Long Vương Dị Giới

Chương 8: Cầu xin



“Nói nhanh lên, cần gì? Đừng vòng vo nữa!” – Không thể bình tĩnh, Lăng Kiệt túm lấy cổ áo của vị thầy thuốc, hai bên chiều cao cùng sức khỏe chênh lệch, anh dễ dàng một tay nhấc bổng người đàn ông đã già nua kia.

“Long nhân tha mạng, ngài để lão xuống, lão sẽ nói cho ngày…”

“Lăng Kiệt, chàng bình tĩnh đi, để ông ấy xuống, chúng ta không có thời gian tức giận đâu.” - Vội chạy đến ngăn cản, cô đỡ vị thầy thuốc già yếu đứng vững, nói.

Nghe được giọng nói của thê tử, Lăng Kiệt dần bình tĩnh lại, anh bước đến chiếc giường gỗ mục, chăm chú nhìn người đang nằm, sắc mặt nhợt nhạt như đã chết mấy ngày, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

“Hai vị long nhân, muốn cứu cậu bé này…cần phải có những món đồ sau để nấu thành thuốc uống, mới có thể đẩy được độc tố ra ngoài, giúp nội tạng bên trong bình phục. Đó là vẩy của con rồng sống ngàn năm và một cánh hoa U Minh” – Vừa dứt lời, ông lão ho khan vài tiếng.

“Vẩy rồng ngàn năm…cái này không khó, có thể kiếm được. Nhưng còn U Minh hoa…nó là loài hoa chỉ mọc tại nơi sâu nhất ở Tu La giới, không dễ dàng đến đó chút nào.” – Vuốt vuốt cằm suy nghĩ, Lăng Kiệt tắc lưỡi trả lời.

“Lăng Kiệt, chúng ta không có thời gian. Trước hết chúng ta cần tìm vẩy rồng sống ngàn năm. Ta và chàng lại không đến số năm như vậy, chúng ta nên hỏi ai? Hay là…hỏi cha của ta đi. Ông dù gì cũng sống hơn ngàn năm rồi.” – Đi qua đi lại trong phòng, Tư Mỹ như nghĩ ra thứ gì đó, vội vội vàng vàng đến trước mặt Lăng Kiệt hỏi.

“Không được, dù gì đệ nhất trưởng lão cũng đã tuổi cao sức yếu, chuyện về Lăng Thiên, có lẽ phụ hoàng là người mong muốn được biết nhất, chúng ta nói chuyện này với ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ giúp đỡ chúng ta.”

Tư Mỹ - vợ của trưởng tử Lăng gia của long tộc, là con gái duy nhất của đệ nhất trưởng lão quyền lực ở long giới, không giống như những cô gái cùng tuổi, tuy có cuộc sống xa hoa từ bé, cô không dùng quyền lực, tiền tài để áp bức người khác. Sau sự kiện của gia đình Lăng Quang, cô được gả cho Lăng Kiệt, hai người ban đầu không hề quen biết nhau, dần nảy sinh tình cảm.

“Có được không? Chàng không nhớ chuyện lúc trước mà phụ hoàng đã làm với Lăng Thiên à?”

“Sau khi Lăng Thiên chết, phụ hoàng rất ăn năn, ta cảm thấy ông nhớ Lăng Thiên sắp phát điên rồi. Chúng ta bí mật xuống nhân giới trái phép, không thể để chuyến đi này uổng phí được. Đi! Mau trở về long tộc.” – Nói xong, anh nắm tay Tư Mỹ bước nhanh ra ngoài. Lăng Kiệt hóa lại bản thể là con rồng vẩy đen, sừng đỏ, thân hình của con rồng này dài đến mức có thể một đuôi đẩy nhẹ là cả khu làng này thành đống gỗ vụn. Tư Mỹ không trở lại chân thân mà ngồi trên đầu anh, hai tay nắm chặt lông trên đầu rồi cả hai bay lên trời.

Long giới và nhân tộc, từ lâu đã kí hiệp ước với nhau, “lãnh thổ của ngươi thì ta không đặt chân đến” cho nên long nhân không được phép bén mảng đến vùng đất của con người mà con người. Sở dĩ vì long nhân trước khi có hiệp ước thường xuyên xâm phạm mặt đất, ép buộc con người quy phục, nhiều long nhân có sở thích ăn thịt người, chiến tranh hai bên nổ ra, long nhân với sức mạnh thiên tượng dễ dàng chiến thắng trước nhân loại yếu kém.

