Long Vương Dị Giới

Chương 38: Tòa thành



“Ngươi là…” – Hắc giáp nhân hài lòng thái độ của đối phương, nước da đã từ lâu không được tiếp xúc với ánh mặt trời trở nên nhợt nhạt, tái xanh kết hợp với mái tóc đen dài, ánh mắt không tròng màu đen như bóng đêm kia làm cho hắn ngày càng trở nên đáng sợ hơn.

Minh Sơn mặc dù làm vua cũng đã đủ lâu, tự tôn của một vi vua khi đối diện với nam nhân này đã không còn, sinh ra nỗi sợ như sóng cuộn trào dâng trong cơ thể. Người đàn ông đứng trước mặt ông, có thể làm cho hai vị vua có cảm giác này thì ở thế giới này chưa từng có ai đạt được trình độ như thế. Không dám để đối phương phải mất thời gian đợi câu trả lời của mình, ông đáp liền mạch:

“Bệ hạ, thần là Minh Sơn, người cai trị phương Bắc của long giới. Xin được diện kiến người.”

“Minh Sơn, ngươi là hậu duệ của Minh Lang?”

“Đúng vậy, thưa bệ hạ. Minh Lang là ông cố của thần.”

“Nói như vậy, là ta đã bị giam rất là lâu rồi. Ta muốn xem xem, long giới hiện tại có gì thay đổi. Kế hoạch thế nào rồi?”

“Bẩm, kế hoạch đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi! Chỉ chờ người nữa ra lệnh nữa thôi.”

Hắc giáp nhân nở nụ cười vặn vẹo trên mặt, sự hiện diện của hắn làm cho trời đất thay đổi, thiên tượng biến hóa chóng mặt, quy luật tuần hoàn của vũ trụ bị đảo lộn. Bầu trời trong xanh, mây trắng, nắng chiếu xuống mặt đất sáng trưng bị từ từ tối dần, thế chỗ là bầu trời đầy sao, tối mịt không có ánh trăng. Đứng dưới bầu trời đầy sao, đoàn người cảm thấy bản thân mình chỉ như một vì sao nhỏ trong hàng triệu tinh tú lấp lánh ngoài không gian kia. Mịt mù bởi màu đen kịt của màn đêm, ngay cả nhân dạng người bên cạnh còn không thể nhìn ra, chỉ thấy được màu mắt đen kịt đến ghê rợn kia đang biến đổi thành huyết sắc, tiếng cười của hắn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của bóng tối. Không cần biết hắn mạnh đến đâu, nhưng chỉ như vậy đã đủ làm cho người khác kinh sợ rồi!

“Cái quái gì đang diễn ra vậy? Đang ban ngày ban mặt, phút chốc lại thành ban đêm rồi.” – Sốt ruột đợi chờ tình hình của hôn phu, Tư Mỹ hét toáng lên khi nhận thấy thiên tượng bị biến đổi. Khoảng cách giữa các lần dị tượng xuất hiện ngày càng gần, nỗi lo lắng của cô ngày càng tăng cao, tay chân run lẩy bẩy, giống như cảm nhận được có thứ gì đó rất đáng sợ đang tiến lại gần vương quốc này.

Gió ngày càng thổi mạnh hơn, như một cơn bão thổi bay những nơi nó lướt qua, chỉ còn lại đống tàn dư để lại, đường phố vắng tanh, khu chợ sầm uất giờ không còn một bóng người, chỉ là xác xơ còn lại do đợt gió gây ra. Yên bình không kéo dài được lâu, chốc lát lại là những đợt tuyết rơi trái mùa, kì lạ là tuyết không phải màu trắng mà thay vào đó nó có màu của máu, màu của chết chóc, nhuốm đỏ cả đại lục.

Lăng Quang đứng trên vị trí cao tại thượng của long giới, mở bàn tay hứng những hạt tuyết màu đỏ, lạnh lùng quan sát, nội tâm ông rối bời, gương mặt của ông xuất hiện nếp nhăn nhiều hơn, màu tóc cũng xuất hiện vài sợi màu trắng bạc, cơ thể cũng không còn phong độ như trước. Có lẽ là vì cuộc chiến tranh, hay là vì ông biết được long giới sẽ xảy ra chuyện gì?

Cơ thể như thả hồn đi nơi khác, đôi mắt chỉ nhìn chăm chăm vào những hạt tuyết rơi ngày càng dày trên bàn tay của ông. Ông trầm tư một lúc lâu, bỗng có tiếng người sau lưng cắt ngang, giọng nói có phần ẻo lả, bán nam bán nữ nhưng lại mang tiết tấu gấp gáp, làm cho ông như bừng tỉnh, trở về với thực tại:

“Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi! Thái tử… thái tử…”

“Thái tử làm sao? Nhanh nói đi!”

“Thái tử… thái tử trọng thương rồi. Hiện đang được đưa về long giới.”

“Cái gì?! Không thể nào… Còn Lăng Thiên, nó đang ở đâu?”

“Bẩm, khi đội quân cứu viện nhận được pháo hiệu, lập tức ứng cứu, chỉ thấy thái tử cùng đội của Hoành Việt tướng quân bị thương nặng, nằm la liệt dưới đất, chứ không thấy tung tích của nhị hoàng tử.”

“Là ai có thể làm ra nông nỗi này? Nhanh, cử người tìm nhị hoàng tử trở về!”

