Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 3



Sở dĩ Dave không nói tiếng nào mà đã thay người đến huấn luyện Lộ Bạch là do một nguyên nhân.

Hôm nay, trời còn chưa sáng thì trong trạm đã xảy ra một việc lớn.

Hình thú của Thái tử Chasel bị thương trong rừng, binh sĩ được cử đi tìm kiếm cứu nạn vẫn không thể tìm thấy con sư tử trẻ tuổi đang bị thương đó.

Điều này có nghĩa là gì!

Nghĩa là ngài Thái tử có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Toàn bộ người biết tin này trong trạm đều đang sốt ruột như ngồi trên đống lửa, trong tình hình này mà Dave còn nhớ đến Lộ Bạch đã là rất tốt rồi.

“Tại sao lại như vậy……” Mọi người đều rất lo âu.

Trong phòng giám sát rộng lớn, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh màvệ tinh truyền về, cố gắng tìm ra con sư tử đang bị thương chạy trốn kia, nhưng khi đến địa điểm mà máy theo dõi thể hiện thì không phát hiện bất cứ thứ gì.

Đã tám giờ, tính từ lúc Chasel bị thương đến nay đã là ba giờ đồng hồ, thông qua con chip giám sát được cấy dưới da của Chasel, bọn họ biết Chasel đang chảy máu.

“Thật đáng chết mà!” Dave mắng chửi.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong máy liên lạc: “Dave, anh xác định đang ở gần đây?”

“Đúng vậy, Điện hạ Samuel, chắc chắn là ở gần đó, nhưng vẫn không biết vì sao mà không tìm thấy.” Dave sứt đầu mẻ trán, vừa nói vừa túm tóc mình: “Đều trách tôi, không kịp thời phát hiện ra con heo rừng kia, đó là heo rừng thật sự.”

Nói không chừng vết thương của Thái tử là do răng nanh của heo rừng gây ra, nhưng vì sao Thái tử lại có hứng thú với thịt heo rừng cơ chứ, Dave muốn phát điên rồi!

“Tìm thêm đi.” Ngài Thân Vương vốn kiệm lời chỉ nói thêm một câu.

Dù là vào lúc này, Dave vẫn không nghe ra được chút dao động nào trong giọng nói của Samuel.

Hai vị này là chú cháu ruột đó.

Đương nhiên, dùng ngón chân Dave cũng có thể nghĩ ra nếu lần này mà Chasel xảy ra chuyện thì người đàn ông vừa nói chuyện với mình chắc chắn sẽ hỏi tội cho xem.



Lộ Bạch bị Kyle chê bai một phen, cuối cùng cũng có thể chính thức làm việc rồi, cậu hào hứng chẳng khác nào súng đã lên đạn cả, chỉ muốn nhanh chóng bắn vài phát đạn.

Lộ Bạch không chút hoảng loạn, bắt đầu dọn đủ thứ trang bị cần thiết cho việc đi tuần tra trong rừng lên chiếc xe địa hình ngự dụng của mình, đầu tiên, không thể thiếu hộp cấp cứu, sau đó là thức ăn.

Thức ăn cho chính cậu, cùng với một thùng thịt tươi, tuy Trưởng trạm nói động vật hoang dã sẽ không ăn đồ mà con người cho, nhưng nếu gặp phải động vật ăn thịt bị thương thì sao, cho nên vẫn nên mang theo một ít.

Thịt tươi là do Lộ Bạch tự bỏ tiền ra mua, là loại còn xương nên khá rẻ.

Nhưng dù sao cũng là tiêu tiền của mình, ít nhiều gì cậu cũng thấy đau lòng.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, Lộ Bạch cảm thấy mình đi hai tay không thì khá là ngượng ngùng, chính cậu cũng thấy không ổn lắm.

Chuẩn bị xong xuôi, Lộ Bạch đội một cái nón cao bồi, đi một đôi ủng da thú vào, lái xe địa hình chậm rãi tiến vào rừng.

Máy định vị gắn trên xe rất hiện đại, có thể tự động điều chỉnh đường đi, thông báo cho chủ xe tình hình đường đi các nơi.

Có đồng bằng, sườn núi, hoặc là rừng rậm, rừng rậm lại chia thành rừng cây bụi và rừng cây thân gỗ.

Lộ Bạch đã sớm thuộc nằm lòng những kiến thức này, nhưng lần đầu tiên một mình vào rừng, cậu vẫn khá là hồi hộp, phải sờ sờ thanh mã tấu của mình.

Không có súng, vì nhân viên cứu hộ không thể mang súng.

