Long Vương Dị Giới

Chương 39: Giọng nói



“Đại vương, Đông vương long giới – Lăng Quang trước giờ nổi tiếng là kẻ yêu hòa bình, trọng hiệp ước, bây giờ lại bỏ mặc cho nhân loại bị Tu La tộc đánh chiếm. Trái ngược với hắn, ba vị vương kia thì khác. Há chẳng phải… là có lục đục nội bộ? Đại vương, người có cảm thấy lời hạ thần nói là đúng không?”

“Đúng là lũ không biết nhìn xa trông rộng! Các ngươi chỉ chăm chăm nhìn cái trước mắt mà không để ý những chuyện xung quanh, gần đây dị tượng thường xuyên xảy ra. Mặc dù tộc chúng ta không bị ảnh hưởng nhiều nhưng ta cảm thấy không chỉ là lục đục nội bộ!” ¬– Người ngồi trên ngai vàng biếng nhác mà mở miệng, tư thế ngồi chéo chân làm cho người khác khó chịu, bộ dạng không ra người đứng đầu đất nước, ai cũng lắc đầu ngao ngán nhưng không phát ngôn. Vừa dứt lời, hắn đổi tư thế ngồi, đôi cánh của hắn tan biến vào không khí, lưng tựa vào thành ghế chạm khắc tinh tế, rồi nói tiếp: “Kẻ điều khiển thiên tượng, ta tin trên thế giới này vẫn chưa có ai đạt đến khả năng như vậy! Long giới nội bộ lục đục? Có đấy, nhưng ta nghĩ long giới sắp trải qua một trận mưa máu khủng khiếp nhất từ trước đến nay…”

“Đại vương anh minh!!!” – Bên dưới, có những vị quan đại thần mặt mũi trẻ măng, có những người tóc đã hai màu, có những kẻ đứng còn khó khăn, yếu ớt như ngọn đèn treo trước gió, lên tiếng đồng loạt.

Không để cho người đứng đầu tòa thành nói hay có cử chỉ gì, một vị quan xem chừng đã ở tuổi trung niên, râu lồm xồm khó coi, một chân tập tễnh bước ra khỏi hàng ngũ, hai tay cung kính mở miệng tâu: “Đại vương, nếu long giới xuất hiện một cao thủ như vậy… liệu chúng ta…”

Giơ tay chặn lời của người đang nói, hắn đứng dậy, xoay lưng phát ra tiếng răng rắc, tư thế uốn éo mỏi mệt, nói: “Văn tự cổ kim sí điểu tộc chúng ta có ghi rằng long giới đang giam giữ một con quái vật mà năm xưa đã có khả năng áp chế tộc chúng ta. Nếu đây là sự thật, thì các ngươi nghĩ chúng ta có thể làm gì được à?”

“Nhưng… đại vương…”

“Yên tâm đi, Lăng Quang chắc chắn sẽ không để yên cho chuyện này xảy ra đâu, ông ta yêu hòa bình cơ mà, làm sao có thể để một kẻ đội mồ sống dậy gây chuyện ở long giới được. Nếu không còn gì nữa thì hôm nay kết thúc ở đây đi, bản vương mỏi quá rồi!” – Nói xong, hắn bước xuống bậc thang, thứ tạo ra khoảng cách giữa người đứng đầu quốc gia và những vị quan thấp hèn bên dưới, ung dung bước đi, mà đoàn người bên dưới chỉ biết cúi chào, không dám lên tiếng phản kháng hay có điều gì bất bình.

Những bông hoa tuyết màu đỏ ngày càng rơi dày hơn, phủ đỏ cả mặt đất, những cơn gió lạnh thấu xương, đến nỗi đuôi không thể cử động nổi nữa. Mặc dù chưa đến mùa đông nhưng đã xuất hiện những trận bão tuyết, lại là màu của máu, cho dù là long nhân chưa trưởng thành đi nữa, cậu cũng cảm nhận được có điều chẳng lành sắp xảy ra.

Dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển, Lăng Thiên không biết cậu đã băng qua bao nhiêu khu rừng, bao nhiêu ngôi làng nhỏ bị tang hoang sau chiến tranh, đám khói đen bốc cao nghi ngút như cột trời bị bão tuyết dập tắt, tiếng khóc của phụ nữ, trẻ em, những người còn sống sót sau cuộc chiến ai oán khắp nơi.

“Đả thương thái tử Đông quốc, chậc… Mình đã đi quá xa rồi… nhưng cũng không thể bỏ mặt anh em nhà Vu được, mình cũng đã hứa với người dân rồi…” ¬– Cậu lẩm bẩm.