“Bệ hạ… theo lời của Hoành Việt tướng quân thì… thì chính nhị hoàng tử đã gây ra việc này…”

“Lăng Thiên… Mau! Cử người bắt thằng bé đó về. Lần này trẫm sẽ dạy nó một bài học.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

“Khoan đã!”

“Người còn điều gì căn dặn thưa bệ hạ?”

“Nhiệm vụ lần này… hãy cử đội quân ám vệ của ta đi. Bọn chúng hành tung nhanh nhẹn, lại có kinh nghiệm chiến đấu hơn so với quân đội bình thường. Nếu như theo lời của Hoành Việt, thì chắc chắn thằng bé đã đột phá sức mạnh gì rồi, đề phòng bất trắc, ngươi mau đi nhanh đi!”

Sau khi tên người hầu thân cận rời đi, Lăng Quang trở lại với suy nghĩ trầm tư, ông ngước nhìn bầu trời đêm không có mặt trăng, tuyết đã ngừng rơi, gió cũng ngừng thổi. Nhưng trong không khí lại phảng phất mùi máu nồng nặc, từ đâu thổi đến, như báo hiệu một thứ tanh tưởi đang đe dọa đến long giới. Tay trái nắm cổ tay phải, để sau lưng, đưa mắt nhìn về phía xa xăm, miệng lẩm bẩm:

“Lăng Thiên… Ta tin trong lòng con vẫn còn chính nghĩa! Lưu Vũ, nếu nàng trở thành vì sao trên trời, hãy soi sáng đường đi cho con chúng ta, hãy cho thêm sức mạnh để bảo vệ đất nước này, bảo vệ tương lai cho hậu bối.”

Tòa thành lơ lửng ngay giữa không trung, không cần một điểm tựa hay thứ gì nâng đỡ, như có một phép thuật khiến nó sừng sững giữa trời đất, tòa thành như một quốc gia, đủ lớn để chứa hàng vạn sinh linh. Được một kết giới khổng lồ bảo vệ xoay quanh tòa thành biết bay, người bên trong căn bản không hề biết bên ngoài đã trải qua những việc gì, ung dung mà sống ngày qua ngày. Cho đến khi dị tượng xuất hiện ngày càng nhiều hơn, mới khiến họ phải động tâm mà lo lắng.

Tại nơi cao nhất của tòa thành, một chuỗi nhà giống hệt nhau được khảm bằng đá quý, vàng bạc, sáng lấp lánh cả vùng trời. Cách xây dựng làm cho người ta nhìn qua đã biết là nơi sinh sống của các vị quan, kẻ có chức quyền, hay người đứng đầu tộc dân.

Ngoại hình người dân nơi đây có phần giống với con người nhưng không hẳn, sau lưng họ là đôi cánh như bằng cả cơ thể, đôi chân có sự khác biệt với móng vuốt sắc nhọn như chân của giống loài biết bay, tóc có màu đa dạng. Thức ăn chủ yếu của người tại tòa thành này là thực phẩm làm từ lúa mì, và các loại rau củ quả, là sinh vật dùng thuần chay tại đại lục.

Cung đình rộng lớn, nằm cao ngất ngưỡng tại trung tâm tòa thành, người ngồi bên trong trên chiếc ghế bằng vàng ròng nguyên khối, xung quanh là hình thù của loài chim bất tử - phượng hoàng lửa được trang trí, đục đẽo trên các bức tường.

Tóc của hắn màu trắng, cả hàng lông mày cũng thế, vận hoàng bào màu vàng sặc sỡ, trang phục ôm cơ thể, sau lưng là đôi cánh đang sải rộng, rồi lại thu về, nấp sau hoàng bào, giọng nói của hắn nhanh đến độ làm cho kẻ đứng bên dưới không nghe kịp, lanh lảnh như tiếng chim.

“Thiên tượng lại biến đổi nữa rồi. Xem ra đại lục sắp xảy ra một trận sóng gió…”

“Đại vương, Tu La tộc đã phá vỡ hiệp ước, tấn công nhân tộc.”

“Long tộc không định ngăn cản như lần trước à?”

“Bẩm, long tộc lần này dường như không có ý định ngăn cản. Trừ phi…” – Một vị quan đại thần già nua, giọng nói như ngọn đèn trước gió, cố gắng dùng sức mà nói từng chữ, tiến một bước ra khỏi hàng ngũ mà bẩm báo, người bên cạnh lo lắng mà đỡ ông một bên.

Người ngồi trên ngai vàng không vội vàng mà đợi ông nói tiếp, bộ dáng ngồi thảnh thơi, không hề có chút lo lắng chuyện sắp tới, rung đùi thoải mái.

“Trước giờ Đông vương đều có xem trọng hiệp ước hòa bình, lần này lại nhắm mắt làm ngơ sự việc đang xảy ra ở nhân giới.”

Mặc dù cà lơ phất phơ, nhưng đã ngồi được ở vị trí này thì tuyệt không phải là kẻ tầm thường, ngay từ khi vị quan đại thần già nua này lên tiếng, hắn cũng đã cảm nhận được sự bất thường, nhưng vẫn không lên tiếng cắt ngang lời ông, thái độ vẫn như cũ mà đợi ông nói hết câu.

“Ai cũng biết Đông vương yêu hòa bình, nhưng chưa chắc ba vị vua còn lại cũng như thế. Lần này, ông ấy không giúp nhân tộc, có khả năng long tộc đã có lục đục nội bộ.”