Long Vương Dị Giới

Chương 5: Cái xác



Thấm mệt sau chuyến đi săn, đoàn người tạm chia tay nhau, ai về nhà nấy, nghỉ ngơi sau một đêm đầy nguy hiểm. Trở về căn phòng quen thuộc, chưa kịp thay bộ đồ đã dính máu và đầy mồ hôi ra, thủ lĩnh trẻ tuổi đã ngã xuống chiếc giường thân yêu, đánh một giấc đến chiều.

Bị mùi đồ ăn thơm phức đánh thức, bụng réo liên tục, vừa bước xuống phòng ăn đã bị nữ nhân “khó tính” kia xua đuổi vào phòng tắm, cậu tự ngửi mùi bản thân, mùi dư âm của trận chiến hôm qua xộc lên mũi làm cậu cảm thấy buồn nôn, tập tễnh đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong nước ấm, sự dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, cơn buồn ngủ kéo đến, cậu ngủ quên trong bồn từ lúc nào không hay.

“Mình lại ngủ quên nữa à? Nhà mất điện rồi à?” – Mở mắt ngồi dậy, không phải phòng tắm trong nhà, cũng không phải căn phòng ngủ đầy những tấm ảnh vẽ linh tinh, trên người vẫn còn mặc bộ đồ sáng nay, điều kì lạ là nó không có dấu hiệu ướt hay dính máu, hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lập tức gạt đi, bình tĩnh bản thân, quyết định đứng dậy xem mình đang ở đâu.

Khung cảnh xung quanh tối đen như mực, lục trong túi là hộp diêm lúc nào cậu cũng đem theo bên người trong những cuộc đi săn. Tuy que diêm bé tí, đem lại ánh sáng không lâu nhưng có còn hơn không. Đi được một lúc, cậu cảm thấy nơi đây rất quen thuộc, giống như đã từng đến rồi.

“Chỗ này…giống như cái hang vậy? Đây là hang của hổ thú nhân à? Sao lại không có con nào thế này?” – Tiến sâu vào bên trong, đàn dơi từ đâu bay ngang qua đầu làm cậu giật mình, que diêm bị tắt đi, trả lại bóng tối tĩnh mịch.

Lọ mọ quẹt lại cây diêm mới, đưa mắt liếc xung quanh phát hiện trước mắt là một bóng trắng đang lơ lửng. Tuy là tên không sợ nguy hiểm, là người hùng chém giết quái thú của dân trong vùng, dù gì cũng là cậu bé 18 tuổi thích nghe những câu chuyện tâm linh nhưng lại rất sợ ma.

Tay chân bủn rủn, đứng cũng không vững, vô thức bước lùi chuẩn bị chạy thì lối đi từ nãy giờ cậu đi đã biến mất. Bóng trắng đang dần lướt nhẹ tới, sợ muốn khóc đến nơi, lấy tay che mặt lại, khung cảnh có sự biến hóa.

Không còn bóng trắng nữa, cũng không phải là nơi tối om nữa mà xung quanh mình là những tảng băng vĩnh cửu, tỏa ra khí lạnh thấu xương, những tảng băng vĩnh cửu to dày tạo thành cái hang, ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên lớp băng tạo nên ánh sáng mờ ảo. Không biết chuyện gì xảy ra với mình, đành phải khám phá tiếp. Tiến thêm vào bước, một tảng băng hình chữ nhật được đặt nằm tại trung tâm.

“Sao lại có tảng băng nằm kì lạ ở đây? Khoan đã, bên trong có - ” Vừa tò mò, lấy tay chùi hơi nước động trên mặt băng, bên trong là một xác người tái nhợt.

