Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 43: Phấn Khích




Thật là kì lạ hơn 200 người thuộc Vong Dạ ở đây lại không phản kháng lại Tôn Diệt, họ chỉ quằn quại kêu thảm rồi đứng đó ngửa cổ chờ hắn tới giết.

"Rắc..."

Sau khi giết hết kẻ địch, Tôn Diệt bắt đầu tháo gỡ xiềng xích của mọi người.

Lúc này tôi vô tình phát hiện ra hắn đang liếc nhìn tôi, môi hắn nhếch lên một nụ cười đùa cợt, nhìn thấy nụ cười này tôi liền hiểu mọi chuyện.

Cái gì mà uống vào sẽ ổn định ma lực tất cả đều là dối trá, dược chất đó là độc dược dạng khí sẽ phát tác khi người trúng độc sử dụng ma lực, hắn ép tôi vào hội trường là để cho bọn chúng bắt lấy tôi rồi sau đó để cho bọn chúng tự hạ độc lấy chính mình.

Kế hoạch này sao mà nhiều lỗ hỏng, ai mà biết được bọn chúng có đập vỡ bình đựng hay không?

Không đúng, Tôn Diệt đã nắm bắt tất cả mọi thứ, từ chuyện tôi bị bắt đến chuyện bọn chúng sẽ đập vỡ bình đựng, hắn đã nắm bắt lấy tâm lý và phản ứng của mọi người trong tầm tay để lập nên kế hoạch hoàn hảo này.

Thật là đáng sợ.

Phụ vương từng nói, kẻ mạnh có thể làm cho người ta sợ hãi nhưng kẻ có thể lợi dụng kẻ mạnh để phục vụ cho lợi ích của mình thì càng đáng sợ hơn.

Tên Tôn Diệt này không chỉ mạnh mà hắn còn biết lợi dụng người khác để đạt được mục đích.

Hắn thuộc vào dạng người đáng sợ nhất.

...

Khi mọi người được giải cứu, khi thoát khỏi xiềng, lúc này họ bắt đầu trở nên kích động, hội trường bắt đầu hỗn loạn.

"Mọi người im lặng!" Nhìn thấy cảnh này thì Tôn Diệt đã bước lên sân khấu hô lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tên tội phạm như ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây!" Một người trong đám đông khinh thường lên tiếng.

Người lên tiếng vừa rồi tên là Phong Tâm, hắn là trực hệ dòng chính của Phong gia, vừa có tài năng lại có địa vị nên hắn khá nổi tiếng trong học viện.

"Rầm..."

Tôn Diệt khi nghe được những lời này thì biến mất tại chỗ sau đó hắn xuất hiện ở chỗ Phong Tâm, một cú đấm cực mạnh vào bụng đã làm Phong Tâm trực tiếp ngất tại chỗ.

Ngu ngốc.

Tên Phong Tâm thật sự quá mức ngu ngốc, hắn không nhìn rõ tình hình hiện tại hay sao, Tôn Diệt bây giờ là người mạnh nhất nơi đây chống đối hắn chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.

Huống hồ Tôn Diệt vừa cứu mọi người, về tình về lý chẳng ai có thể đồng tình nổi với hắn cả.

Tôn Diệt bắt đầu giơ thanh kiếm trên tay mình lên:"Kẻ nào dám quấy rối thì đừng trách ta!" Giọng nói băng lãnh cùng ngôn từ thể hiện sự rõ sự uy hiếp làm cho mọi người im lặng lại, không ai dám lên tiếng.

"Ngươi dám!" Lại một kẻ trong đám người không biết điều lên tiếng thách thức Tôn Diệt.

Ánh kiếm lặp lòe, đường kiếm chém vào ngực của kẻ vừa lên tiếng hồi nãy.

"A..."

Tên phá rối vừa rồi ôm ngực ngã quỵ ngất trên mặt đất, hơi thở mỏng manh thể hiện cho việc hắn còn sống nhưng nếu không điều trị kịp thời thì hắn cũng chỉ có nước mất máu mà chết.

"Còn có kẻ nào muốn chết thì hãy lên tiếng!" Tôn Diệt đảo mắt qua khắp cả hội trường.

Ánh mắt đó vừa lạnh lẽo lại vừa sát lệ làm cho người ta nhìn vào không tự chủ được mà rùng mình run sợ.

Dưới sự uy hiếp của Tôn Diệt không còn ai dám lên tiếng nữa nhưng bầu không khí bây giờ lại trở nên cực kì căng thẳng và nặng nề.

"Đủ rồi, đừng gây rối nữa!" Khi tôi định lên tiếng hòa hoãn bầu không khí lại thì chú Mạnh Bằng đã lên tiếng trước.

Tôn Diệt liếc nhìn qua chú ấy một cái sau đó hắn thở dài một hơi rồi tra kiếm vào vỏ.

"Bây giờ là lúc mọi người đoàn kết lại với nhau, xung đột nội bộ chỉ làm lợi cho kẻ địch mà thôi!" Chú Mạnh Bằng lớn giọng nói.

Uy vọng của chú Mạnh Bằng rất lớn, dưới sự khuyên ngăn của chú ấy bầu không khí nơi đây đã hào hoãn hơn rất nhiều.

"Xác định được số lượng kẻ địch không?" Chú Mạnh Bằng nhìn qua Tôn Diệt hỏi.

