Long Vương Dị Giới

Chương 37: Quân đội



“Lăng Thiên, hình dạng đó… Vì sao em lại cố chấp để cứu lũ súc sinh kia như vậy? Em đã đi xa quá rồi!”

Hắc long không đáp lại, từ trong cổ họng được long lân bảo vệ dày đặc phát ra tiếng gầm gừ, đôi mắt huyết sắc đem theo sát khí như muốn xé xác những bóng dáng nhỏ bé dưới chân nó. Trong đầu văng vẳng lời nhắc nhở của vị trưởng lão mà phụ vương thuật lại, biết không thể đối đầu được với con rồng này, lùi về sau vài bước, từ trong túi lấy ra một ống tre nhỏ ném lên không trung để mượn gió kích hoạt công năng của nó, một luồng sáng đỏ rực trong ống tre được phóng lên trời cao, như một lời cầu cứu đến với long giới.

“Trở về đi Lăng Thiên, chắc chắn phụ vương sẽ đến đây, mau theo ta về, đừng để mọi chuyện đi quá xa nữa!”

“Lăng Kiệt, hình dáng bọn họ giống với chúng ta, nhưng lại không có sức mạnh như long nhân. Hơn nữa, Mộc Vinh và Mộc Vu là bạn của em, tại sao anh lại vô tâm như vậy?”

“Bọn chúng không đáng để long nhân chúng ta ra tay giúp đỡ, cuộc chiến này có các trưởng bối lo, em không cần quan tâm. Em cứu bọn chúng, một ngày nào đó em sẽ bị bọn súc sinh đó phản bội. Nhìn ta đi, ta từng dùng cả tính mạng này cứu bọn chúng, rốt cuộc ta nhận lại được gì? Là một long nhân bị mất đi một nửa long lực?” – Lăng Kiệt tức giận quát to, hai tay siết chặt tiếng khớp xương kêu lên răng rắc, trắng bệch. Anh yêu thương cậu em trai này, là người mà anh tốn biết bao nhiêu công sức để hồi sinh, là người chung huyết thống với anh, nghĩ đến tình cảnh em trai mình bị người đời hãm hại, lòng anh không kiềm được mà rét run.

Con rồng như hiểu chuyện, nó im lặng, nhìn anh một lúc lâu, khung cảnh xung quanh như đóng băng, không một tiếng động vang lên, chỉ có tiếng gió của núi rừng thổi qua những tán cây xào xạc vì cuộc xung đột mà ngã xuống nằm vất vưởng chồng lên nhau. Hình bóng hắc long mờ nhạt, dần trở nên trong suốt rồi biến mất, thân ảnh nhỏ bé từ nơi con rồng biến mất tiến đến gần Lăng Kiệt hơn.

Mái tóc cùng màu mắt đang chuyển sang màu của máu, long lân ngày càng phát triển hơn, như một bộ giáp bao bọc hai cánh tay tạo thành bộ móng vuốt sắc bén, hai chân và phần ngực. Sau khi bộc phát sức mạnh kì lạ này, cơ thể của Lăng Thiên như có sự thay đổi, vóc dáng cao hơn, không còn là một tiểu long nhân bé nhỏ nữa, cơ thể như có sự đột phá bất ngờ, làm cho Lăng Kiệt suýt không nhận ra đây là em trai của mình.

“Lăng Kiệt, ngay từ thời khắc em có ý thức lại, em biết rõ mọi thứ, điều mà phụ vương và anh lo lắng, thứ mà long giới sợ hãi. Em biết tất cả, cho nên xin anh… hãy để em đi, rồi em sẽ trở về chịu tội.”

“Lăng Thiên, em nói gì vậy? Thứ mà long giới sợ hãi? Em đang nói điên khùng gì vậy, em đã biết những gì rồi?”

Không đáp lại, cơ thể như một tia sét, thân ảnh biến mất rồi đột ngột xuất hiện giữa không trung. Như có một trong lực vô hình đè nén những người đang đứng trên mặt đất, sau lưng Lăng Thiên đang lơ lửng trong không khí là hình dạng mờ mờ ảo ảo hiện ra. Cơ thể như bị áp chế, không thể nhúc nhích, nỗi bất an dấy lên trong lòng, Lăng Kiệt khó khăn cử động cổ, liếc nhìn thứ mờ ảo sau lưng Lăng Thiên là đầu hắc long lúc nãy, đầu rồng như đứng sau lớp sương trắng xóa còn lớn hơn kích thước ban nãy, lao xuống người bên dưới.

Chỉ có thể tiếp nhận thứ đang đến gần mình, đội quân dù hùng mạnh đến đâu cũng dễ dàng bại sau một chiêu này, lần này Lăng Thiên không hề nương tay, cơ thể của Lăng Kiệt bị văng ra, tiếng xương cốt vang lên giòn tan, máu me bê bết khắp người, long nhân đang bay lơ lửng giữa không trung đang nhìn anh, trên má chảy dài giọt nước mắt màu đỏ, cơ thể bị thương nặng không thể trụ nổi, đôi mắt vẫn nhìn người đang trên cao, giọng nói ngắt quãng rồi từ từ nhắm mắt lại:

“Lăng Thiên…”

“Bệ hạ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, người có muốn xuất phát bây giờ không?”

Ngồi trên ngai vàng, tựa lưng thoải mái, chậm rãi xoay cổ nhìn Khang Du đối diện, ung dung rung đùi, cơ thể chỉ mặc mỗi chiếc quần rộng, chân còn lại xem nô lệ đang quỳ rạp dưới chân là vật để chân thấp hèn, chậm rãi mở miệng:

“Cũng được, dù gì cũng đến lúc ta lấy lại vương quyền, thu lại một nửa linh hồn còn lại, khôi phục lại sức mạnh này.”

“Bệ hạ, trước khi xuất phát, thần có món quà muốn dâng lên cho người.”

Cung nữ sau khi được lệnh, mở cửa nhẹ nhàng bước vào, người đi đầu trên tay nâng niu một chiếc hộp bằng vàng ròng nguyên khối cung kính đưa cho Khang Du. Sau khi ông nhận lấy chiếc hộp từ cung nữ xinh đẹp, tự tin bước đến gần người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế đại diện cho chức quyền cao nhất của quốc gia. Bên trong là một bộ giáp màu đen được thiết kế chắc chắn, toát lên vẻ uy nghiêm của người đứng đầu đất nước. Nhìn món quà, người đàn ông cười khoái chí, hài lòng về hắc giáp.

Bên ngoài hoàng cung rộng lớn xa hoa tráng lệ giữa đại dương sâu thẳm, đội quân được trang bị vũ khí đầy đủ, ánh mắt sắc lạnh, đang sẵn sàng cho cuộc nổi dậy lật đổ chính quyền long tộc hiện tại.

Người đàn ông sau khi vận hắc giáp, như tôn lên vẻ đẹp cùng phong thái vương giả, kèm theo sát khí vô tình làm cho người khác phải sùng bái, mái tóc đen dài như bóng tối dài bay nhè nhẹ, vóc dáng có phần chênh lệch so với long nhân bình thường, mỗi bước đi của hắn in hằn xuống thảm lông sang trọng, cơ thể toát ra mùi tanh của máu, mùi hương của sự tàn bạo.

Từ trên bậc thang cao ngất, hai tay để sau lưng, khinh thường nhìn xuống quân đội mà Khang Du chuẩn bị, nở ra nụ cười vặn vẹo. Tay của hắn đâm sâu vào lồng ngực, moi tim của một vị tướng đứng bên dưới, đột ngột xuất hiện làm cho kẻ khác phải giật mình, tốc độ chớp mắt, khiến người bị đâm không hề phòng bị cũng như lý do mà tức tưởi chết, bàn tay rút mạnh quả tim đang đập nóng rực bên trong người, lạnh lùng nói:

“Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, từ bây giờ long nhân chúng ta sẽ bước vào thời kì mới do chính bản vương cai trị, các ngươi không cần phải sống như nhân loại thấp hèn kia nữa, mà hãy tắm máu bọn chúng. Bản vương sẽ đưa long giới trở thành tộc mạnh nhất đại lục.”

“Bệ hạ anh minh, sáng suốt!” ¬– Tiếng hét của đội quân vang khắp đại dương, Khang Du từ trên bậc thang cao nhất nhìn xuống, không khỏi hài lòng, miệng lẩm bẩm:

“Lăng Quang ơi là Lăng Quang, ông lần này thua rồi!”

“Bệ hạ, Bắc vương cùng đội quân ông ấy đã đến.” – Khang Quân từ nãy đến giờ đứng sau lưng người đàn ông quan sát, nhận được thông báo từ thủ hạ, tiến đến hắc giáp nhân nói nhỏ.

“Ồ? Được rồi. Bọn chúng đang ở đâu?”

“Bẩm, ông ấy đang đứng đợi trên mặt đất.”

Đợi Khang Quân nói xong, người đàn ông như một ngôi sao bay xoẹt qua mà biến mất, từ trên mắt nước nhảy lên bờ nhưng không có dấu hiệu ướt át nào. Đối diện hắn là đội quân hùng mạnh, không thua gì quân đội của Khang Du, dẫn đầu là Minh Sơn – vua của Bắc quốc. Nhanh chóng từ chiến mã leo xuống, tiến đến gần hắc giáp nhân, quỳ xuống cung kính, cả đội quân sau lưng ông đồng loạt quỳ theo:

“Bệ hạ, chào mừng người trở về.”