Giật mình hét lên rồi ngã ra sau, đây là một cái quan tài băng, người nằm bên trong lộ rõ khuôn mặt non nớt của một đứa bé, da cánh tay phải và hai chân của cái xác nhăn lại, như là dư âm của vết cháy, trên ngực cũng để lại rất nhiều dấu như móng vuốt của thú cào qua. Lấy lại bình tĩnh nhìn kỹ cái xác, đây không phải là cái xác của người bình thường, trên đầu có 2 sừng, còn có đuôi, nhận ra đây là xác của một cậu bé long tộc, thủ lĩnh trẻ tuổi lại thắc mắc tại sao xác của long tộc lại ở trong vùng núi hẻo lánh này được.

Cái xác bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt trắng đục vô hồn, dọa giật mình thủ lĩnh trẻ tuổi. Ngồi bật dậy, hóa ra là cậu đang nằm mơ, bản thân mình vẫn còn nằm trong bồn. Bên ngoài phòng là tiếng phàn nàn của nữ nhân “khó tính” kia, cậu đã ngủ quên luôn cả bữa tối. Nhìn ra cửa sổ, một ngày nữa lại trôi qua, vừa ăn vừa nghe tiếng mắng của người phụ nữ nọ, ăn không cảm thấy ngon nữa, vội vàng nuốt rồi lên phòng.

Nằm suy nghĩ giấc mơ vừa rồi thật quá, cái xác đó là ai, nhưng tại sao lại nằm ở đây mà không phải nằm ở long giới, long nhân vốn cao quý, được nhân loại như thần thú, sao lại chôn ở nơi ở của nhân tộc được, lại còn chứng kiến cái xác mở mắt. Có lẽ vì cả ngày ngủ nhiều qua, cậu không cảm thấy buồn ngủ, ngồi dậy đến bàn vẽ những thứ linh tinh, hắc thương thu hoạch được khi kết liễu hổ vương đem về được để ở trong nhà kho, bây giờ lại xuất hiện ở phòng cậu.

Quên béng chiến lợi phẩm này, giờ mới có cơ hội nhìn kỹ món vũ khí này, toàn thân màu đen, chỉ nhưng một cây thương bình thường, không có gì đặc biệt.

“Lúc mình đánh với hổ vương, hắn không hề có sức mạnh đặc biệt, chỉ những hàng thú nhân cấp thấp thông thường, nhưng khi cầm cây thương này thì lại bộc phát sức mạnh. Lúc mình cầm vào nó cũng thế, cây thương này có bí mật gì nhỉ”

Sự xuất hiện của cây thương, giấc mơ kì lạ, nhiều điều bí ẩn cùng đến trong ngày, quyết định đến lại vùng núi giao chiến với hổ vương, điều tra sự việc. Tay trái cầm đèn, lưng đeo song kiếm, tay phải vác thương, một mình tiến vào rừng trong đêm. Không giống như hôm qua, đêm nay trăng bị đám mây che khuất, khu rừng im ắng đến đáng sợ.

Đi được nửa đường, cậu ngạc nhiên rằng không thấy thú nhân nào xuất hiện, chẳng lẽ chúng đã bị hổ vương ăn thịt hết cả rồi, thuận lợi đến nơi mà hôm qua cậu xung đột với thú nhân hổ.

“Hôm qua mình thấy hắn bước ra từ cái hang này, bên trong chắc chắn có bí mật gì, phải vào xem sao.”

Dù gì cũng là nơi cư trú của thú nhân, là nơi đầy nguy hiểm, cậu cố gắng bước nhẹ, không gây ra tiếng động, giảm ánh đèn xuống. Bên trong vẫn không có dấu vết của thú nhân nào, đây là cái hang không có sự sống.

“Cái hang này…giống như trong mơ? Không thể nào, mình…Chuyện gì đang xảy ra thế này.” – Sợ hãi lại dâng lên trong lòng, nhưng không thể nào trốn tránh. Cậu tăng tốc tiến sâu vào trong hang, quả nhiên, cuối hang là một nơi lạnh lẽo, chính là hang băng có cái xác như cậu đã từng thấy.

“Không phải chứ, lại gặp nữa à…”