứ tự nhiên, nhị hoàng tử vẫn chưa đến, ta phải xem thằng bé thế nào.” – Lo lắng cho con, ông đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng, Tư Mỹ cũng đồng dạng, vội vàng bước theo ông.

“Bệ hạ, xin dừng bước. Con có điều muốn nói.” – Lăng Quang đi khá nhanh, Tư Mỹ đành phải chạy để đuổi kịp ông, thở hổn hển.

“Chuyện gì? Hai đứa giận nhau à?”

Tư Mỹ thuật lại cho ông nghe về hành động của kì lạ của Lăng Thiên, gương mặt ông biến sắc, không nói gì mà thở dài, để tay lên bả vai cô. Sau lưng ông có bóng dáng người đang bước đến, cả hai giật mình quay mặt lại, Lăng Thiên trong bộ đồ trang trọng, ra dáng nhị hoàng tử lịch lãm, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, vuốt ngược lên trên, đuôi ve vẩy thoải mái.

“Lăng Thiên, sao bây giờ con mới đến? Có chỗ nào không khỏe hả?” – Lăng Quang sốt ruột, kiểm tra khắp thân thể cậu, bị bàn tay to lớn của cha mình chạm vào, vì nhột mà cậu cười khúc khích: “Nhột quá! Hahaha! Con phải lựa vũ khí cho ngày mai.”

“Vậy em đã tìm được cái nào ưng ý chưa?”

Lăng Thiên lắc đầu, mặt mũi bày ra bộ dạng chán nản, nhưng mũi vẫn bắt được mùi hương từ thức ăn truyền tới, khôi phục lại trạng thái ban đầu, không kiêng nể ai mà phóng đến phòng ăn.

Lăng Quang và Tư Mỹ bất lực, chỉ biết thở dài, nghĩ lại câu chuyện lúc nãy, ông không khỏi lo lắng, ra lệnh yêu cầu thái tử trở về. Sau đó, cả hai trở lại bàn tiệc.

Nhanh chóng ngồi vào bàn tiệc, vị trí cậu ngồi đối diện với công chúa Bắc quốc, chạm mặt nhau làm không khí từ vui vẻ trở nên căng thẳng hơn, Minh Thụy nhớ lại những lần trêu chọc của cậu mà không khỏi tức giận, còn Lăng Thiên vẫn những trò cũ mà chọc tức cô. Sắp có chiến tranh trên bàn ăn, Minh Sơn đành phải lên tiếng giảng hòa:

“Đợi ngày mai muốn đánh thì đánh, bây giờ lo mà ăn đi, đừng phá hỏng không khí vui vẻ của người khác. Còn con nữa, đường đường là công chúa mà đi đâu cũng đòi tỉ thí với người khác.”

“Phụ vương ~ Người phải bênh cho con chứ, là long nhân bé nhỏ này muốn được lĩnh giáo võ thuật của chúng ta.”

“Sao con lại để cho thái tử tỉ thí? Chẳng lẽ con lại sợ?”

“Phụ vương ~ Người nói thế chẳng khác gì chê con. Là tiểu long nhân này nam tử hán, không đánh phụ nữ, nên còn đành để đại ca giáo huấn hắn một trận.”

Minh Sơn di chuyển ánh mắt đến Lăng Thiên, ho khan một tiếng rồi tiếp tục dùng bữa, nhị hoàng tử của Đông phương vẫn ôn tồn ăn uống thỏa thê, mặc kệ mọi thứ xung quanh, vẫn như mọi ngày, cậu là người ăn nhanh nhất trong bàn, bỏ lại một câu chào rồi phóng ra ngoài.

Và cứ thế, bữa tiệc diễn ra suôn sẻ đến khuya…

Bữa tiệc kết thúc, Lăng Quang trở về phòng, ông tuy uống khá nhiều nhưng vẫn không thấy mệt mỏi, ngược lại còn rất tỉnh táo mà lo lắng về chuyện Tư Mỹ kể lúc nãy, quay qua thân ảnh con trai mình nằm trên giường ngủ ngon, quần áo xộc xệch, đạp chăn gối rơi xuống sàn. Chẳng biết học ở đâu ra sở thích nghe chuyện ma vớ vẩn rồi ám ảnh, quấn lấy ông mỗi đêm, nhất quyết không ngủ một mình, chưa kịp đồng ý thì đã đem hết chăn gối sang tận phòng của ông.

Đắp chăn cho cậu, xếp lại gối bừa bãi trên giường, ông không ngủ được, ngắm bầu trời đầy sao không trăng qua cửa sổ, bên tai ông vang vảng lời căn dặn của đệ nhất trưởng lão ngày hôm đó.

“Có sức mạnh… nhưng không được công nhận. Lăng Thiên, xin lỗi con…”