“Cưỡi trên chiếc moto yêu dấu của tôi, sẽ không bao giờ bị kẹt xe……” Lộ Bạch vừa lái xe vừa hát hò, dần dần, Lộ Bạch đã chìm trong niềm vui được hòa mình vào phong cảnh rừng rậm và tự nhiên.

Chim hót vang trong rừng, khỉ chơi xích đu trên cây, ánh nắng rọi qua những tán cây thân gỗ cao vút, rơi lên chiếc xe địa hình màu xanh lục đang lái chầm chậm về trước.

Vẻ đẹp và sự yên bình ở nơi đây xứng đáng để Lộ Bạch ghi nhớ trọn đời.

Có điều cậu cũng không gặp được động vật cỡ lớn nào trên đường, không khỏi thấy đáng tiếc.

Trưởng trạm nói động vật cỡ lớn hẳn là đều tập trung tại nơi có nguồn nước, vì vậy Lộ Bạch điều chỉnh lộ tuyến của mình lần nữa, đi tìm nguồn nước.

Sông suối hoặc là ao hồ.

Bản đồ thể hiện muốn đến cái hồ gần đây nhất thì phải đi xuyên qua một mảnh rừng cây bụi thấp, nhưng ở đó sẽ có mãnh thú xuất hiện.

Khi Lộ Bạch còn làm việc trong vườn thú, cảm thấy bọn mèo bự trong vườn thú cũng chẳng hung dữ là mấy, thậm chí cho một quả bóng da còn có thể tự chơi một mình cả ngày nữa kìa……

Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua, một cái hồ nhỏ khô cạn hiện ra trước mắt, xem ra đây chính là cái hồ gần nhất mà máy định vị đã chỉ.

Lộ Bạch: “???”

Lộ Bạch cảm thấy cái máy định vị này cũng không phải xịn lắm, đây là nguồn nước đó hả?

Cũng chỉ bằng khoảng một căn nhà nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể cạn trơ đáy, cảm giác cực kỳ đáng thương.

Nhưng dù sao cũng đã đến rồi, Lộ Bạch ngẫm nghĩ, quyết định xuống xe xem thử, biết đâu chừng dưới hồ có cá.

Nước hồ trong xanh, phản chiếu gương mặt thanh tú của Lộ Bạch: “Chất lượng nước ở đây thật tốt.” Cậu cảm thán, ngồi xổm xuống bên hồ để rửa tay.

Phía Nam bán cầu của Sao Thần Vương lúc này là tháng năm đầu hạ, nước hơi lạnh, Lộ Bạch rùng mình một cái.

Đúng lúc này, mặt nước ngay bên cạnh cậu xuất hiện một gương mặt xù lông thật bự, ú òa, nhìn rất giống một con sư tử.

Dừng lại một lát, Lộ Bạch cứng người, sư…sư…sư tử!

“Á!” Chàng trai người trái đất thét lên một tiếng ngắn ngủn.

“Gráo ——” Một tiếng gầm hình như đang nói, hết hồn à nha.

Má ơi, là sư tử thật.

Máu trong người Lộ Bạch lập tức lạnh đi một nửa.

Rơi vào tình huống này thì phải làm thế nào đây, quay đầu chạy thục mạng về xe, hay là nằm xuống giả chết chờ sư tử bỏ đi?

Nếu con sư tử này không chịu đi thì sao!

Môi Lộ Bạch trắng bệch đi, cậu rất sợ, đến nỗi không dám cử động, nhưng cứ ngồi xổm trong thời gian dài như vậy thì chân phải tê hết rồi.

Mặc kệ đi, Trưởng trạm đã từng nói mãnh thú ở đây không tấn công người trái đất, Lộ Bạch tin tưởng Trưởng trạm không gạt mình, thế là cậu chậm rãi quay đầu, bất thình lình đối diện với cái mặt sư tử lông xù, tướng mạo tiêu chuẩn luôn.

Tròng mắt vàng kim của sư tử cũng đang nhìn Lộ Bạch với đầy vẻ tò mò.

Không giống như muốn làm thịt cậu.

Chẳng lẽ mãnh thú trên Sao Thần Vương thật sự không tấn công người trái đất, sự thật này khiến cho Lộ Bạch thật hài lòng.

“Hi……” Chàng thanh niên người trái đất vừa rụt vài vào vừa chào hỏi sư tử bự.

Con sư tử kia lập tức nhìn chằm chằm vào bàn tay đang huơ của cậu, khiến Lộ Bạch phải lập tức rụt về, tránh cho sư tử ngoằm một phát mất luôn tay.

