Long Vương Dị Giới

Chương 21: So tài



Lăng Kiệt sau khi nhận được lệnh trở lại Đông cung từ cha mình, anh lập tức xuất phát ngay trong đêm, không dám chậm trễ, trở về lúc nửa đêm. Di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng không gây tiếng động ở hành lang, nhìn thấy Lăng Quang đang đứng ở vườn ngắm trăng, anh thắc mắc:

“Phụ vương, sao giờ này người vẫn chưa ngủ?”

“Con vừa về à? Ta đang suy nghĩ về vấn đề của Lăng Thiên.” – Hai tay chắp sau lưng, gương mặt được ánh sáng mặt trăng chiếu xuống lộ rõ nếp nhăn do tuổi tác của ông, đuôi khẽ động nhẹ vụt qua đám cỏ kêu sột soạt.

“Phụ vương, đã có chuyện gì xảy ra?” – Lăng Kiệt vẫn bảo trì tư thế cung kính mà đáp.

Lăng Quang thuật lại cho anh về hành động kì lạ của con trai út cũng như lời dặn dò của đệ nhất trưởng lão. Lăng Kiệt nghe qua, không biết đáp gì, cả hai rơi vào trầm tư một lúc lâu.

Mặt trăng bị mây che khuất, ánh sáng trong cung đã giảm hơn nửa để tiết kiệm, bóng tối bao trùm lấy khu vườn, Lăng Kiệt thở dài, im lặng không thể giải quyết được gì, anh lên tiếng:

“Phụ vương, chúng ta vẫn chưa xác định thứ sức mạnh bên trong người của tiểu Thiên là gì, hãy để cho thằng bé sử dụng hết khả năng trong cuộc tỉ thí sáng mai, chúng ta sẽ có đáp án!”

“Nếu sức mạnh bên trong thằng bé là “hắc ám” thì chúng ta sẽ phong ấn? Lăng Kiệt, đây là thế giới mà sức mạnh lên ngôi, là tiêu chí quyết định tất cả.” – Giọng của ông trầm thấp, nhưng vẫn mang chút không hài lòng, buồn rầu mà nói ra.

“Phụ vương, con vẫn chưa hiểu. Tại sao người lại nói đó là sức mạnh “hắc ám”?

“Đó là chuyện xưa lắm rồi, là chuyện xảy ra trước khi ta lên làm vua, đã qua lâu rồi, ta không muốn nhắc lại nhưng ta e ngại thứ sức mạnh đó, ta không muốn tiểu Thiên mang trong người sức mạnh nguyền rủa như vậy. Không còn sớm nữa đâu, con đi đường cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Vậy, con chúc người ngủ ngon.” – Lăng Kiệt cung kính chào rồi quay mặt bước đi. Nhưng từ trong phòng bước ra là dáng người nhỏ con so với long nhân bình thường, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, tay cầm chăn kéo lê trên sàn, mắt còn buồn ngủ, hỏi: “Phụ vương, người đâu rồi?”

Nhìn thấy em trai, Lăng Kiệt bước đến ôm chầm cậu, bế lên cao, Lăng Thiên mặt mày chưa tỉnh ngủ, ngáp to, mơ màng rồi hét to: “Anhhhhhh, anh về rồi! Thích quá! Ngày mai phải nhớ xem em tỉ thí đó nhaaaaaaa ~ ”

“Được được, bây giờ em nên trở về phòng ngủ tiếp đi! Ngày mai còn tỉnh táo để còn đấu với người ta nữa chứ.”

“Không không, chẳng mấy khi anh về, đến phòng em đi, em cho anh xem thứ này.” – Lăng Thiên lắc đầu, nhảy xuống đất, kéo tay anh đi.

“Lăng Thiên! Trẻ con thì nên ngủ sớm, nhanh về phòng ngủ đi.” – Lăng Quang bước nhẹ đến hai người, gương mặt nghiêm nghị lên tiếng.

“Phụ vương, con lớn rồi, lớn rồi mà. Không sao đâu, con khoe cho đại ca thứ này rồi sẽ ngủ liền. Người đi ngủ trước đi nhaaaaa ~”

“Lớn rồi? Nhưng lại không dám ngủ một mình? Người lớn thì phải ngủ một mình.” – Lăng Quang nắm cổ áo cậu nhấc lên, kéo vào phòng mặc cho cậu loay hoay, tay chân đánh đá loạn xạ giữa không trung.

“Không đúng! Nếu người lớn phải ngủ một mình thì tại sao đại ca luôn ngủ cùng chị dâu mỗi khi về? Vả lại, ngủ một mình… sẽ bị ma gầm giường kéo đuôi đó!”

“Vậy con có biết ma có hình dạng thế nào không? Nghe mấy câu chuyện vớ vẩn của nhân tộc lại tin sái cổ trong những câu chuyện lịch sử ta kể lại chê õng ẹo. Lần sau còn đòi Tư Mỹ kể những câu chuyện linh tinh nữa thì ta cho con ngủ một mình đấy nhé!” – Hất tay ra lệnh Lăng Kiệt trở về phòng, ông vẫn như cũ tay nắm cổ áo con trai thứ vào phòng, dùng khí lực đóng cửa lại.

“Phụ vương!!!! Có ma thiệt mà, là một làn khói màu đen với gương mặt không có mắt đó!!! Người phải tin con!” – Từ trong phòng vọng ra là tiếng hét thất thanh của cậu, đi kèm là lời nói tức giận của cha mình: “Vớ vẩn! Đi ngủ!”

“Lăng Thiên, dậy đi, trễ giờ rồi! Dậy, dậy đi!” – Tư Mỹ vỗ vỗ lên má Lăng Thiên, nhưng không có tác dụng, xoay người quấn chăn rồi ngủ tiếp. Bất lực, cô kéo chăn ra khỏi người cậu, gió lạnh sáng sớm ùa vào, theo bản năng cơ thể của nhị hoàng tử Đông cung co ro lại, mông chổng lên, mặt áp vào gối.

“Chị dâu, cho ta ngủ thêm một lát nữa thôi.”

“Chẳng phải hôm qua em mạnh miệng lắm sao? Nói người ta là con gà nhưng bây giờ lại ngủ say, không chịu chứng minh cho ai thấy em mạnh cả. Như này thì chị cũng công nhận là em chỉ biết nói mồm rồi.”

Vừa dứt lời, Lăng Thiên tức tốc bật dậy, rửa mặt thay đồ với tốc độ nhanh chóng, bỏ lại một câu rồi chạy: “Chị dâu phải rút lại lời đó đó!”

Ngay lúc này, tại đại môn nhộn nhịp đón tiếp hai vị vua còn lại của long giới, nghi lễ diễn ra long trọng, Lăng Quang cùng Minh Sơn đích thân đón chào hai người bạn thân này.

Đến đầu tiên trong sáng nay là Tây vương – Lưu Lâm, đi cùng ông trong chuyến thăm Đông cung là thái tử của Tây quốc, vừa bước xuống chiến mã dữ tợn được ông thuần phục, cười nói hào sảng, ôm xã giao hai người bạn.

Đến sau Lưu Lâm là Khang Du, vị vua nổi tiếng với tính cách độc đoán của phương Nam. Vừa bước vào đại môn, mọi ánh mắt ở Đông cung đều tập trung về phía ông, không phải vì bề ngoài có chút mập mạp của vị vua này, mà sau lưng ông có bốn tên nhân loại, trên cổ đeo vòng cổ bằng sắt dành cho chó có xích nối dài tới bàn tay Khang Du, hai tay bị trói sau lưng. Không chỉ nổi tiếng với tính cách tàn bạo của mình, ông còn nổi tiếng là một long nhân thích sở hữu nô lệ nhân loại, hoặc các tộc yếu hơn.

Không khí đang vui vẻ bỗng chùn xuống, Lăng Quang nheo mày, không ngờ lão già này lại phô trương quyền lực đến như vậy, mà lại ngay tại chính Đông cung của ông, nếu Lăng Thiên thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ phải đau đầu để giải thích cho mà xem.

Khang Du từ trên ngựa một sừng bước xuống, nhận được sự đón tiếp của ba người bạn, ông cười nói vui vẻ, không quên than mệt mỏi vì chuyến đi hay tuổi đã lớn. Lăng Quang với tư cách chủ trì cuộc họp mặt bày ra tư thế mời vào, cả cung đình trở lại với không khí nhôn nhịn ban nãy.

Lăng Thiên sau khi dùng điểm tâm với Lăng Kiệt cùng Tư Mỹ, cậu đùa giỡn trên hành lang, đợi chờ cuộc tỉ thí, thỉnh thoảng làm vài động tác khởi động tay chân rồi phóng lên mái nhà nằm dài. Bốn tên nô lệ đi theo Khang Du được ông xem như chó nhà mà tùy tiện trói vào gốc cây đại thụ to khổng lồ trong sân, trên người bốn tên nô lệ này chỉ được một bộ y phục mỏng, cổ được khắc biểu tượng long giới, vì lạnh mà bọn họ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, hai tay trói sau lưng nên chỉ còn cách ngồi gần nhau để tránh gió.

Từ trên mái nhà, thoải mái nằm ngửa khoe bụng, đuôi lắc qua lắc lại thích thú, nghe thấy âm thanh kì lạ, cậu lập tức bật dậy kiểm tra, hướng theo âm thanh đó tìm kiếm, nhận ra nơi phát ra tiếng động đó là bên dưới, thò đầu xuống nhìn, miệng lẩm bẩm:

“Những tên này giống ta, nhưng lại không có sừng và đuôi, bọn chúng là đến từ tộc nào nhỉ? Xuống xem thử.”

Đáp đất thành công, Lăng Thiên tiến lại gần đám người nô lệ đang ngồi co ro tránh lạnh, một tay vuốt cằm, mắt quan sát giống loài kì lạ này. Còn bọn nô lệ phát hiện trước mắt là một tiểu long nhân, trên cơ thể bé nhỏ kia là bộ y phục có vẻ đắt tiền, trên áo còn có biểu tượng hoàng gia, nhận ra đối phương không phải là một long nhân bình thường, đây hẳn là một nhân vật có chức quyền ở nơi đây, bốn tên nhân loại theo phản xạ mà quỳ xuống hành lễ.

Bất ngờ trước hành động của những tên người phàm này, Lăng Thiên bị giật mình, vội vàng đỡ cả bốn người đứng lên, còn lấy tay phủi bụi lớp vải mỏng trên người họ, thắc mắc hỏi:

“Các ngươi là ai?”

Một tên trong bọn họ không dám phớt lờ, đáp lễ phép: “Long nhân đại nhân, chúng thuộc hạ đến từ nhân tộc.”

“Nhân tộc… chị dâu nói là ở bên dưới vân ngoại thiên… các ngươi ở mặt đất? Các ngươi bề ngoài rất giống long nhân, chỉ khác không có đuôi và sừng, nhìn thật buồn cười. Tại sao lại ở đây?”

“Chúng thuộc hạ… là nô lệ của bệ hạ.”

“Nô lệ là gì? Phụ vương nuôi các ngươi? Sao ta lại chưa thấy các ngươi bao giờ?” – Nghĩ rằng Lăng Quang hết thương mình, cậu tức giận lớn tiếng.

“Rồng con, đã sẵn sàng cho trận tỉ thí chưa? Lão nương đây sẽ giúp cậu băng bó vết thương.” – Từ phía sau truyền đến là giọng nói chua ngoa của Minh Thụy, Lăng Thiên quay mặt lại thấy cô cùng thái tử Bắc quốc bước nhẹ thong thả đến đây, cậu cũng không vừa gì, đã chọc thì đương nhiên phải đáp lễ:

“Cô và đại ca của cô mới là người được thử tay nghề của thái y Đông cung ta, lão tử ta chưa nhận thua ai bao giờ. Đã là rồng thì đừng bỏ đuôi thêm mỏ thành gà!”

Nghe thấy lời sỉ nhục của Lăng Thiên, bọn nô lệ quỳ sau lưng cậu cười khúc khích, quả nhiên là không thể xem thường tiểu long nhân này được, nhỏ thì mồm miệng lại không. Đỏ mặt xấu hổ, Minh Thụy xông đến bọn nô lệ, móng tay của cô dài ra gớm ghiếc, một quyền chém người, không để cô ra đòn thành công, Lăng Thiên một tay chụp lấy tay cô để ngăn cản, răng nanh dài ra, giọng nói ồ ồ hơn:

“Bọn họ không có tội, muốn công bằng hãy để lúc tỉ thí, những tên này không liên quan.”

Minh Quân từ xa quan sát, anh thừa biết khả năng của em gái mình, với sức mạnh hiện tại của cô thì khó có ai ngang lứa có thể làm đối thủ, nhưng bây giờ anh lại chứng kiến một long nhân chưa đến tuổi trưởng thành có thể dễ dàng đỡ một đòn của cô, anh nghĩ đến lời thách thức của cậu, có lẽ đối phương là một đối thủ đáng gờm, Lăng gia có phải là đang giấu cao thủ?

“Buông ta ra, bọn chúng là nô lệ, ngươi tại sao lại bênh cho bọn chúng?” – Giật tay mạnh khỏi tay của Lăng Thiên, xoa bóp cổ tay bị cậu giữ chặt, không khỏi ngạc nhiên cậu có thể hóa giải một quyền của cô như ăn một cái bánh, bước lùi về sau, không cam tâm chịu thua, cô quay đi, bỏ lại câu nói tức giận:

“Chúng ta mau ra sàn thi đấu, đến lúc đó ngươi sẽ phải hối hận vì lời nói của mình!”

Lăng Thiên không đáp cô câu nào, nhìn bốn tên nhân tộc sợ hãi nép sau lưng cậu, dùng tay phá chiếc xích sắt to trên cổ và tay trói sau lưng, hỏi:

“Các ngươi có muốn xem lão tử thi triển sức mạnh không?”

Bốn tên nhân loại không dám đồng ý, bọn chúng sợ sự trừng phạt vì tự ý đi lung tung từ Khang Du, lắc đầu từ chối.

“Cứ đi theo ta, ta đảm bảo các ngươi không bị sao đâu. Ta sẽ nói với phụ vương.” – Lăng Thiên tự tiện nắm tay một tên rồi kéo đi, ba người còn lại nhìn nhau bất đắc dĩ, nuốt nước bọt rồi bước theo cậu.

Phòng tiếp khách xa hoa tại Đông cung.

“Hiếm khi có trận giao lưu sức mạnh giữa các long nhân, ta thật muốn xem. Khà khà.” – Lưu Lâm vừa vuốt râu, đứng dậy nôn nóng.

“Lăng Quang, ông đồng ý cho nhị hoàng tử còn chưa đến tuổi trưởng thành tỉ thí với hai long nhân đã có sức mạnh, ông yên tâm à?” – Khang Du im lặng từ nãy giờ, lúc này mới lên tiếng.

“Khang Du, ông yên tâm, ta đã dặn hai đứa con của ta chỉ là giao lưu võ thuật tay chân thôi, làm sao mà ta lại đồng ý cho chúng nó thi triển sức mạnh được. Yên tâm, yên tâm! Đến giờ rồi, mau xem thôi.” – Minh Sơn uống một ngụm trà nóng, ông đứng dậy giải thích rồi bước ra ngoài.

Lăng Quang không nói gì, ông thật sự lo lắng cho Lăng Thiên, tính cách của con mình ông thừa biết rõ, thích trêu chọc người khác, nhưng lần này lại đụng đến Minh Thụy công chúa nóng tính kia.

Bốn vị vua quyền lực lần lượt di chuyển ra chỗ ngồi tại sảnh, đối diện họ là một sân thi đấu rộng lớn, xung quanh đều có lính gác canh phòng nghiêm ngặt, đứng sau lưng bốn người là những thế hệ sau của long giới.

Minh Quân tiến ra giữa sân thi đấu, đợi chờ đối thủ, sau lưng đeo song kiếm, trên thân kiếm có khảm đá quý lấp lánh, hai tay khoanh lại, nóng vội thúc giục. Lăng Thiên cùng bốn tên nô lệ lúc này mới đến, dĩ nhiên ai cũng nhận ra bốn tên người phàm kia là ai, đều chung một thắc mắc tại sao lại đi cùng Lăng Thiên, nhưng thắc mắc thì để sau, cậu vác trên vai một cây gậy sắt trơn tru, tung tăng chạy đến đối diện Minh Quân, lè lưỡi chọc tức anh.

“Trận đấu bắt đầu!” – Tên thái giám thân cận của Lăng Quang hô to.

Minh Quân rút song kiếm ra khỏi vỏ, còn Lăng Thiên thì xoay cây gậy một vòng, bày ra tư thế khiêu khích, rồi xông vào đối phương đánh tới tấp. Mọi chiêu của cậu đều được Minh Quân đỡ sạch sẽ, song kiếm phát ra ánh sáng màu trắng phản đòn, chém ra khí lực bán nguyệt hướng tới cậu.

Xoay cây gậy thành vào tròn để đỡ, cậu bị đẩy mạnh ra sau, nhanh chóng cắm cây gậy xuống mắt đất để cố định lại bản thân tạo thành một đường dài trên mặt đất. Không để cho cậu có thời gian định thần, Minh Quân tức tốc chạy đến, hô to:

“Hàn khí tập kích” – Song kiếm hút hết gió xung quanh tạo thành những phi tiêu băng nhọn hoắt, tấn công về phía Lăng Thiên.

Minh Sơn từ trên khán đài, một tay tạo ra khí lực hình con rồng màu xanh nhạt hóa giải những phi tiêu băng của Minh Quân, tức giận quát:

“Tại sao lại dùng tuyệt chiêu? Trận chiến này chỉ được dùng võ thuật thôi! Các ngươi không nghe rõ à?”

Ông vừa dứt câu, Lăng Thiên chớp lấy thời cơ, một quyền đấm vào bụng của Minh Quân, đánh lén bất ngờ làm anh choáng váng, gục xuống, còn cậu thì quay trở lại thế thủ:

“Không sao, con có thể đánh được. Dùng tuyệt chiêu đi!”

Tay phải của cậu mọc lên những lớp vảy màu đen dày cộm, ngày càng nhiều, phủ kín những ngón tay thành những móng vuốt sắc nhọn, đầu ngón tay phát ra những tia sét kêu xoẹt xoẹt, tay trái cầm cây gậy sắt. Minh Quân với kinh nghiệm chiến đầu cao hơn cậu, khôi phục lại phong thái chiến đấu, hai tay triệu hồi song kiếm tỏa ra hàn khí xung quanh, tay chân của Lăng Thiên bị cái lạnh mà tê cứng, tay trái buông cây gậy sắt xuống, Minh Quân thật sự rất tức giận vì cú đánh lén lúc nãy, anh gầm lên để triệu hồi bão tuyết, chẳng mấy chốc cả sân thi đấu trắng xóa, tay chân ai cũng lạnh buốt, Lăng Thiên khoanh tay run cầm cập, lần này thì quá lạnh rồi, khiến cậu không thể chịu nổi nữa, nhưng không thể nhận thua được.

Cậu nhìn xuống hai tay vì lạnh mà trắng bệch của mình, bản thân cậu không có tuyệt chiêu nào, chỉ có vài đường võ cơ bản học từ Tư Mỹ và Lăng Kiệt, còn đối phương lại tung ra liên tiếp hai tuyệt chiêu. Không cam lòng mà chịu thua, đầu những ngón tay trái lúc này cũng xuất hiện những lớp vảy xếp chồng thành móng, miệng lưỡi đanh đá khiêu khích:

“Ngươi có tuyệt chiêu, ta thì không. Nếu thắng ta thì ngươi sẽ không có vẻ vang gì, nhưng nếu ngươi thua ta thì ngươi phải tuyên bố với mọi người rằng ngươi đã thua một long nhân không có sức mạnh đặc biệt.”

Minh Quân không đáp lại, càng tức giận thêm, hai tay song kiếm chéo lại chém tới thành những đường sát khí hình trăng khuyết, đồng thời làm cho bão tuyết mạnh hơn.

Từ trong gió bụi mù mịt trắng xóa không thấy rõ người, Lăng Thiên dùng hai tay chặn thành công đòn khí lực của Minh Quân, nhưng bản thân cậu cũng bị thương, máu từ những móng vuốt sắc nhọn chảy xuống, nổi bật giữa lớp tuyết, thở hồng hộc. Lăng Thiên gầm lên, tiếng gầm đầy uy lực, hơn hẳn cả đối phương, xung quanh cơ thể là những tia sét màu xanh bao bọc, tiến đến người trước mắt với tốc độ khủng khiếp. Chưa kịp chuẩn bị thì cậu đã áp sát anh, Minh Quân không kịp tránh, cả hai lao vào đấu tay đôi, tốc độ của Lăng Thiên ngày càng khủng khiếp, tấn công anh tới tấp để anh không kịp thời gian để tụ lực cho tuyệt chiêu.

Nhận thấy đối phương không thể bằng kịp với tốc độ của mình, Lăng Thiên dùng hết sức vào tay phải, tung đòn chí mạng vào bụng Minh Quân, trúng đòn văng ra xa, mắt anh mơ màng nhìn thấy một bóng đen đứng sau cậu, máu nôn ra nhiều hơn, một quyền lúc nãy đã vô tình đánh vào điểm yếu của anh, đau đớn ngất đi.

Chiến thắng thuộc về Lăng Thiên…