"Tầm 1500 người nhưng giờ chỉ còn khoảng hơn 1200 người thôi!" Tôn Diệt nhìn qua mấy cái xác của bọn người Vong Dạ mà trả lời.

"Hơn 1000 người sao!" Chú ấy sờ cầm suy tư một lúc sau đó nói:"Chia nhỏ người ra rồi tìm nơi an toàn ẩn núp chờ cứu viện đến!" Chú ấy đưa ra ý kiến rồi nhìn qua Tôn Diệt hỏi:"Ngươi thấy được không?"

Tôn Diệt lắc đầu nói:"Trong tình cảnh này chia nhỏ người ra chỉ càng thêm bất lợi, đối phương có thể dùng được thuật truy tung, ẩn núp qua mặt bọn chúng là rất khó!"

Chú Mạnh Bằng gật đầu thể hiện sự đồng ý với quan điểm của Tôn Diệt rồi lên tiếng hỏi tiếp:"Vậy ngươi có cách nào không?"

"Ngay tại hội trường này tạo ra màn chắn, biến nơi đây thành một khu vực an toàn!" Tôn Diệt đưa ra phương án của mình.

Chú Mạnh Bằng nghe xong lời Tôn Diệt nói thì lắc đầu:"Trong tình cảnh bây giờ không thể tạo ra được màn chắn mà dù cưỡng ép tạo ra được thì màn chắn cũng rất mỏng manh, không ổn định."

Chú ấy nói rất đúng, ma lực bây giờ không dùng được thì làm sao mà tạo ra được màn chắn, mà có dùng đến cổ vật để cưỡng ép tạo ra thì với sự dao động bất ổn trong ma lực hiện tại sẽ làm cho màn chắn trở nên suy yếu, không thể tự duy trì được lâu.

Tôn Diệt gật đầu đồng ý với lời nói của chú ấy:"Đúng là như vậy nhưng..." Ngưng lại một chút Tôn Diệt lấy ra trong người một cái la bàn nhỏ cũ kĩ màu đỏ thẩm:"Có nó trong tay thì khác!"

Sau đó Tôn Diệt giới thiệu về chiếc la bàn trên tay mình.

Theo như lời của Tôn Diệt nói thì cái la bàn này tên là Huyết La Giới Bàn, nó tạo ra được màn chắn không phải dựa vào ma lực mà là dựa vào huyết dịch.

"Nơi đây có hơn 2000 người, mỗi người một ít huyết dịch là đủ để màn chắn được tạo ra!" Giải thích xong công dụng của Huyết La Giới Bàn, Tôn Diệt bắt đầu đưa ra yêu cầu của mình.

Hắn muốn tất cả mọi người trong hội trường cung cấp máu để tạo màn chắn.

Có người đồng ý có người thì phản đối, họ cảm thấy cái giới bàn này không đáng tin cậy, hai bên bắt đầu cãi nhau, hội trường lại trở nên ầm ĩ, huyên náo.

"Im lặng!" Chú Mạnh Bằng gằn giọng hét lớn khiến mọi người chú ý qua, sau đó chú ấy dùng kiếm rạch vào lòng bàn tay rồi tiến tới bôi máu lên giới bàn.

Những người ủng hộ kế hoạch của Tôn Diệt cũng đi lên làm theo hành động giống như chú ấy.

Máu bôi lên giới bàn toàn bộ đã bị hút vào bên trong, theo đó màu đỏ trên giới bàn dần trở nên đậm hơn rồi bắt đầu phát ra ánh huyết quang mờ nhạt.

"Có thể dùng dùng huyết dịch của người chết hay không?" Tôi lên tiếng hỏi Tôn Diệt.

Tôn Diệt vừa giết bọn người kia số lượng cũng không ít, nếu dùng huyết dịch của bọn chúng để tạo màn chắn cũng là một ý kiến không tồi.

"Không thể!"Tôn Diệt liếc nhìn qua tôi mà trả lời.

Tiếc thật.

Tôi bước tới trước dùng kiếm rạch tay mình rồi bôi lên giới bàn.

Là công chúa một nước tôi nên làm gương cho mọi người noi theo.

Sau tôi có thêm rất nhiều người bước lên góp huyết dịch nhưng cũng có một nhóm đông người chẳng có ý định tiến bước, nhóm người này đa phần là con cháu quý tộc, địa vị cao sang từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa bao giờ chịu qua đau đớn.

"Vì công bằng, kẻ không góp sức thì không được ở trong màn chắn bảo hộ!" Tôn Diệt nhìn qua nhóm người kia lạnh lùng nói.

Nhóm người này bắt đầu xoăn xuýt lên, có kẻ muốn lên tiếng chống lại nhưng bị đồng bạn bên cạnh ngăn cản.

Nhóm người này bắt đầu thương thảo với nhau được một lúc, cuối cùng quyết định của họ vẫn là không chịu cống hiến.

Họ nghĩ rằng Tôn Diệt không dám làm thật hay sao?

Dù tiếp xúc không nhiều nhưng tôi cũng hiểu đôi chút về tên Tôn Diệt này, hắn là một kẻ biến thái, cao ngạo, mưu mô xảo trá, nhưng khi hắn đã nói thì hắn nhất định sẽ làm.

Số phận của bọn họ xem ra sẽ rất bi thảm, tôi lúc này nên thương cảm cho họ nhưng không biết vì sao tôi lại cảm thấy cực kì phấn khích.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí