Lục Xuất Phi Hoa

Chương 12: Tiểu hàn



Dập dờn tuyết phủ trắng bờ mi.

*****

Sáng sớm hôm nay tuyết rơi rất nhiều, đã bắt đầu dải một lớp trắng phủ khắp nơi. Người người nhà nhà cũng bắt đầu lười biếng theo nên trên đường phố lúc này khá vắng vẻ. Tư Đồ Cẩn Khiêm cùng Tư Đồ Cẩn Chi đem theo binh lính đến bao vây Vãn Hoa Lâu. Cảnh tượng khí thế rất hùng hồn khiến những ai ở đó chứng kiến đều dám chắc quả này Vãn Hoa Lâu đi tong rồi.

Có lẽ Dương Khan còn chưa kịp dậy, không đợi ông ta ra tiếp đón mà bọn họ lập tức vào trong lục soát luôn. Tư Đồ Cẩn Chi dẫn mọi người trực tiếp đến căn phòng đó rồi vào theo như những gì đêm qua cậu nhìn thấy, không ngờ dưới đó lại là một tầng hầm khá rộng. Hai người bên dưới không biết sự tình gì nên khi thấy người đến có chạy cũng không kịp nữa rồi. Một trong số đó đúng là có một tên người Tây Qua, tất cả đều bị bắt về Đại Lý Tự kể cả Dương Khan và người làm của Vãn Hoa Lâu.

Đến Đại Lý Tự, tên người Tây Qua bị tra khảo đầu tiên. Hắn khai cái gì cũng không biết, chỉ bảo là được sai đến Đại Hưng tìm Bát Bảo Lưu Ly, còn ai sai thì nhất quyết không chịu nói. Hắn rất cứng miệng, dù dùng hình đến ngất cũng không chịu khai ra. Thế là bọn họ liền chuyển qua thẩm vấn Dương Khan, lão già này khóc lên khóc xuống cầu xin tha mạng, nói rằng không hề biết tên kia là người Tây Qua, chỉ thấy hắn trả cho rất nhiều tiền để xin tá túc, lão niệm tình nên mới cho ở nhờ. Nói thật, nghe xong đến đây thằng đần cũng không thể tin nổi lão cáo già này. Đến khi doạ dùng hình lão mới khai thật ra, ngoại trừ việc không biết tên kia là người Tây Qua ra thì tất cả lão khai trước đấy đều là thật. Là do lão tham tiền nên bất chấp kể cả là người Tây Qua lão cũng chứa chấp. Dù gì thì lão cũng không tránh khỏi chịu tội rồi.

Sáng nay trên triều, Tư Đồ Cẩn Khiêm báo cáo hết mọi việc cho An Cảnh Đế. Mọi chuyện vẫn chưa được sáng tỏ, tên người Tây Qua kia vẫn chưa khai hết ra. Tất cả vẫn còn cần phải điều tra sát sao. Quang Vương Tư Đồ Cẩn Hiên nắm đúng thời cơ liền khẩn cầu:

- "Muôn tâu phụ hoàng, để lần này một mình Nhị ca điều tra tránh xảy ra sai sót, nhi thần khẩn xin phụ hoàng cho một vị đại nhân cùng hỗ trợ với huynh ấy điều tra. Đây là một vụ án nghiêm trọng liên quan đến tình hình chính trị và vận mệnh của 2 quốc gia, không thể điều tra một cách sơ sài được ạ. "

Tư Đồ Cẩn Hiên vừa nói xong, rất nhiều văn võ bá quan đều gật gù tỏ vẻ tán đồng. Lúc này Chu Tể tướng - người đứng đầu quan văn trong triều cũng chắp tay lên tiếng:

- "Bẩm Bệ hạ, thần thấy lời của Quang Vương điện hạ không hề sai, đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng cần phải ưu tiên điều tra. Việc có nhiều người hỗ trợ trong quá trình điều tra sẽ giảm được gánh nặng và thời gian tra án hơn ạ."

Lão Tể tướng đã nói vậy thì làm gì có đại thần nào dám phản bác chứ. Nhưng An Cảnh Đế là người biết dùng tướng sao có thể để tình trạng độc quyền xảy ra được, thế nên nhìn thẳng về phía nhạc phụ của mình hỏi:

- "Thái sư thấy thế nào?

Tô Thái sư đứng đầu ngang hàng bên cạnh Chu Tể tướng nghe thấy Bệ hạ chỉ điểm gọi tên cũng chỉ thản nhiên trả lời:

- "Thần cũng đồng tình với ý kiến của Chu Tể tướng."