“Để làm gì? Chỉ vì ngươi muốn được cảm giác người khác tung hô mà thôi, như một vị cứu tinh, như một người hùng, cảm giác mà từ trước đến giờ ngươi chưa có được.” – Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, làm cho Lăng Thiên nhất thời giật mình, cơ thể dừng lại giữa không trung, đưa mắt kiểm tra xung quanh, phóng tinh thần lực ra xa trăm dặm để chắc chắn không có ai đuổi theo. Sau một lúc quan sát, chỉ là màn đêm hiu quạnh, mặt trăng bị những đám mây đen che khuất, không còn ánh sáng, chỉ là tiếng gió mạnh thổi qua tai. Cậu hét lên:

“Là ai? Ai vừa nói?”

“Là ai? Đến cả ta mà ngươi không nhận ra?”

“Giọng nói này… là của mình mà.”

“Đúng vậy, ta chính là ngươi. Nhưng ở phiên bản hoàn hảo hơn.”

“Là ta? Không thể nào, có thể do mình tưởng tượng ra thôi.” – Lăng Thiên đánh vào hai má, hai bên da mặt đỏ âu lên, lắc lắc đầu, tự trấn an bản thân. Nhưng không đợi cậu bình tĩnh, giọng nói quen thuộc kia lại tiếp tục vang lên, như có người đứng sau lưng cậu phát ra âm thanh. “Tưởng tượng? Hahaha. Ngây thơ! Ngươi không tưởng tượng đâu tiểu long nhân ạ, chính một nửa long hồn này của ta đã sinh ra ngươi, ngươi là một phần của một nửa hắc long hồn này. Giờ thì… trở về đi! Trở về để sức mạnh của ta khôi phục lại ban đầu, trở về để bản vương trở lại thời hoàng kim! Hahaha!”

“Long hồn? Ta… được sinh ra… KHÔNG! Đây chỉ là tưởng tượng mà thôi, ta phải đi cứu Mộc Vinh, Mộc Vu và những người khác.”

“Ngươi cứu bọn chúng làm gì? Chẳng qua chỉ là người qua đường, chỉ nói chuyện đôi ba câu, ngươi lại muốn bỏ mạng vì chúng?”

“Không! Bọn họ không phải là người qua đường, bọn họ là bạn của ta. Chết tiệt, câm miệng lại đi!”

“Không đâu, thân tâm ngươi không nghĩ bọn chúng là bạn, ngươi đang muốn cảm giác mình trở thành tâm điểm của chú ý, muốn trở thành một vị anh hùng trong mắt đám dân đen này.

“KHÔNG! KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY! Bọn họ là bạn của ta, ta đương nhiên phải giúp bọn họ!”

“Hahaha! Ngươi có thể dùng lời nói che giấu, nhưng trong thân tâm ngươi lại muốn bộc lộ ra bên ngoài. Thật là một tính cách dễ thương! Có lẽ ngươi giống với tên đó. Trở về đi, bản thể của ta đang trên đường đến chỗ phụ thân của ngươi, long giới sắp phải thay đổi lại rồi!”

“Bản thể? Ngươi nói gì cơ? Này… này … mau trả lời đi…” ¬– Đáp lại lời cậu chỉ là tiếng gió rít của trận bão tuyết, và màn đêm bủa vây. Giọng nói lúc nãy biến mất hoàn toàn vào hư không. Cơ thể Lăng Thiên run lên, một cỗ lo lắng xộc lên, đang lan dần khắp cơ thể. Cậu ngước nhìn về phía long giới xa xăm kia, mặc kệ những bông tuyết bị gió thổi bay bám vào da mặt lạnh ngắt. Miệng lẩm bẩm: “Hắn vừa nói là bản thể? Rốt cuộc là gì? Phụ vương là con rồng hùng mạnh… chắc chắn… sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”

“Mình đang lo lắng điều gì? Có thứ gì đó sắp xảy ra ở long giới, nhưng ta không thể bỏ mặt bạn bè được… cũng không thể rời xa gia đình ruột thịt của ta được…Ta… phải làm gì đây?”

“Bệ hạ, không hay rồi! Nam vương và bắc vương… không biết có chuyện gì mà dẫn quân đến đây! Bọn họ… đang ở trước cổng thành.”

Lăng Quang như tiên đoán được sự việc, gương mặt ông đanh lại, răng nghiến ken két, bàn tay phải của ông siết chặt giá đỡ tay ở ghế đến mức nó trở thành đống gỗ vụn lúc nào không hay, hét lớn ra lệnh:

“Huy động đội quân chuẩn bị nghênh chiến, Đông quốc chúng ta không thể quy thuận cái ác được!!!”