Long Vương Dị Giới

Chương 42: Tiệc trà



Đông cung nhìn bên ngoài không ai biết vương quốc vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, âm thanh ca múa nhạc nhộn nhịp, tiếng cười nói len lỏi khắp mọi ngóc ngách, bên trong hoàng cung xa hoa tráng lệ, nơi sinh sống của dòng máu hoàng tộc cao quý – Lăng gia, không còn thấy chủ nhân thật sự của nơi đây nữa, mà thay vào đó là những gương mặt lạ lẫm đang dần chiếm ngự vị trí này.

Bàn trà với đầy những món tráng miệng đầy đủ hình hài dễ thương, loại thức phẩm làm từ bột mì này dường như rất được ưa chuộng tại Đông quốc, là thức ăn được nhiều trẻ em long nhân thích thú, không cần động não quá lâu cũng biết được món tráng miệng này được làm cho ai. Bàn trà rộng rãi, được chế tác từ vật liệu kim loại quý giá, mỗi vị trí trên bàn được phân định mạnh mẽ quyền lực của người ngồi. Tại vị trí biểu trưng cho lãnh đạo, người đàn ông vận trên người bộ long bào đang nhẹ nhàng nhấc nhẹ tách trà, đưa lên miệng thổi nhẹ, trông rất hưởng thụ, tay còn lại gõ theo nhịp lên bàn, hai mắt nhắm nghiền, lưng tựa ở ghế thoải mái.

“Bệ hạ, chúc mừng người đã giành lại được vị trí vốn dĩ của mình.” ¬¬– Đứng dậy, hai tay chắp lại cung kính, cúi nhẹ trước người đàn ông đang vận y phục dành cho người đứng đầu quốc gia kia, Khang Du rất có phong thái mà lên tiếng.

Minh Sơn thấy thế cũng đứng dậy, cũng giống như Khang Du, nói những câu chúc mừng thừa thãi giống như để ghi điểm với đối phương.

Người đàn ông từ từ mở mắt, nước bên trong tách trà chuyển dần sang màu đen đục ngầu, không còn là màu sắc tươi xanh của lá trà thượng hạng mà chỉ Đông quốc mới có. Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, vang lên tiếng thủy tinh chạm vào nhau, đáp lại:

“Phải nhờ các ngươi mà trẫm mới được như hôm nay, trẫm sẽ không quên công sức của các ngươi đâu. Quân đội của Đông quốc sẽ giao cho Khang Du quản lý, còn bộ tài chính sẽ giao cho Minh Sơn. Trẫm vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, trẫm cần phải có them thời gian.”

“Bệ hạ, người cứ yên tâm giao cho chúng thần, chúng thần sẽ không làm cho người thất vọng. Vậy… Lăng Quang, người sẽ làm gì với hắn?”

“Trúng một đòn của trẫm, hắn muốn cử động cũng khó, yên tâm đi, hắn cũng sẽ không sống được lâu nữa đâu, ta cứ nghĩ hắn sẽ là đối thủ khó nhằn, hóa ra cũng chỉ là bọn tép riu tầm thường, uổng công trẫm mong đợi!”

Dứt hết câu, hắn đứng dậy vươn vai, bộ dáng uể oải, định xoay người bước đi thì bị giọng nói bên ngoài cửa truyền vào làm cho hắn phải để ý. Người đến không ai lạ chính là Khang Quân, thái tử của Nam quốc, con trai độc nhất của Khang Du, dã tâm của hắn không khác gì cha mình, nổi tiếng là một kẻ tàn bạo, xem nhân loại là thức ăn, ưa bạo lực.

“Bệ hạ, chúc mừng người đã giành lại ngai vàng”

“Trẫm tin ngươi đến đây không chỉ là nói những lời này, nói đi! Còn chuyện gì muốn bẩm báo?”

“Bệ hạ, thứ cho thần vì làm chậm trễ thời gian của người. Nhưng thần đã cho tìm khác Đông quốc mà không thấy tên tiểu tử của Lăng Quang đâu, thần cho đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, không thể để thằng nhóc đó trốn thoát được.”

“Trẫm cứ nghĩ ngươi đến thông báo chuyện gì quan trọng, thằng nhóc đó ta biết ở đâu, nó hiện tại cũng không còn sống nữa đâu.”

Người trong phòng tưởng chừng như mình nghe nhầm, không thể tin nổi mà hỏi lại:

“Bệ hạ, làm sao mà…?”

“Một nửa” còn lại của trẫm lại đang ngủ sâu trong cơ thể thằng nhóc đó, thời khắc mà trẫm tỉnh giấc sau giấc ngủ ngàn năm đã phát hiện ra “tên kia” năm xưa đã xé đôi linh hồn của trẫm để ngăn ngừa trẫm sống lại lần nữa.”

Khang Du tiến lại gần hơn, gương mặt đắc ý, lên tiếng:

“Thằng nhóc đó… nếu người đã giết nó thì chúng ta không cần lo nó sẽ trốn thoát mà sau này báo thù cho gia tộc, chúng ta có cần…”

“Bên dưới long giới, đi về hướng Đông 3 ngày 3 đêm, bên trong khu rừng, các ngươi sẽ tìm thấy xác của thằng nhóc đó. Đem nó về đây, ta cần có việc phải dùng cái xác đó.”

Khang Quân đáp lễ, rồi nhanh chóng rời đi, người đàn ông liếc nhìn Minh Sơn và Khang Du gương mặt như vẽ lên hết thắc mắc kia, lười biếng ngồi xuống ghế, mở miệng:

“Các ngươi đang thắc mắc rằng trẫm động thủ với thằng nhóc đó lúc nào đúng không? Trẫm chỉ gián tiếp thôi, là “một nửa” còn lại của trẫm làm, thằng nhóc đó ta cũng công nhận là thiên tài, mặc dù về sức mạnh chỉ là một kẻ phế phẩm, nhưng lại biết cách chuyển hóa sức mạnh của trẫm thành của bản thân, lại còn có thể sử dụng thuần thục như vậy. Người có thể điều khiển sức mạnh ám, đến hiện tại cũng chỉ có mỗi trẫm. Ta đánh giá cao thằng nhóc này, chẳng trách “một nửa” lại lựa chọn nó.”

“Bệ hạ, nếu người đã giết nó, chúng ta có cần phải thông báo cho Lăng Quang không? Thần chắc chắn hắn sẽ đau buồn mà chết đi. Hahaha!” – Khang Quân khoái chí cười hả hê, bộ dạng quên luôn phép tắc trước sau.

Minh Sơn tâm trạng bỗng trở nên phức tạp, nhìn người đàn ông với sức mạnh cường đại đang đứng trước mặt, chẳng biết nên vui hay buồn, buông lời thở dài.

“Trẫm đói rồi, đem cho ta vài tên nô lệ. Ta không hứng thú với những món ăn vớ vẩn như này, truyền xuống dưới, bãi bỏ hết những thức ăn linh tinh, từ giờ trở đi, long nhân được quyền săn bắt nhân loại làm thức ăn.”

“Bệ hạ… như này thì không được! Còn hiệp…”

Chưa kịp nói hết câu, Minh Sơn đã bị ánh mắt sắc bén đầy sát khí của người đàn ông kia làm cho ông phải thu lời lại. Long nhân quyền lực tuyệt đối kia có vẻ tức giận, giọng nói trầm hơn kèm theo tiếng gầm gừ đáng sợ, một luồng gió mạnh từ cơ thể của hắn thổi mạnh như để thị uy.

“Từ giờ trở đi, hiệp ước hòa bình không còn hiệu lực, long giới có quyền đồ sát hết những tộc còn lại ở đại lục.”