Đồng ý với Chu Tể tướng - một lão đại thần chứ không phải là đồng ý với Quang Vương - ngoại tôn của mình, điều này ngụ ý rằng Tô Thái sư ông trung lập chứ không hề thiên vị người nhà. Sau đó cả ông và Chu Tể tướng đều nhìn nhau một cái, đó là một cái nhìn vừa tỏ vẻ kính trọng lại vừa thân thiết với đối phương của 2 lão thần trong triều. An Cảnh Đế tất nhiên cũng tương đối hài lòng với trạng thái này:

- "Được, vậy trẫm giao cho Lục Thượng thư và Tô Tả thị lang sẽ cùng với Chiêu Vương trọng trách điều tra vụ án này."

- "Nhi thần lĩnh chỉ."

- "Hạ thần lĩnh chỉ."

- "Hạ thần lĩnh chỉ."

Cả 3 đồng thanh cúi đầu đáp. Sau đó không bao lâu sau thì buổi thượng triều kết thúc. Tư Đồ Cẩn Khiêm cùng với Lục Thượng thư và Tô Trì Bắc liền đến Đại Lý Tự để thẩm vấn điều tra. Khi họ đến tên người Tây Qua kia đã tỉnh lại, người phụ trách thẩm vấn là Tư Đồ Cẩn Khiêm còn Lục Thượng thư và Tô Trì Bắc đứng ở một bên quan sát và hỗ trợ.

- "Tên?"

- "Mộ Mã Duy."

Hắn vẫn bị trói trên cột, mặc dù đã tỉnh nhưng vì bị dụng hình nên bị thương cũng không nhẹ vì vậy mà lúc này hắn còn khá yếu mà thều thào trả lời.

- "Tuổi?"

- " 26."

- "Ở đâu?"

- "Trứ Ngữ - Tây Qua."

- "Tại sao lại có mặt ở Đại Hưng?"

Đến đây lại không thấy Mộ Mã Duy trả lời nữa, Tư Đồ Cẩn Khiêm gặng hỏi lại lần nữa, sợ hắn không nghe rõ mà âm lượng cũng lớn hơn vừa rồi:

- "Tại sao ngươi lại có mặt ở Đại Hưng?"

Bấy giờ Mộ Mã Duy mới gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ mà trả lời:

- "Vì có tin Bát Bảo Lưu Ly đang ở Đại Hưng nên chúng tôi đến tìm."

- "Nói láo! Bát Bảo Lưu Ly là bảo vật trấn quốc của Tây Qua dĩ nhiên là phải ở Tây Qua rồi sao lại có ở Đại Hưng được?"

- "Tôi không biết. Chỉ biết phía trên đưa tin là Bát Bảo Lưu Ly bị mất, sau đó liền có tin là nó đang ở Đại Hưng vì vậy mà chúng tôi được điều đi đến Đại Hưng để điều tra."

Vẻ mặt của Mộ Mã Duy khi trả lời câu này hết sức chân thật, không giống như kiểu khai gian.

- "Vậy ai là người đã ra lệnh cho các ngươi đến đây để điều tra?"

Câu hỏi này, Mộ Mã Duy lại không trả lời, hắn một mực im lặng. Tư Đồ Cẩn Khiêm lại quát một tiếng:

- "Nói?"

- "Câu này tôi không thể trả lời."

Có lẽ thấy hắn nhất quyết che giấu cho người kia nên cậu cũng không vội làm khó mà chuyển qua câu khác:

- "Tìm bảo vật quan trọng như vậy sao các ngươi không xin Đại Hưng ta cấp lệnh cho phép như vậy không phải vừa được thoải mái điều tra lại được chúng ta hỗ trợ, sao mà lại bí mật lén lút đột nhập vào?"

Nghe Tư Đồ Cẩn Khiêm hỏi câu này, tất cả mọi người ở đó đều tập trung vào Mộ Mã Duy để xem xem hắn trả lời như thế nào? Mộ Mã Duy không hề nao núng mà trả lời ngay:

- "Việc mất bảo vật trấn quốc là một việc hệ trọng nếu để lộ ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh Tây Qua ta, huống chi có không ít kẻ có ý đồ sẽ lợi dụng việc này làm việc xấu, với lại cũng không muốn để Đại Hưng mang tiếng là lấy cắp bảo vật quốc gia của chúng ta."

Một câu trả lời hết sức hợp tình hợp lý không thể bắt bẻ được. Tư Đồ Cẩn Khiêm, Lục Thượng thư và Tô Trì Bắc nghe xong cũng không khỏi nhìn nhau một cái.

- "Vậy các ngươi đã vào Đại Hưng từ bao giờ?"

- "Từ ngày 13."

- "Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu tên? Hiện tại ngươi còn đồng bọn nào đang ẩn nấp nữa không?"

- "Chúng tôi được cử đi có 10 người nhưng 9 người đã hi sinh vào tối hôm 15 rồi, bây giờ chỉ còn mỗi mình tôi thôi. Sau khi vào thành bọn tôi đã điều tra được tin Bát Bảo Lưu Ly đang ở Vãn Hoa Lâu, hôm đó chúng tôi đã mai phục ở đó suốt cả ngày ai ngờ đến tối lại bị thất thủ, có một mình tôi chạy thoát được."

Thấy hắn nói không sai khác gì mấy so với những gì các cậu đã biết nên cậu liền đổi sang câu khác:

- "Các ngươi và Dương Khan có mối quan hệ gì?"

- "Không có, tối hôm đó sau khi một mình chạy đi được tôi liền trở lại Vãn Hoa Lâu tìm ông ta đồng thời cũng để tìm xem có Bát Bảo Lưu Ly ở đó thật không, ông ta là một tên ham tiền, tôi trả ông ta một khoản không ngờ ông ta lại thu nhận tôi thật."

Việc Dương Khan là một tên hám lợi bất chấp tất cả hầu như trong kinh thành này không ai là không biết nhưng đến việc chứa chấp nghi phạm ngoại tộc mà hắn cũng dám làm thì thật sự không thể chấp nhận được. Tên này chắc chắn sẽ phải chịu tội rồi. Còn đối với tên người Tây Qua này, bọn họ càng muốn biết vấn đề này hơn:

- "Vậy bằng cách nào mà các ngươi có thể tiến vào Đại Hưng?"

Đối với ngoại quốc việc muốn tiến vào trong kinh thành Đại Hưng là một việc hết sức khó khăn, bởi vì bao quanh trấn thủ 4 phía Đại Hưng là 4 thành trì được trấn giữ bởi 4 đội đại quân hùng mạnh được xem là "Áo giáp sắt" của Đại Hưng. Trấn thủ phía tây là thành Tây Dương do 5000 quân Tây Dương dưới sự chỉ huy của Lâm Tướng quân - Lâm Dực. Biên giới phía Tây cũng được xem là khu vực có địa hình hiểm trở nhất, trấn giữ nghiêm ngặt nhất, khó công thành nhất vì vậy mà tại sao 10 tên Tây Qua này lại có thể vượt qua đó mà vào kinh được? Đây mới là điều mà họ lo lắng.

Mộ Mã Duy nghe cậu hỏi nhưng không hề trả lời ngay mà ngẫm nghĩ một lúc, vì tưởng hắn lại không định trả lời như vừa nãy, cậu đang định lên tiếng hỏi lại thì không ngờ hắn lại trả lời nhưng câu trả lời đấy của hắn lại là ý mà cậu không muốn nghe thấy:

- "Thành Tây Dương bây giờ canh giữ rất lỏng lẻo, chúng tôi chỉ cần đóng giả một chút là có thể qua được ngay."

- "Không thể nào."

Nghe thấy vậy, Tư Đồ Cẩn Khiêm giận giữ quát. Phản ứng này của cậu đã khiến cho cả Lục Thượng thư và Tô Trì Bắc đều nhìn cậu. Cả 2 người họ đều biết mối quan hệ giữa cậu và Lâm Dực là như thế nào. Nếu như đúng như những gì mà Mộ Mã Duy nói thì việc trấn thủ không nghiêm ngặt, không hoàn thành chức trách cũng đủ để kết tội Lâm Tướng quân - Lâm Dực rồi. Lúc này Lục Thượng thư liền lên tiếng:

- "Điện hạ, việc này chúng ta không nên chỉ nghe từ một phía, cần phải phái người đến thành Tây Dương để điều tra xem thế nào? Lâm Tướng quân là người chính trực, nghiêm khắc, luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ không thể nào lại làm việc như tên này nói được."

- "Đúng vậy! Việc này vẫn cứ nên phái người đến đó để điều tra tránh để kẻ gian vu oan Lâm Tướng quân."

Tô Trì Bắc cũng gật đầu đồng tình, không nói đến cái khác thì vì tình, Lâm Dực cũng là huynh đệ kết giao với cậu, mặc dù không quá thân thiết như Tư Đồ Cẩn Khiêm nhưng cậu cũng biết Lâm Dực là người như thế nào, cậu cũng không muốn Lâm Dực bị hàm oan như vậy.

Tư Đồ Cẩn Khiêm tất nhiên lại càng không muốn huynh đệ thân thiết của mình có mệnh hệ gì rồi nên đương nhiên là đồng ý với ý kiến của 2 người. Cậu liền bảo người đưa Mộ Mã Duy trở lại phòng giam để mình đi điều tra việc kia tiếp. Ai ngờ lúc 2 tên quân lính lôi Mộ Mã Duy đi thì do bị kéo lê đi mà giày của Mộ Mã Duy bị tuột ra khỏi chân đồng thời cũng làm rơi ra bên ngoài một thứ. Khi nhìn thấy vật đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.