Long Vương Dị Giới

Chương 31: Phát động chiến tranh



Con rồng khổng lồ từ trên cao đáp xuống khuôn viên rộng rãi của hoàng cung, chân sau của nó đứng trên cánh cổng chính to lớn, đủ để biết được kích thước của con rồng này thế nào, ngay cả khuôn viên hoàng cung cũng không thể chứa được thân hình của nó.

Mặc dù đã đến nơi, nhưng Lăng Thiên vẫn nhất quyết không chịu xuống, cậu nắm chặt lông đầu của nó: “Không xuống đâu!”

Không đáp lại lời cậu, luồng gió từ đầu kéo đến xoay quanh con rồng cho đến khi trời đất mịt mù, từ trong cơn gió mù mịt trời đất bước ra là bóng dáng một long nhân cao to, tay phải nắm cổ áo của một đứa trẻ đang cố gắng vùng vẫy.

“Phụ vương, thả con ra đi!!!”

“Im miệng, đã làm loạn bây giờ còn ồn ào cái gì? Gọi Tư Mỹ, Lăng Kiệt lại đây.”

Lăng Quang trở lại là một vị vua long nhân kiêu hãnh, tính cách có chút nóng nảy nhưng là vị vua hết lòng vì muôn dân, sau sự việc mà Lăng Thiên gây ra hôm nay, ông dường như không thể giữ được bình tĩnh. Nhấc bổng tiểu hoàng tử di chuyển về phòng riêng, thả tay để cậu mông chạm sàn, còn ông ngồi ở đối diện trên chiếc ghế đính đầy đá quý.

“Phụ vương…” – Vẫn bài cũ, mắt của cậu rưng rưng như sắp khóc đến nơi để cho cha cậu xiêu lòng, dễ dàng thoát tội. Nhưng lần này thì khác, ông vẫn thủy chung ngồi trên ghế, tay chống cằm, lưng tựa vào mặt ghế, mắt nhắm nghiền, không có ý định trả lời.

Lăng Kiệt cùng Tư Mỹ sau khi được cha mình triệu kiến cũng đã có mặt kịp thời, hành lễ với tư cách là hoàng tộc xong xuôi, chỉ dám liếc mắt nhìn Lăng Thiên đang trưng bộ mặt cầu cứu rồi cùng nhau trái phải trở về chỗ ngồi gần quốc vương.

“Lăng Thiên, con có biết con đã phạm phải tội lỗi gì không?”

“Là con… tự ý xuống nhân giới… Nhưng mà…”

“CÂM MIỆNG!” – Tức giận đập tay xuống trà nhỏ bên cạnh chiếc ghế ông đang ngồi, lớn tiếng.

Như bị giật mình, tiểu long nhân lúc nãy mắt còn rưng rưng, bây giờ lại khóc òa lên, tay chân đá loạn xạ trên sàn đá lạnh ngắt. Bình thường thì chắc chắn không cần đến vợ chồng thái tử mà cha mình đã vội an ủi rồi, khóc đến khàn cổ họng nhưng vẫn có lời động viên, cậu từ từ nín khóc, mắt đẫm nước nhìn Lăng Quang không có chút để ý đến cậu.

“Khóc đã chưa? Con nghĩ ta sẽ dỗ dành con sao?”

“…”

“Tự ý xuống nhân giới mà không có sự đồng ý của ta, cho dù là ai đi chăng nữa muốn bước vào vùng đất của con người phải được sự cho phép của Lăng Quang này. Con đã phạm vào luật lệ của long giới, theo luật mà nói thì ta đã xử quyết con rồi.” – Lớn tiếng quát mắng cậu con trai nhỏ, tay trái siết chặt thành nắm đấm đặt trên đùi, ông nói tiếp: “Nhưng không phải vì con là con của ta thì ta sẽ tha cho con. Lăng Thiên, ta sẽ giam lỏng con năm năm tại hoàng cung này. Nếu chuyện này lọt đến tai các trưởng lão thì ta cũng không cứu nổi con đâu.”

“Năm năm… phụ vương? Người không thể giam con tận năm năm.”

“Tiểu Thiên, phụ vương làm vậy đã là giải pháp tốt cho em hiện giờ rồi, chuyện em tự tiện xuống nhân giới trong cung ai cũng đã biết rồi, e rằng sẽ sớm đến tai các vị trưởng lão long tộc thôi.” – Lăng Kiệt ngồi bên phải của cha mình, lên tiếng giải thích cho cậu thay cho cha.

“Đúng đó tiểu Thiên, năm năm không dài đâu, có chị dâu bên cạnh nữa nè, chúng ta sẽ cùng đọc sạch, luyện võ.” – Tư Mỹ cũng không nhịn được mà cất lời, cô bước lại gần ngồi xuống an ủi cậu.

“Nhưng mà… con muốn gặp lại Mộc Vinh, Mộc Vu…” – Vừa nín được, bây giờ nước mắt trào như mưa, lăn lê trên sàn khóc lóc.

Lăng Quang nhìn thấy thế tức càng thêm tức, ông thật muốn đánh tiểu long nhân này nát mông cho nhớ đời. Tiếng bẩm báo vội vã từ bên ngoài truyền vào, không còn chút tôn nghiêm mà gạt bỏ sự ngăn cản của người hầu đang canh trước cửa, cũng không báo cáo mà xông vào, tên lính mồ hôi ròng rã, thở hổn hển, hành lễ qua loa rồi nói vào chính sự:

“Bệ hạ… Tu La tộc… phát động chiến tranh rồi, bọn chúng đang tấn công nhân giới.”

“Mộc Vinh… Mộc Vu…” – Lăng Thiên như chết sững, trong miệng chỉ có thể thốt ra tên của hai người.

“Ba… ba… cứu con với… Đau quá!…”

“Đừng sợ con gái, đợi ba một chút, ba sẽ cứu con ra khỏi đây.”

“Mẹ… mẹ chết… rồi… Oa oa oa…”

Căn nhà gỗ bị lửa cháy mục nát, đổ sầm xuống, bên dưới thanh gỗ là một thi thể bị đè đến không rõ hình dạng, bên cạnh là một bé gái bị kẹt bên trong, có vẻ là không bị thương gì nặng. Cô bé khóc òa lên khi thấy cha mình, ông loay hoay tìm cách nâng những thanh gỗ nặng trịch này đi.

Bên ngoài là lửa cháy khắp nơi, mùi máu tươi nồng nặc khắp không khí, tiếng người la hét vì đau đớn, tiếng khóc thê lương khi chứng kiến người thân chết trước mặt mình.

“Ba ơi… con sợ quá… cứu con với.”

“Ngoan, đừng sợ. Có ba…”

Xuyên qua ngực ông là một thanh trường thương sắc bén, người đàn ông không kịp cứu con gái mình ngã gục xuống, mắt vẫn còn mở to, miệng há hốc, máu từ ngực chảy ra thành vũng.

“Thái tử ra lệnh, người lớn thì giết, trẻ con thì bắt về làm thịt.”

Rút thương từ trong ngực người đàn ông một cách thô bạo, làm cho máu xịt tung tóe, cô bé nhận thấy được sự nguy hiểm, lùi lại vào sâu bên trong để những thanh gỗ chồng chéo lên nhau bảo vệ.

“Phong, tình hình thế nào rồi?” – Nhìn qua khe của thanh gỗ chằng chịt, xếp chồng lên nhau, có thể thấy được một bóng dáng người, thoạt nhìn là khá to lớn, đại kiếm được hắn kéo lê trên mặt đất ma sát tạo thành tia lửa.

“Bẩm thái tử, nơi đây đã xử lý xong hết rồi, bên trong đống này còn đứa trẻ.”

“Trẻ con? Bắt nó về! Lâu lắm rồi ta chưa được uống máu con người.”

Im lặng nhìn người bên ngoài nói chuyện, cô bé nhận ra đây không phải là đồng loại của mình, mà trước mặt cô là hai tên quái vật có nước da nhợt nhạt, đôi mắt không tròng, trắng dã đến đáng sợ.

Dùng tay không dễ dàng nhấc bổng những thanh gỗ, gương mặt nở nụ cười tà ác lộ ra răng nanh dài thượt, hắn liếm mép rồi chụp lấy bé gái đang cố gắng vùng vẫy bên trong.

Cung điện nguy nga tráng lệ với tông màu đỏ chủ đạo, tượng trưng cho lửa, những lò nung đỏ lửa hoạt động ngày đêm, cùng tiếng rèn liên tục như tra tấn tai. Trên hành lang, tên lính canh hì hục chạy, tay cầm cuộn giấy xem như món đồ rất quan trọng.

“Bệ hạ, Tu La tộc đã phát động chiến tranh, Đông vương muốn mở một cuộc hội nghị ngay bây giờ.”

“Cái gì? Bọn chúng lại muốn phá vỡ hiệp ước? Chúng ta hiền lành quá nên muốn làm tới à? Nói với Lăng Quang, Lưu Lâm ta sẽ có mặt.”

“Phụ vương, Tu La giết con người, tại sao chúng ta lại quan tâm cơ chứ?”

“Lưu Di, ngươi đúng là tên nông cạn. Ngươi phải nên nhớ rằng, sức mạnh của Tu La không hề thua kém long tộc chúng ta, bọn chúng đã đánh được nhân giới thì chắc chắn sẽ đánh đến chúng ta. Trước mắt chưa biết mục đích của chúng là gì thì ta làm sao không sốt sắng cho được.”

“Mục đích có là gì đi chăng nữa, nhưng con vẫn muốn chiến tranh xảy ra, hòa bình mãi chán chết đi được.”

“Ngươi… Không nói với ngươi nữa, ta đến Đông quốc một chuyến, hai anh em ngươi ở nhà trông coi cẩn thận.”

Trái với Lưu Lâm, thái độ của Minh Sơn lại không có chút để tâm với tình hình hiện tại, còn từ chối lời mời tham dự hội nghị đột xuất này, nhàn hạ theo dõi đôi quân Tu La tấn công nhân giới.

Cốc bằng đá đầy hoa văn đẹp đẽ chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ sẫm như máu, tanh tưởi xộc lên mũi, Khang Du đưa lên miệng thưởng thức, nhìn vào tờ thông báo lời mời tham dự hội nghị mà Lăng Quang đã gửi, cười nửa miệng, giọng điệu khinh bỉ:

“Chậc, Tu La chiến tranh với nhân loại, đúng lúc long vương thật sự đang có dấu hiệu tỉnh giấc… Đúng là trời không phụ lòng người mà. Hahaha!!!”