Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 7: Kỵ Binh Hoàng Gia.



Xuyên qua rừng cây, tôi ôm lấy thương thế cố gắng cõng theo một người bị ma hóa vòng quanh khắp nơi, khi xác định không người đuổi theo lúc này tôi mới tiến về căn cứ.

Vào trong ngôi nhà gỗ, tôi đặt đứa bé bị ma hóa xuống để cho bọn nhỏ chăm sóc còn tôi thì nhanh chóng kiểm định vết thương.

Thật may chỉ bị gãy xương tay trái còn lại không có vấn đề gì.

Tôi dùng ma lực nhanh chóng hồi phục thương thế, chữa thương xong tôi đi vào góc tường trong nhà kiểm tra thành quả mấy ngày nay.

Thật nhiều tiền mà quan trọng hơn còn rất nhiều khoáng thạch.

Còn có cả hai vật phẩm adamantine và đá kháng phép cũng chất được một đống.

Xem như chuyến đi gọi vốn lần này khá tốt đẹp, chỉ cần xử lý xong bọn kỵ binh hoàng gia nữa thì mọi thứ hoàn hảo.

...

Tôi là Yến Mạnh Bằng, là đoàn trưởng đoàn kỵ binh hoàng gia số 8, Chấn Thiên đoàn.

Bao nhiêu năm thống lĩnh Chấn Thiên đoàn tôi đã tiêu diệt rất nhiều tên phản loạn.

Bắt rất nhiều lãnh chúa phạm tội, thanh danh của tôi vì thế mà càng thêm vang dội, nhưng nhiệm vụ đến Tống gia lần này tưởng như đơn giản lại trở thành vết đen trong chuỗi thắng hào hùng đó.

Ba ngày trước tôi nhận được thông tin từ mật thám đã cài ở Tống gia.

Hắn nói đã thu thập được bằng chứng phạm tội của Tống gia gia chủ có cấu kết với chợ đen.

Sau khi xác định thông tin tôi điều động hơn 50 kỵ binh chia đường ra tiến về phía lãnh thổ Tống gia.

Khi binh lực tập hợp lại gần lãnh địa Tống gia tôi nhận được thông tin bên đó điều động binh lực rất bất thường.

Vì ổn thỏa nên tôi ám binh bất động điều tra kĩ lưỡng hành động của họ.

Qua điều tra tôi biết được Tống gia điều động binh lực như vậy là vì bắt giữ một tên áo choàng đen, kẻ mấy ngày trước tấn công vào khu chợ đen mà Tống gia bảo vệ.

Kẻ mệnh danh áo choàng đen đó rất điên cuồng, hắn tấn công vào khu chợ đen cướp đoạt tiền của nơi đây, biến nơi này trở thành một khu hỗn loạn.

Đỉnh điểm lên cao trào nhất là khi Tống Dân con trai của lãnh chúa đem binh mai phục vây bắt tên áo choàng đen đó.

Kết quả là người không bắt được Tống Dân lại chết trong tay đối phương.

Tống Đạo Nhân gia chủ Tống gia, vì báo thù cho con mà hắn đã điều động lực lượng mai phục với toàn bộ binh lực tinh nhuệ mà hắn có.

Hơn 200 tên ma pháp kiếm sĩ, đây là một lực lượng rất lớn, với 50 kỵ binh mà tôi mang theo thì rất khó đánh lại cỗ lực lượng này.

Điều này vốn rất có lợi cho việc bắt giữ Tống Đạo Nhân khi binh lực của hắn đã xuất ra ngoài gần hết.

Tôi điều binh ra bao vây dinh thự của Tống Đạo Nhân, rất nhanh bắt được tên lãnh chúa này còn thu thập được thêm không ít tan chứng phạm tội của hắn.

Vì phòng ngừa quân đội của Tống Đạo Nhân bất chấp tất cả đi cứu người nên tôi đã dẫn quân tức tốc lên đường rời khỏi lãnh thổ Tống gia.

Di chuyển không được bao lâu thì đoàn người của tôi bị chặn lại.

Đối phương chỉ có một người, người này trên thân là chiếc áo choàng đen, mặt bịt kín bởi mặt nạ đen tuyền.

"Tống Đạo Nhân hôm nay phải chết!" Đây là câu duy nhất hắn nói khi chúng tôi đối mặt với nhau.

Âm thanh của tên áo choàng đen trầm vang làm cho người ta có một loại cảm giác huyền bí.

Thế rồi đối phương tấn công vào người của tôi.

Đối phương rất mạnh, tốc độ không chỉ nhanh mà còn rất quỷ dị.

Đáng sợ nhất là đường kiếm đối phương không theo quy luật hay trường phái nào tôi từng biết tới nhưng đường kiếm đó lại mạnh đến một cách đáng sợ.

Mỗi một đường kiếm là lại có thêm một người bị thương.

Tôi lúc này không thể đứng yên được nữa nên tôi đã xuất chiến giao đấu với đối phương.

Giao chiến cùng hắn tôi càng cảm nhận rõ sức mạnh đối phương mang lại, tôi liên tục bị hắn đánh ép lùi người về sau.

Dưới sự hỗ trợ từ người của mình, tôi dần lấy lại thế chủ động nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Đối phương đã áp sát đến bên cạnh Tống Đạo Nhân, khi ý thức được điều đó tôi đã không giữ lại nữa.

Tôi tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình 'Chấn Thiên Kiếm' tất sát kiếm kỹ mạnh nhất của tôi.

Đây là biểu tượng của Chấn Thiên đoàn, kiếm kỹ này cũng đã giúp tôi hạ gục được rất nhiều địch nhân.

Đối phương nếu tránh nhát chém này thì khoảng cách giữa hắn và Tống Đạo Nhân sẽ bị kéo giãn ra hay là tôi nghĩ như vậy.

Đối mặt với nhát chém mạnh nhất của tôi đối phương chỉ giơ tay lên đỡ lấy, còn kiếm của hắn thì chém về phía Tống Đạo Nhân.

Một kiếm đi qua Tống Đạo Nhân mất mạng.

Đối phương lợi dụng lực đẩy từ đòn tấn công mà kéo dài khoảng cách rồi trốn đi.

Tôi đã đuổi theo nhưng không bắt được.

Tôi đã để đối phương trốn thoát, lãnh chúa một phương trên đường áp giải thì bị sát hại, tội trạng mà tôi phải gánh bây giờ e rằng không nhỏ.

Tôi báo cáo chuyện này lên quốc vương và mong ngài ấy cho tôi thêm viện binh để bắt người này trước khi tôi về kinh đô chịu phạt.

Trong lúc chờ đợi phản hồi từ quốc vương tôi tập hợp người lại.

Người bị thương thì dưỡng thương còn không bị thương thì cảnh giới thu thập thêm nhiều thông tin về kẻ áo choàng đen đó.

Tôi không vây bắt hay truy xét hắn rầm rộ vì tôi biết lúc này làm như vậy cũng không có ích gì.

Kẻ áo choàng đen này quá mạnh, trước khi giết Tống Đạo Nhân hắn đã tiêu diệt hơn 200 ma pháp kiếm sĩ mà Tống Đạo Nhân đã cho mai phục hắn trước đó.

Tống gia đã mất đi toàn bộ tinh nhuệ, trong một đêm Tống gia coi như muốn sụp đổ.

Rất nhanh quốc vương cũng hồi âm lại, ngài ấy cho phép tôi vây bắt tên áo choàng đen đó với viện trợ thêm 300 kỵ binh.

Đồng thời ngài ấy còn gửi người qua để ổn định lại lãnh thổ Tống gia đang trên đà bất ổn.

...

Biệt thự Tống gia, nơi đây đã bị tôi trưng dụng làm nơi chỉ huy cho cuộc vây bắt.

Cũng đã năm ngày từ khi cuộc vây bắt này bắt đầu, tôi đã điều động toàn bộ lực lượng tra xét đối phương.

Đồng thời nhờ đến sự hỗ trợ từ lãnh chúa các vùng lãnh thổ lân cận.

Nhưng kết quả không mấy khả quan khi không có bắt cứ manh mối gì, người này cứ như đột nhiên xuất hiện trên thế gian này vậy.

Mặt trăng đã lên cao, tôi ngồi ở bàn làm việc xem xét lại các thông tin các lãnh chúa gửi qua, lật qua một tờ giấy tôi hơi khựa lại.

Đây là thông tin mà Man Lôi lãnh chúa Man gia gửi đến.


Trên này thông tin cũng không có gì đặc biệt ngoài việc lũ cướp ở bìa rừng Man gia xuất hiện càng lúc càng ít thậm chí mấy tháng nay đã không có dấu vết xuất hiện nữa.

Tôi lật lại các thông tin ở các khu vực khác, mỗi một khu vực đều báo cáo về việc bọn cướp xuất hiện dần ít đi.

Chuyện bất thường này làm tôi có linh cảm nó có liên quan đến tên áo choàng đen đó.

"Đoàn trưởng tên áo choàng đen đó xuất hiện ở..." Một kỵ binh hối hả chạy vào phòng tôi.

"Xuất hiện ở đâu?" Tôi vội vàng hỏi lại.

"Ở khu mua bán trong thành, hắn còn để lại một tờ giấy!" Kỵ binh đi tới chỗ của tôi lấy ra tờ giấy đặt lên bàn.

Không đúng người này bước đi ổn định so với lúc dáng vẻ vội vàng khi nãy như là hai người khác nhau hoàn toàn.

Khuôn mặt này cũng có điểm gì đó rất lạ, hơn nữa ở nơi đây quá mức im lặng so với bình thường.

Tôi rút kiếm ra chém về phía kỵ binh này.

Người này phản ứng rất nhanh khi kiếm gần chạm vào thì hắn nghiêng người thành công né qua đòn của tôi trong gang tất

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Kỵ binh bình thường không thể né một cách hoàn hảo như vậy.

"Bóng đêm đã bao trùm..."

Làn khói đen bao trùm lấy toàn bộ người tên giả mạo này, tôi không chần chừ một nhát chém đánh vào màn khói đen.

Làn khói mỏng manh nương theo nhát chém của tôi mà tản ra sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Tên đó chạy rồi.

" Lịch sử đã bị xóa bỏ.."

Một giọng nói vang lên sau lưng, tôi quay người chém về phía giọng nói.

Nơi đó không có gì cả.

"Nơi kí ức tìm về..."

Theo giọng nói tôi nhìn về phía cửa chính.

Nơi đó hiện lên một người, người đó chính là người mà tôi muốn tìm mấy ngày hôm nay.

"Nơi công lý một lần nữa thiết lập lại..."

Tôi tung ra kiếm kĩ mạnh nhất của mình về phía tên áo choàng đen đó, ngay lúc này làn khói đen lại một lần nữa bao trùm lấy hắn.

"Ngươi sẽ lựa chọn bên nào?"

Tất sát kĩ của tôi lại chém vào không trung.

Làn khói tan đi đối phương cũng biến mất theo.

Tên này muốn làm gì đây.

Tôi quay lại bàn làm việc nhìn vào tờ giấy mà hắn lúc nãy đã để lại, trên đó ghi :

'Tối mai sẽ lại đến.'

Đây là muốn khiêu chiến ư?

Lịch sử đã bị xóa bỏ, công lý một lần nữa thiết lập lại, hắn muốn nói đến cái gì?

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi