Long Vương Dị Giới

Chương 26: Nhân giới



“Là ta? Ngươi… nói gì vậy?”

“Không còn lâu nữa đâu, ta sẽ sống lại, còn ngươi… sẽ trở thành hư vô.”

Lăng Thiên mở mắt đột ngột, vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cả người ướt đẫm mồ hôi, ném chăn một bên, bước xuống giường ra ngoài. Gió lạnh buổi sáng lùa vào qua cửa sổ làm lung lay những chiếc chuông gió do chính tay cậu tự làm treo đầy cửa vang lên leng keng êm tai, nhớ lại giấc mơ lúc nãy, một trận sợ hãi ùa đến làm cậu lạnh sống lưng.

Hai tay vả nhẹ vào hai má rồi lắc đầu để lấy lại bình tĩnh, thay đồ và tự vệ sinh cá nhân, tiếng ột ột từ bụng phát lên, không nghĩ đến giấc mơ vớ vẩn kia mà tiến đến phòng ăn.

“Quên mất, những người kia hôm qua bị đưa đi, không biết họ có ổn không? Ta phải đi tìm họ.”

Không nhanh không chậm mà nhảy lên mái nhà để quan sát tốt hơn, phát ra luồng tinh thần lực để tìm kiếm đoàn người của Khang Du nhưng không thấy đâu, giống như bọn họ đã rời đi. Lo lắng cho bốn tên nô lệ, cậu lập tức tìm Hoành Việt hỏi cho ra lẽ, ông là tướng quân của cấm vệ quân ở Đông cung này, đương nhiên sẽ nắm được những vị khách hay quan lại nào ra vào trong ngày. Phóng một mạch đến phòng làm việc của Hoành Việt, không chút phép tắc mà xông vào phòng của tướng quân, hỏi thẳng chủ đề:

“Tướng quân, Nam vương đâu? Ông ta làm gì với bốn người kia rồi?”

Nhận thấy khách quý là nhị hoàng tử đến, ông cùng cấp dưới vội vàng hành lễ, nhưng nhìn thấy bộ dáng gấp rút của cậu, ông không dám thẳng thừng trả lời, mà ấp úng vòng vo:

“Nhị hoàng tử, Nam vương sáng nay… đã trở về nước rồi ạ.”

“Còn bốn người kia?”

“… đã… đương nhiên là cùng chủ nhân của bọn họ quay trở về rồi.”

“Hoành Việt tướng quân, lời ông nói… là có thật không?” – Cảm thấy như đối phương đang có điều gì đó giấu mình, tức giận hỏi lại.

“Hạ thần không dám nói dối với người nửa câu.” – Chột dạ, ông quỳ xuống đáp lại lời Lăng Thiên, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra.

“Ông có tận mắt nhìn thấy bốn người bọn họ đi cùng Nam vương trở về không? Họ không có thêm vết thương gì chứ?”

“Hạ thần phụng lệnh của bệ hạ đưa tiễn Nam vương đến biên giới, chắc chắn là đã tận mắt thấy bốn người bọn họ bị nhốt trong lồng sắt, không có vết thương gì mới. Nhị hoàng tử yên tâm, Nam vương bệ hạ cùng thái tử rất thích sưu tập nô lệ, sẽ không hành hạ bọn họ nữa đâu. Còn bây giờ, người nên quay trở về đi, hạ thần phải xử lý công việc, không thể tiếp người được nữa.”

Lăng Thiên gật đầu, nghe được đáp án như vậy làm cậu cũng không lo lắng gì thêm nữa, chỉ thầm hy vọng bọn họ sẽ không bị đối xử tàn bạo như trước nữa, cũng không thắc mắc thêm gì, cậu đến phòng ăn dùng điểm tâm.

Mặc dù là người đến muộn nhưng Khang Du lại là người rời đi sớm nhất, ai cũng lấy làm lạ dáng vẻ vội vã của ông. Từ sáng sớm, Lăng Quang đã tất bật với việc tiễn khách, rồi quay lại công việc triều chính, thời gian bận rộn của ông đã trở lại. Còn Lăng Kiệt thì cùng Tư Mỹ phụ ông xử lý những sự vụ của quốc gia, mỗi cậu là còn rảnh rỗi.

Nhìn mặt trời lên cao, chiếu xuống làm cậu nheo mắt, chán nản không biết làm gì, cậu lại nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua. Vận chút sức mạnh ở bàn tay, tia sét điện loẹt xoẹt màu đỏ xung quanh tay, miệng lẩm bẩm:

“Sức mạnh màu đen kia thật khó kiểm soát, nhưng tên long nhân kia lại có sức mạnh giống ta và… cả tên trong giấc mơ nữa. Rốt cuộc hắn là ai? Muốn gì ở ta? Ta sẽ tan vào hư vô?”

Im lặng nhìn thứ sức mạnh trong tay mình, gia tộc Lăng gia với dòng máu hoàng tộc từ lúc long giới được thành lập, với sức mạnh điều khiển sấm sét, cậu đương nhiên cũng thừa hưởng được sức mạnh đó, bên cạnh đó, Lăng Thiên cũng cảm nhận mình có thêm luồng sức mạnh bí ẩn nào đó mà chính bản thân cậu cũng không sử dụng được, thoắt ẩn thoát hiện như bóng ma. Suy nghĩ một lúc, cậu lại nghĩ đến bốn tên nô lệ kia, nghĩ đến những lời bọn họ miêu tả về nhân giới, tò mò trỗi dậy: “Ta cũng muốn xuống nhân giới tham quan, có phải rất đẹp không?”

Đứng dậy, trở về phòng chuẩn bị những món đồ cần thiết cho chuyến đi, không muốn thông báo cho bất kỳ ai, cậu lén lút che giấu khí tức mà trốn ra khỏi Đông cung, tiến đến biên giới xa xôi.

Khang Du cùng con trai mình mỗi người trên một con chiến mã một sừng tức tốc trở về Nam cung, phong thái vội vã của ông không khỏi làm người khác ngạc nhiên, chỉ bỏ lại một lý do xuôi tay với chủ tiệc rồi lên đường.

“Phụ vương, có chuyện gì mà người vội vã vậy ạ?” – Khang Quân trên ngựa đuổi theo ông, hỏi.

Nghe được câu hỏi, ông di chuyển chậm lại, đoàn quân theo phản xạ cũng đi chậm lại, xếp thành hàng chỉnh tề, nhìn con trai mình một lúc, trên gương mặt đã có nếp nhăn, so với các vương còn già hơn, lộ ra nụ cười nham hiểm, trả lời: “Vị vua thật sự của long giới đã có dấu hiệu tỉnh dậy.”

“Vị vua thật sự? Người nói con không hiểu. Thỉnh phụ vương giải thích rõ hơn.”

“Khang gia chúng ta có sức mạnh gì?”

“Thưa phụ vương, là sức mạnh của nước, chúng ta có khả năng điều khiển biển cả.”

“Ừm. Khang gia chúng ta có sức mạnh là nước, nhưng ta và con hiện tại dùng sức mạnh gì?”

“Phụ vương… Ý người là?” – Khang Quân nheo mày nhìn cha mình, sống lưng rét run, đuôi cứng ngắc.

“Thời khắc vị vua thật sự quay trở lại đã đến, thống nhất đại lục này.”

Lăng Quang mệt mỏi sau khi kết thúc công việc sáng nay, ngạc nhiên sáng nay không thấy tiểu hoàng tử làm phiền ông khi ông đang thiết triều, cũng không cảm nhận được khí tức của cậu, ông đích thân đến phòng tìm.

Mở cửa phòng, thứ ông nhìn thấy đầu tiên là đống đồ hỗn độn mà Lăng Thiên ném lung tung xuống sàn, có những thứ mà cậu chưa có cơ hội bây giờ lại biến mất. Phận làm cha, ông nhận ra ngay là cậu đã lấy đồ cho chuyến đi xa, nhưng ông không biết cậu muốn đi đâu, trong đầu ông nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nghĩ rằng cậu đã chạy theo Khang Du tìm bốn tên nô lệ kia, ông ra lệnh người đuổi theo đoàn người của Nam vương tìm cậu.

“Tham kiến bệ hạ.” – Không để ý mà từ lúc nào tướng quân Hoành Việt đã đứng từ bên ngoài, cung kính hành lễ.

“Tướng quân, có chuyện gì?”

“Bệ hạ, sáng nay nhị hoàng tử có đến chỗ hạ thần để hỏi về chuyện bốn người nô lệ kia.”

“Sau đó thì sao? Ngươi không ngăn lại thằng bé chạy theo ông ta?” – Lăng Quang tức giận muốn gầm lên, mắt ông đỏ au, phát ra luồng sát khí làm vỡ các món đồ thủy tinh xung quanh. Nhưng đối phương vẫn bình tĩnh, không thay đổi tư thế mà bẩm báo “Bệ hạ bớt nóng. Nhị hoàng tử không hề có ý định tìm Nam vương, hạ thần cũng lo lắng việc đó nên kiểm tra rất kỹ lưỡng các cổng trong cung, cũng kiểm tra các báo cáo ra vào của người trong cung.”

“Haiz, thằng nhóc này, nó có muốn ra ngoài thì ngươi cũng không có cách nào phát hiện được đâu. Ta chỉ hy vọng là nó chỉ đi đâu đó quanh đây, ngươi cho người đi tìm khắp mọi ngóc ngách trong cung và cả bên ngoài đi.”

Bay một mạch đến khu vực để chính thức tiến vào nhân giới, trước mặt cậu là một dải kết giới lúc hiện lúc ẩn, hai thế giới, hai khác biệt. Mặt đất cậu đang đứng là một thảm cỏ xanh mượt, xa xa sau lưng cậu là biển xanh sóng vỗ rì rào dội vào vách đá. Còn bên kia kết giới là vùng đất không khô cằn, đất đai nứt nẻ. Khác xa với nhân giới cậu tưởng tượng, nhưng vẫn không từ bỏ quyết tâm tham quan nơi này, Lăng Thiên bước chân xuyên qua kết giới, tiến vào vùng đất của loài người.