Mặt đất máu chảy thành sông, xác người chất đống đang đợi được thiêu, khó đen mịt mù, mùi máu tanh kèm xác đang phân hủy lan tỏa khắp vùng, long giới lúc này được xem là vua của trời đất mà không thế lực nào có thể chống lại.

Nhưng có một long nhân vì bất bình trước sự hung bạo của long tộc mà đứng lên, chống lại long giới, bảo vệ con người. Sức mạnh của long nhân này có thể đánh bại cả một đội quân long tộc hùng mạnh, triệu hồi thiên tượng. E ngại trước sức mạnh của hắn, long giới quyết định tạo hiệp ước với nhân loại. Từ đó, rồng không được bén mảng đến vùng đất của loài người.

-----------------

Lăng Kiệt bay với tốc độ sấm sét lại không nghỉ ngơi, vừa đến được cổng của vân ngoại thiên, anh kiệt sức trở lại hình dáng long nhân, thở hổn hển, nhưng không muốn tốn thêm thời gian nghỉ ngơi vì em trai của anh không thể trụ được lâu, cả hai cùng bay đến Đông cung.

“Bệ hạ, thái tử trở về rồi, muốn cầu kiến người.” – Từ ngoài bước vào, cung kính hành lễ, cúi thấp đầu, không dám nhìn người đang ngồi người đang ngồi trên ngai vàng.

“Cho vào đi.” – Không nóng không lạnh, phũ phàng trả lời. Ông chính là một trong tứ vương của long giới, được mệnh danh lôi vương, là vị vua cai trị phương Đông – Lăng Quang.

“Phụ vương, Lăng Kiệt cầu kiến người. Thứ lỗi cho nhi thần đang có việc gấp, muốn bẩm báo người ngay bây giờ.” – Tuy đang rất mệt, anh cũng không thể để bộ dạng xộc xệch trước mặt cha của mình mà hành lễ đàng hoàng.

“Nói đi. Con đi đâu mấy ngày nay?”

“Nhi thần xuống nhân giới, nhi thần sẽ tự chịu phạt sau. Nhưng trước hết, phụ vương, hãy cứu lấy Lăng Thiên, em ấy đang trong tình trạng nguy kịch, nhi thần cần…”

“CÂM MIỆNG! Con biến mất mấy ngày, giờ lại trở về nói xằng bậy thế này, đây là bộ dạng của thái tử Lăng gia à?” – Không để anh nói hết câu, Lăng Quang tức giận quát lên.

“Phụ vương, nhi thần không bịa chuyện để trốn tránh trừng phạt, đây là sự thật, chính mắt con thấy long lực của Lăng Thiên…”

Chưa kịp giải thích, một tia sét mạnh mẽ xuất hiện, đánh vào bụng Lăng Kiệt làm anh văng đến cửa cung, máu từ miệng chảy ra, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, duy trì tư thế nghiêm trang của một vị tướng đang cung kính chào quan trên.

“Phụ vương, xin người hãy tin con. Lăng Thiên vẫn còn sống.”

“Con nghĩ ta sẽ tin sao? Ta là người nắm tay thằng bé lần cuối trước khi quan tài được chôn xuống đất, là người đã xuống tay giết chết thằng bé. Làm gì có chuyện người chết sống dậy? Hoang đường!” – Ông siết chặt hai tay thành nấm đấm đến trắng bệch, máu từ trong lòng bàn tay nhỏ xuống sàn, khóe mắt cay.

Đã hơn 10 năm trôi qua, Lăng Quang so với ngày xuống tay giết hại gia đình đã thay đổi, ông trầm tính hơn, nhìn đời bằng cặp mắt khác, không quan tâm mọi việc. “Lăng Thiên” và “Lưu Vũ” là hai cái tên bị ông liệt vào danh sách cấm nói ra trước mặt ông, chỉ cần có ai làm sai, ông đến quay trở lại tính cách lúc trước, hung hăng cho kẻ đó chết không toàn thây.

“Người đâu, đem thái tử nhốt vào đại lao, dùng cực hình với hắn vì dám nhắc cái tên đó mặt ta. 3 ngày sau đem hắn đến trình diện ta!”

“Phụ vương, không được chậm trễ…Hãy tin lời con.!!!” – Quân lính kéo vàng, áp sát Lăng Kiệt xuống sàn, dùng còng tay đã có phong ấn được sử dụng cho long nhân có sức mạnh cường đại, hạn chế cử động của anh rồi lôi đi. Vừa đi, anh vừa ngoảnh mặt về phía Lăng Quang nói to rồi nhỏ dần cho đến khi anh đi xa.