“Mày thật sự không cắn tao à?” Lộ Bạch cảm thấy chắc là không cắn đâu, trong lòng thì mừng như điên, đây chính là kỹ năng cần thiết để nựng mèo mà, có điều hiện giờ thì cậu còn chưa dám ra tay.

Chỉ dám nhìn ngó thôi.

Con sư tử đứng cạnh Lộ Bạch này có thân hình khổng lồ, lông rất mượt, là một con sư tử đực trẻ tuổi, chắc chắn chưa quá năm tuổi.

Dù thời tiết không quá nóng, nhưng sư tử vẫn hơi thở dốc.

Đột nhiên, Lộ Bạch mở bừng mắt, dùng tay che miệng, nếu không như vậy thì cậu sẽ phải kêu lớn lên: “Mày…mày bị thương rồi?”

Chân trái phía sau của sư tử có một vết thương dài đang chảy máu.

“Mày đang chảy máu……” Lộ Bạch tái mặt thì thào, lòng như lửa đốt, con sư tử này bị thương rồi, bây giờ không phải lúc để sợ hãi, cậu thầm nghĩ rồi nhanh chóng chế ngự nỗi sợ của mình, đứng dậy chạy về xe lấy hộp cấp cứu.

“Ở đây chờ tao.”

Đến khi Lộ Bạch vội vã ôm hộp cấp cứu trở lại thì phát hiện sư tử không thấy đâu nữa, tìm quanh một vòng thì thấy sư tử đang nằm phục trên một tảng đá gần đó để tránh nắng, cái chân bị thương rũ xuống, thỉnh thoảng lại có ruồi muỗi bay đến cắn nó, nhìn rất tội nghiệp.

Cậu thanh niên người trái đất rất yêu động vật, cứ thấy tim mình nhói lên từng cơn, cậu vội vàng chạy đến, quỳ xuống mở hộp cấp cứu ra cứu chữa cho sư tử.

Lộ Bạch lấy ra thuốc tiêm cầm máu, thuốc chống viêm tiên tiến mà chỉ hành tinh này mới có, tiêm vào quanh vết thương của sư tử.

Khi Lộ Bạch hoàn thành những công việc này, sư tử đang nằm liền ngẩng đầu lên, vừa thở dốc vừa nhìn Lộ Bạch.

Có thể nhìn thấy lưỡi của nó trong cái miệng đang há, có khả năng là hiện tượng mất nước.

Lộ Bạch lập tức đứng lên chạy một vòng, lấy được nước sạch, đổ vào trong hộp cơm của mình rồi ghé vào miệng sư tử.

Ban đầu, sư tử không tiếp nhận thiện ý của Lộ Bạch, cậu chỉ có thể đặt hộp cơm xuống đất, sau đó tiếp tục rửa vết thương.

Chờ đến khi Lộ Bạch sắp băng bó xong, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện hộp chứa nước đã bị sư tử uống một phần rồi.

“……” Lộ Bạch thở phào, vội thêm nước vào.

Vết thương của sư tử kéo dài từ đùi lên đến gần mông, muốn băng bó vị trí này vốn đã rất khó, cũng may là sư tử chịu phối hợp, đến mức giúp Lộ Bạch can đảm hơn, còn dám may vết thương cho nó.

“Khi học may vết thương tao đã luyện tập mỗi ngày đến tận khuya đó, cho nên mày có thể yên tâm, đảm bảo may được một vết chỉnh tề.” Lộ Bạch vừa cắt đầu chỉ vừa lẩm bẩm: “Nhưng mà cũng may là mày chịu phối hợp, mới có thể tạo ra một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ thế này, xong rồi.”

Cắt chỉ xong, lại băng lên vết thương của sư tử một miếng gạc không thấm nước mà lại đủ thoáng khí, vậy là hoàn thành rồi.

Tiếc là sư tử vẫn giữ vẻ buồn ngủ của nó, Lộ Bạch lo nó sốt lên, bèn vươn tay sờ thử nhiệt độ thế nào, thấy vẫn bình thường, thật ra nếu muốn đo nhiệt độ chính xác thì phải cắm nhiệt kế vào mông kìa, nhưng Lộ Bạch sợ bị sư tử gặm mất đầu, nghĩ lại vẫn quyết định không dám làm càn.

Vết thương của con sư tử có vẻ đã kéo dài nhiều giờ rồi, nhìn qua thì giống như khi đánh nhau thì bị thương, sau đó nó vẫn không có gì bỏ bụng.

Lộ Bạch trở lại xe địa hình của mình, khiêng cái thùng thịt tươi kia xuống —— may là trước đó cậu không quá tiếc tiền, chẳng phải bây giờ có chỗ dùng rồi đó sao?

Đây là một cái thùng giữ tươi, Lộ Bạch mở ra lấy thịt xong là lập tức đóng vào.

Sư tử đang gật gù ngửi thấy mùi thịt, đột nhiên mở mắt ra ngẩng đầu lên, ghé đầu vào miếng thịt trên tay Lộ Bạch.

“Ăn đi thôi.” Lộ Bạch đưa thịt qua, không xác định con sư tử có đúng thật là không chịu ăn đồ con người cho như lời Trưởng trạm nói hay không.

Sư tử gầm nhẹ một tiếng, sau đó cắn miếng thịt rồi hất đầu, đặt nó vào giữa hai móng vuốt trước, ngoẹo đầu cắn.

Miếng thịt khoảng 1kg mà chẳng mấy chốc đã bị giải quyết xong rồi.

Lộ Bạch vừa cảm thán sư tử ăn thật nhiều, vừa lấy ra thêm một cái chân sau, tính cả xương thì ít nhất cũng phải hơn 2kg.

Lộ Bạch thấy sư tử ăn ngon lành thì mới nhớ ra phải chăng mình nên báo cáo chuyện này cho Trưởng trạm?

Dù thế nào đi nữa, đây chắc cũng là một sự việc rất quan trọng chứ nhỉ, nếu lỡ xảy ra sơ sót gì đó mà cậu bỏ qua thì không tốt rồi.

||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||

—— Trưởng trạm, tôi cứu được một con sư tử bị thương trong rừng [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] Xin hỏi có cần chú ý gì thêm không?

Lộ Bạch gửi tin nhắn xong thì ngồi xuống sửa sang lại hộp cấp cứu, sư tử đang nằm bên cạnh đang nghiêng đầu gặm xương…… Trước đây cậu thật sự là không dám nghĩ đến việc này!

Quá kích thích.

Trước kia làm việc trong vườn thú, nếu cậu mà dám đứng ở khoảng cách gần thế này thì khúc xương bị gặm kia chắc chắn là cậu.

Trong phòng giám sát của Trạm cứu hộ, Dave ngắt cuộc gọi với Samuel lần thứ ba, đầu óc tràn ngập hình ảnh mình sắp thăng thiên rồi.

Xong rồi xong rồi, tuổi trẻ chết sớm……

Khoan, có một tin ngắn kèm hình ảnh vừa gửi đến.

Nhìn con sư tử đang ăn say sưa trong hình, Dave giật mình, con sư tử bị thương trông có vẻ ngoan ngoãn này chẳng lẽ lại là Chasel?

Trời ơi, Dave thật muốn rơi nước mắt vì quá vui mừng.

“Nói.” Samuel nhận điện thoại, giọng nói lạnh như băng.

“Điện hạ Samuel, chúng tôi tìm thấy Điện hạ Chasel, hiện giờ ngài ấy không sao cả!” Dave kích động nói, sau đó lập tức chuyển cuộc gọi sang chỗ Lộ Bạch, ba người cùng tiến hành cuộc gọi video.

Yêu cầu gọi video đột ngột nhảy ra khiến Lộ Bạch giật mình, phải bắt đầu báo cáo công việc rồi à?

Lộ Bạch sửa sang lại bề ngoài của mình, tư thế phải nghiêm trang một chút, sau đó mới mở camera.

Gần như là vừa mở ra thì đã nghe thấy giọng nói vô cùng sốt ruột của Trưởng trạm: “Lộ Bạch, mau cho tôi biết tình hình bên cậu thế nào?”

Đúng là một vị Trưởng trạm có trách nhiệm.

Quan tâm đến vết thương của động vật như vậy kia mà.

“Ủa?” Lộ Bạch đồng thời phát hiện trên màn hình xuất hiện gương mặt của hai người, đây là một cuộc gọi ba bên.

Hơn nữa người này thật quen mắt, là vị quân nhân đẹp trai đã dẫn cậu về đây.

Cách một thời gian dài như vậy mới gặp lại, đối phương vẫn rất nghiêm khắc lạnh lùng.

“Lộ Bạch!” Giọng nói của Trưởng trạm lại vang lên.

“À vâng, tình hình bên này……” Lộ Bạch vừa rối lên là bắt đầu nói lắp, quên sạch những nội dung cần báo cáo vừa mới nghĩ xong, bèn dứt khoát quay camera về phía sư tử: “Bây giờ nó không sao rồi, bên Trạm sẽ cử người đến kiểm tra chứ?”

“Gừ……” Sư tử vừa cắn thịt vừa phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ, dường như rất bất mãn với tiếng ồn xung quanh mình.

Hai người trên màn hình nhìn chăm chú vào sư tử, xác nhận trạng thái của Chasel là thật sự ổn rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dave cứ như mất hết cả sức lực, thầm nghĩ may mà lần này mình giữ được cái đầu rồi, cậu nhân viên từ trái đất này chẳng khác nào mưa rào giữa nắng hạn cả, thế rồi Dave đột nhiên nhớ ra một vấn đề.

“Lộ Bạch, sao cậu lại ở trong rừng thế?”

Lộ Bạch vừa tự xin được đi làm sửng sốt, bị chất vấn thì bắt đầu gãi đầu gãi tai, nếu nói thật thì có bị nghi ngờ là mách lẻo không nhỉ?

Vừa vào làm mà đã như thế thì không tốt lắm đâu.

“Sao vậy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên cắt ngang đối thoại của họ, là Thân vương Samuel, anh nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai đang ở trong hình thú và Lộ Bạch, nói rất uy nghiêm: “Kể lại toàn bộ quá trình cậu gặp nó cho tôi.”

Lộ Bạch bất giác gật đầu: “Rõ, khoảng một giờ đồng hồ trước, tôi đến hồ nước này rửa tay, không ngờ vừa định thần lại thì phát hiện nó đứng ngay bên cạnh mình, sau đó tôi phát hiện nó bị thương, nên mới băng bó cho nó…… còn cho nó nước và thức ăn.”

Lộ Bạch liếc tảng thịt đùi giá rẻ kia, trên da còn dính mấy nhúm lông chưa được làm sạch nữa chứ?

Một quá trình nghe có vẻ thật dễ dàng, Dave nghe mà không thốt nên lời, cái gì gọi là băng bó cho nó, còn cho nước và thức ăn!

Đối với người trên Sao Thần Vương, đây là việc hoàn toàn không thể làm được.

Bọn họ mà muốn trị liệu cho động vật hoang dã thì bắt buộc phải gây tê toàn thân, sau đó mới có thể mang về Trạm để tiến hành chữa trị, nhưng sau khi dã thú tỉnh lại thì bắt buộc phải lập tức thả về rừng, bằng không thì chúng sẽ phát điên.

Lộ Bạch hỏi anh ta có cần cử người đến kiểm tra không, kiểm tra cái quỷ gì, người vừa đến là sư tử sẽ chạy mất đó!

Nhưng mà con sư tử trên màn hình kia lại nằm ngay bên cạnh Lộ Bạch mà ăn ngon lành, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin chứ?

“Sao cậu lại mang thịt tươi vào rừng?” Samuel nhìn cậu thanh niên gần yếu người trái đất, ánh mắt vẫn còn chưa quá tin tưởng.

Lộ Bạch gãi đầu: “Đây là thói quen của tôi, trước kia tôi là nhân viên chăm nuôi động vật, mỗi lần đi xem chúng nó thì đều mang theo chút đồ ăn.”

Samuel nghĩ nghĩ, người trái đất không biết bí mật của Sao Thần Vương, hành động như vậy cũng không phải là kỳ lạ, vậy nên anh gật đầu, không hoài nghi cậu trai gầy gò này nữa.

“Tôi sẽ cử người bổ sung thêm một chút đồ dùng ở điểm cứu hộ gần đó nhất, mấy ngày này cậu cứ ở lại trong rừng với nó đi, đến khi nào nó có thể tự mình đi săn.”

“Hả?” Ở lại trong rừng với sư tử?

Lộ Bạch còn tưởng mình nghe lầm rồi, trợn mắt nhìn sếp lớn, nhưng hiểu nhiên là thấy vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, dường như đây là chỉ một nhiệm vụ cực kỳ bình thường.

Dave: Không, cái này làm sao có thể là nhiệm vụ thông thường được chứ!

“À thì, Lộ Bạch, cậu cứ làm theo đi.” Trưởng trạm có vẻ như đang kìm nén gì đó, anh ta vỗ vỗ ngực, nói: “Khi nào về tôi sẽ tăng lương cho cậu.”

Lộ Bạch vốn rất do dự, nghe thấy được tăng lương thì ánh mắt vụt một cái sáng thêm tận mấy watt, cậu gật đầu: “Được!”