Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 42



Lê Tranh chắc chắn Phó Thành Lẫm sẽ không giống như cô quay đầu nhìn lại, cô yên tâm nhìn theo bóng lưng anh. Cả một đoạn đường rộng thênh thang, sau lưng không có xe cộ, cô đi bộ lùi lại phía sau vài mét.

Lê Tranh thường thấy các cụ già buổi tối thường thể dụng bằng cách đi bộ, nghe nói trị được mất ngủ.

Bóng lưng thẳng tắp ngày càng xa dần, bất cứ ai đi ngang qua Phó Thành Lẫm đều không thể không quay sang nhìn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đến cuối con đường, anh rẽ qua.

Lê Tranh quay người lại, cất bước đi về phía trước.

Ống hút trong ly đồ uống lạnh không biết bị cô cắn từ bao giờ, đầu ống hút chi chít vết răng. Cô đặt chiếc ly xuống, quay đầu ống hút về hướng ngược lại.

“Đồ uống nóng cũng phải xếp hàng à?” Giang Tiểu Nam đưa hai tay nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay.

Lê Tranh dường như không muốn nói chuyện chỉ “ừ” một tiếng, cô không thể nói rằng mình vừa bị ngây ngốc trên đường nên chậm trễ không ít thời gian.

Giang Tiểu Nam cắn ống hút, “Lúc cậu ra ngoài mua đồ uống, lớp trưởng có gọi điện cho tớ, nói là thứ bảy này ăn cơm tối, hỏi cậu có rảnh không.”

Vốn định là thứ bảy tuần trước, nhưng lại trùng với ngày các cô đến nhà Từ Sướng nướng BBQ, lớp trưởng tạm thời quyết định thay đổi thời gian, vì sợ đến lúc đó các cô lại có sắp xếp khác, nên lần này từ thứ hai đã hẹn lịch cùng các cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Tranh bây giờ đang nghỉ phép, không quan trọng là ngày nào, cô gật đầu.

Dưới tác dụng của truyền thuốc, cơn đau đớn của Giang Tiểu Nam giảm đi không ít, lúc này đã có sức bát quái, “Tin mới nhận được, Hướng Thư sắp trở thành người phát ngôn của Nam Phong Motor, những chiêu thức tiếp thị này đều dựa vào dư luận để thu hút sự chú ý. Cận Phong sao có thể tìm Hướng Thư làm người phát ngôn được.”

Giang Tiểu Nam đặt điện thoại lên đầu gối, uống đồ uống nóng, tay còn lại có kim tiêm nên không thể cử động, mặc dù như vậy cũng không ảnh hướng đến cô ấy hóng chuyện, “Vừa mới bao lâu chứ, đã lên hot search rồi.”

Lê Tranh hoàn hồn, “Có chuyện gì?”

Giang Tiểu Nam nhấn vào đọc phần bình luận, “Có tin đồn rằng, Hướng Thư xác nhận sẽ trở thành người phát ngôn của Nam Phong Motor, tin tức này không thể sai được.”

Kể từ lần đi ăn BBQ cùng với Cận Phong, cô nhận ra rằng Cận Phong không phải không biết Hướng Thư, chỉ là lười nói rằng mình có quen biết, thoạt nhìn nhận ra đây là một mối quan hệ không mấy hòa hợp.

Lê Tranh: “Tin tức đó là sự thật.”

“Hả?”

“Cuộc đọ sức về chỗ dựa.”

Giang Tiểu Nam mấy vài giây mới hiểu, “Chỗ dựa đằng sau cô ấy là ai?”

Lê Tranh: “Phó Thành Lẫm.”

Giang Tiểu Nam thấy Lê Tranh khẳng định như vậy, lúc trước có một số tin tức vô căn cứ, “Đồng nghiệp của tớ không biết nghe được từ đâu, nói rằng Phó Thành Lẫm cùng Hướng Thư đã bí mật kết hôn, chụp ảnh không lúc nào rời nhau.”

“Không. Phó Thành Lẫm độc thân.”

“Chuyện này mà cậu cũng biết à?”

Vừa lúc mượn cơ hội này, Lê Tranh kể bí mật không hề muốn bật mí của mình với Giang Tiểu Nam, “Người đàn ông lúc trước tớ yêu thầm chính là anh ấy. Đó là bạn của chú tớ.”

“Đm!” Giang Tiểu Nam chửi thề vì cô ấy quên rằng mình vẫn đang uống đồ uống nóng, cứ thế hút một ngụm lớn.

- -

Không bao lâu, Giang Tiểu Nam đã truyền xong túi thuốc đầu tiên, vẫn còn một túi nhỏ nữa.

Tám giờ mười lăm.

Phó Thành Lẫm chào tạm biệt rồi rời khỏi văn phòng của viện trưởng, tìm hiểu về việc sử dụng AI vào các sản phẩm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị của Quan Lực đúng như báo cáo của trợ lý Tăng, đều là miễn phí.

Tài xế nhìn thấy ông chủ, khởi động động cơ, cho xe đến chỗ rộng rãi phía trước để ông chủ tiện lên xe.

Phó Thành Lẫm không hề kiêng dè với tài xế, “Tranh Tranh đi ra chưa?”

Tài xế: “Xin lỗi sếp Phó, tôi không chú ý.”

Tuy nhiên lúc đó anh ta đã thấy được một việc nho nhỏ, bèn khéo léo nói ra: “Cô Lê Tranh vẫn không khác gì khi còn nhỏ, thích đi bộ giật lùi về phía sau.”

Cách nói bóng gió này không thể diễn đạt một cách rõ ràng, đi bộ giật lùi, còn không phải cô đang nhìn về hướng anh rời đi sao.

Phó Thành Lẫm giả vờ hiểu câu đó theo nghĩa đen, lặp lại câu nói của tài xế: “Ừ, vẫn bướng bỉnh như lúc còn nhỏ.”

Nhấp để kết thúc, tài xế tập trung lái xe.

(Nhấp để kết thúc có nghĩa là thực hiện các hành động nhỏ trong hành động để đối phương được chỉ định hiểu được ý định của bạn hoặc định hướng hành vi tiếp theo của đối phương.)

Phó Thành Lẫm nhìn ra bên ngoài xe, cây cối ven đường, người đi bộ nhộn nhịp, những cửa hàng mua sắm, dần dần lùi lại phía sau.

Mãi cho đến khi đến dưới lầu khu căn hộ, anh cũng không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã nhìn thấy gì.

“Tôi muốn xem lịch sử lái xe tối nay.” Phó Thành Lẫm nói với tài xế lúc xe dừng lại.

“Vâng.” Tài xế trong lòng hiểu rõ, biết ông chủ muốn xem ở đoạn nào, liền điều chỉnh chế độ, tháo dây an toàn bước xuống xe.

Phó Thành Lẫm giữ lấy cửa xe, tối nay không còn cuộc hẹn nào khác: “Anh tan làm được rồi.”

Tài xế lái một chiếc xe khác về nhà.

Phó Thành Lẫm bắt đầu xem từ đoạn anh bước xuống xe, sau khi chào hỏi cùng Lê Tranh, anh đi gặp viện trưởng Chu, Lê Tranh đi hai ba bước, dường như rất phân vân, trước khi quay đầu nhìn lại.

Đi giật lùi về phía sau.

Vài giây sau, cô bước ra khỏi phạm vi ghi lại của camera hành trình.

Phó Thành Lẫm xem đi xem lại hai lần, rồi tắt máy.

Động cơ tắt, đèn cũng tối đi.

Anh cứ thế ngồi trong xe một lúc lâu.

- -

Thông tin Hướng Thư trở thành người phát ngôn của Nam Phong Motor xuất hiện gần một tuần, hai bên vẫn chưa ai lên tiếng xác nhận.

Ngay khi những cư dân mạng ăn dưa bở cảm thấy mối liên hệ giữa Hướng Thư và Nam Phong Motor đã bị làm quá lên, thì trang Weibo chính thức của tập đoàn Nam Phong và Hướng Thư Studio cùng đăng một blog thông báo chính thức việc hợp tác lần này.

Giang Tiểu Nam nằm trên giường đọc cả tá bình luận, tiếng chuông báo thức lại lần nữa vang lên thúc giục cô rời giường.

Hôm nay là thứ bảy, cô ấy phải làm thêm giờ như một người cuồng công việc.

Những ngày đau bụng kinh này, biên tập viên đã đặc biệt quan tâm đến cô ấy, thật xấu hổ nếu cô ấy lại lười biếng vào cuối tuần.

Lê Tranh là người rảnh rỗi vào cuối tuần, đúng theo đồng hồ sinh học, lúc Giang Tiểu Nam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng, cô đã mua bữa sáng trở về.

Hai phần đậu hủ, cô ăn mặn, Giang Tiểu Nam thích ăn ngọt.

“Cậu có thấy địa chỉ bữa tối mà lớp trưởng đăng trong nhóm không?” Giang Tiểu Nam hôm nay giật được 2,50 tệ, lần may mắn nhất trong lịch sử, những con số ngốc nghếch.

“Tớ chưa xem.” Lê Tranh nói, nhấn vào tin tức trong nhóm, nhà hàng rất gần tạp chí tài chính nơi Giang Tiểu Nam đang thực tập, chỉ cần băng qua một con đường, đi năm phút là đến.

Giang Tiểu Nam đang ăn đậu hủ, ngọt ngào, hương vị của tình yêu.

“Chỗ đó khó đậu xe, cậu vẫn nên đi taxi sang đó, cậu đến dưới lầu tòa soạn rồi tớ sẽ cùng cậu đi qua đó.”

Lê Tranh không định lái một chiếc xe đắt tiền như vậy đi ăn tối, “Mấy giờ thì cậu đi?”

Giang Tiểu Nam tranh thủ lúc ăn sáng vẫn không quên cập nhật hotsearch một chút, “Sao cũng được, lớp trưởng nói sáu giờ, bảy giờ chắc là có mặt đông đủ, có một bạn cùng lớp từ Thiên Tân đến.”

Ăn sáng xong, Giang Tiểu Nam lao xuống lầu như một cơn gió, ngày nào cô ấy cũng mong ngóng có thể tình cờ gặp được Hà Dập một lần trên đường đi làm, tuy rằng chưa từng nhìn thấy bóng người, song điều đó không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của cô ấy.

Căn nhà yên tĩnh trở lại, Lê Tranh không có việc gì làm, bắt đầu xem phim.

Phim truyền hình dài tập đã xem liền không dừng lại được, cô đã đặt cơm để buổi trưa giao đến, vừa ăn vừa xem.

Cảnh nam nữ chính đang hôn nhau bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại gọi đến, là cuộc gọi của Hà Dập.

“Em cps bận không?”

“Không bận ạ.” Lê Tranh đặt đũa xuống, “Có chuyện gì vậy thầy?”

Hà Dập thắt dây an toàn bằng tay trái, đeo kính râm lên sóng mũi, “Chiều nay tôi sẽ đến văn phòng kinh doanh của Thiên Hướng, để tìm người phụ trách của họ. Nếu em không bận việc gì thì tôi sẽ đưa em đi cùng.”

Lê Tranh vừa nghe đến bất động sản Thiên Hướng, “Không có việc gì, em xem phim truyền hình cả buổi sáng, rảnh rỗi đến mức khó chịu.”

Nhà của Hà Dập cách chỗ cô thuê không xa, Lê Tranh tắt video, ăn vài miếng cơm qua loa, tìm một bộ quần áo thể thao phù hợp để mang, giày cũng được cô thay đổi thành giày thể thao.

Cô không biết có đến công trường hay không, nếu mang váy và đi giày sẽ rất bất tiện.

Trước khi ra ngoài, Lê Tranh đeo cặp kính mà Phó Thành Lẫm đã mua cho cô, như thế nhìn qua sẽ không thấy đả kích, mà sẽ trông rất lịch sự.

Đón Lê Tranh xong, Hà Dập cho xe quay đầu lại.

“Thầy ơi, tình hình thế nào ạ?” Vừa ngồi lên xe, Lê Tranh nóng lòng không chờ nổi hỏi.

Hà Dập: “Tôi đã âm thầm điều tra hai ngày trước, những gì mẹ của Từ Sướng nói đều là sự thật, thậm chí tình hình có khi còn tệ hơn thế nữa, có mấy bức ảnh trong máy ảnh của tôi, em xem chúng xong thì xóa đi.”

Lê Tranh quay người, lấy máy ảnh từ hàng ghế sau.

Hà Dập đã tìm được chỗ làm việc mới, vẫn làm mảng tin tức.

Mở máy ảnh lên, có tổng cộng bảy bức ảnh, Lê Tranh xem xong không thể nói nên lời.

Cô còn nhớ lời thầy đã dặn dò, xem xong thì xóa đi, đề phòng lát nữa đi phỏng vấn chẳng may phát sinh tình huống ngoài ý muốn, máy ảnh bị người ta cướp đi rồi nhìn thấy.

“Sao lòng dạ bọn họ lại hiểm độc như vậy? Hệ thống sưởi sàn này, còn không nhận là đã ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sao? Lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt, còn lát được thành thế này.”

Hà Dập: “Không lòng dạ hiểm độc thì tiền ở đâu ra?”

“Thầy ơi, làm sao thầy chụp được những bức ảnh này?” Lê Tranh tắt máy ảnh, “Thầy đến công trường một mình à?”

Hà Dập nói với giọng thoải mái: “Không phải là công trường. Giai đoạn một đã bắt đầu trang trí nội thất rồi, trong sân đã được trồng cây gần như giống nhau. Tôi đóng giả làm người của công ty sản xuất tủ, đến đó đo kích thước thực tế.”

“Bọn họ tin chuyện đó à?”

“Mấy gói thuốc lá là được việc.”

Đường đến Thiên Hướng là đi qua nhà mẹ của Từ Sướng, cuối tuần bị tắc đường, phải mất hơn hai tiếng mới tới nơi.

“Văn phòng kinh doanh của bọn họ trên lầu ạ?” Lê Tranh hỏi.

Hà Dập dừng xe lại, “Ừ, tầng ba là khu văn phòng của bọn họ.”

Lê Tranh bước xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh, trong giai đoạn đầu được hỗ trợ bởi bộ thương mại, tấm bảng đếm ngược viết rõ, còn sáu mươi lăm ngày nữa là khai trương.

Có một vài khu dân cư sống xung quanh đây, bên cạnh còn có mấy tiểu khu vừa được hoàn thiện, sau khi khu thương mại phức hợp này được khai trương nhân khí hẳn không tồi.

Hà Dập đưa micro cho Lê Tranh, “Chúng ta cứ xem như không biết cái gì cả, chỉ là nhận được chút manh mối nên đến để xác minh xem có đúng là sự thật hay không.”

Lê Tranh ghi nhớ điều này.

Hai người đi cạnh nhau về phía văn phòng kinh doanh.

Hôm nay là cuối tuần, có rất đông người đến xem nhà, chờ đợt mở bán thứ ba để đặt cọc.

“Sếp Lâm, giám đốc công ty sản xuất tủ có phải đến tìm anh không?”

Lâm Tiêu Vũ nhìn về hướng nhân viên chỉ tay, “Đi thôi!” Anh ta dập điếu thuốc trong tay, quay người trở về xe, đóng sầm cửa xe lại.

“Sếp Lâm, có chuyện gì vậy?” Trợ lý cảm thấy bối rối, cũng nhanh chóng lên xe.

Lâm Tiêu Vũ nhìn chằm chằm Hà Dập và Lê Tranh, “Giám đốc công ty sản xuất tủ nào?”

Trợ lý kể lại đầu đuôi chuyện đêm đó, những gì anh ấy nhớ được đều nói cho Lâm Tiêu Vũ, “Thật trùng hợp, ngày hôm đó tôi lên lầu tìm người lấy đồ, nghe người đó nói như vậy, anh ấy nói với những người khác rằng anh đã tan làm, vì vậy anh ấy đến đo đạc trước, chờ hôm sau tới văn phòng để gặp anh.”

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đến để gửi tiền chiết khấu riêng cho sếp Lâm, anh ta cũng không ngu ngốc đến mức hỏi anh ấy tên gì, đến từ công ty nào.

Lâm Tiêu Vũ tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, không thể nào nhịn được chửi người trợ lý, “Hiện tại tôi đang lắp đặt hệ thống sưởi sàn, sao có thể để người khác tự tiện vào được? Anh ta có đi qua đó không? Hả?”

Anh ta cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình.

“Người đó là phóng viên truyền hình! Cậu không thường xuyên xem thời sự phải không!”

Trợ lý cho dù có nhìn thấy cũng sẽ quên ngay, ai mà tự dưng không có việc gì có thể nhớ được một người đàn ông trông như thế nào, hơn nữa nếu người đó không phải ngày nào cũng lên tin tức, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai lần, thì thực tế nhìn thấy thực sự vẫn không giống nhau.

Anh ấy biết rằng vấn đề rất nghiêm trọng, “Sếp Lâm, làm sao bây giờ?”

Lâm Tiêu Vũ xoa xoa lông mày: “Bọn họ nhất định đang muốn tìm tôi để xác minh sự việc, nếu chúng ta không giải quyết ổn thỏa, còn không biết hậu quả gì đang đợi chúng ta! Bọn họ hẳn đã có video về việc đặt hệ thống sưởi sàn rồi.”

Chuông điện thoại vang lên, anh ta nhấn nút im lặng.

Bộ thương mại sắp nghiệm thu phòng cháy chữa cháy, lúc này anh không có thời gian để đi theo bọn họ nói chuyện dong dài, buổi tối anh ta còn có một buổi tiệc, không đi không được.

Thật sự không còn cách nào.

Cơ thể anh ta căng cứng, đầu thì như phát hỏa.

“Cậu tìm thêm vài người dẫn họ lên gian phòng mẫu ở trên lầu, vận dụng đầu óc của cậu làm cách nào để tách hai người họ ra, lấy điện thoại di động tắt máy, giải thích là sợ bọn họ lén ghi âm, đừng có động tay động chân. Cậu cứ phục vụ trà ngon, khóa cửa lại rồi rời đi, đến lúc đó tôi sẽ nói rằng tôi bận quá, quên mất bọn họ ở đó. Trước tiên không cần để ý tới bọn họ, để cho bọn họ tỉnh táo suy nghĩ lại một chút về những chuyện mình không nên làm. Đợi đến khi tôi xong bữa tối sẽ quay lại nói chuyện phải trái với bọn họ.”

Đoạn video được quay lén kia, anh ta nhất định phải nghĩ cách lấy về và tiêu hủy.

Mấy người phóng viên nhỏ bé này, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Nhưng nói không chừng cái người tên là Hà Dập này ở đây là để đòi tiền.

Dùng tiền để nói chuyện.

- -

Còn chưa đến sáu giờ, lớp trưởng đã gọi điện thoại cho Giang Tiểu Nam, hỏi các cô mấy giờ đến, “Tớ đến phòng rồi, các cậu đến đây lúc nào cũng được.”

Giang Tiểu Nam: “Để tớ gọi điện thoại cho Lê Tranh hỏi xem cậu ấy đâu rồi, tớ đợi cậu ấy rồi qua đó luôn.”

Nào có biết, điện thoại di động của Lê Tranh đã tắt máy.

Giang Tiểu Nam còn nghĩ do tín hiệu điện thoại lúc đó không ổn định, gọi thêm lần nữa.

Gọi cả ba lần, điện thoại đều tắt máy.

Cô ấy lấy điện thoại khác để gọi, bên kia vẫn truyền đến âm thanh như cũ.

Có lẽ vì xem phim nên điện thoại hết pin.

Giang Tiểu Nam không nghĩ được lý do nào khác, công việc hôm nay đã hoàn thành, cô ấy lướt tin tức ngồi chờ Lê Tranh.

Sáu giờ ba mươi, điện thoại di động vang lên lần thứ hai.

Giang Tiều Nam tiếp tục gọi điện thoại cho Lê Tranh, cô ấy nghĩ đã hơn nửa tiếng trôi qua, có sạc điện thoại thì cũng gần đầy, nhưng sao gọi cô vẫn báo tắt máy.

Trong lòng cô ấy bỗng mơ hồ có chút bất an, lại cảm thấy bản thân đa nghi như Tào Tháo.

Gần bảy giờ, Giang Tiểu Nam vẫn chưa liên lạc được với Lê Tranh, dưới lầu tạp chí, cũng không thấy bóng dáng Lê Tranh đâu.

Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải đi đến phòng hẹn trước để đối phó.

Trong phòng tiếng trò chuyện sôi nổi, nhìn thấy Giang Tiểu Nam, câu đầu tiên của lớp trưởng chính là: “Lê Tranh đâu?”

Giang Tiểu Nam cũng lúng túng, “Có lẽ công ty làm thêm giờ, điện thoại di động của cậu ấy cũng hết pin. Không cần sốt ruột, cậu ấy chắc chắn sẽ đến, cậu còn không hiểu cậu ấy à, việc đã hẹn chưa bao giờ sai hẹn.”

Giang Tiểu Nam ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng, các bạn cùng lớp trò chuyện không ngừng nghỉ, việc đánh bài vẫn được tiếp tục. Mọi người nói còn chưa đói, đợi Lê Tranh tới rồi cùng ăn.

Lớp trưởng nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Tiểu Nam lắc đầu, “Tớ không biết, tớ cũng sốt ruột.”

Cô ấy mở lại màn hình lịch sử cuộc gọi, “Cậu nhìn xem tớ đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, lần nào cũng báo tắt máy, hôm nay cậu ấy không đi làm thêm giờ, bữa trưa tớ vẫn đề cử món ăn để cậu ấy đặt, còn giao đến cho cậu ấy một phần.”  

Lớp trưởng và Lê Tranh cùng một thầy hướng dẫn, bình thường tiếp xúc với nhau không ít, cô không phải là người cho người khác leo cây mà không nói lời nào, “Cậu gọi điện thoại cho người nhà cậu ấy hỏi một chút.”

Giang Tiểu Nam lắc đầu, “Tớ không có số người nhà của cậu ấy.”

Cô ấy tìm ra số điện thoại của Hà Dập, cũng may hôm nướng BBQ cô ấy mặt dày hỏi anh số điện thoại liên lạc.

Gọi số điện thoại di động của Hà Dập, trái tim cô ấy bỗng lạnh lẽo, cũng là tắt máy.

“Không xong rồi.”

Lớp trưởng nhìn sắc mặt cô không ổn, “Đừng hốt hoảng, làm sao vậy?”

Giang Tiểu Nam mở miệng, không biết bắt đầu từ đâu.

Cô ấy đột nhiên nhớ ra, vào ngày đến nhà Từ Sướng nướng BBQ, bọn họ nói với nhau muốn điều tra về Thiên Hướng, Lê Tranh còn nói muốn đi cùng Hà Dập sang đó.

“Xin lỗi, tớ muốn về nhà nhìn một chút, không biết Lê Tranh có ở nhà không, tớ thật sự không yên tâm, ở đây tớ cũng không ăn được.”

“Tớ thật sự xin lỗi.”

Cô ấy liên tục xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Lớp trưởng: “Tớ sẽ đi với cậu, cậu đừng lo lắng.”

Cậu ấy nói với mọi người trong phòng một tiếng, lấy chìa khóa xe rời đi.

Giang Tiểu Nam gọi điện thoại cho Từ Sướng, nhờ Từ Sướng hỗ trợ liên lạc với Cận Phong, hỏi thử Cận Phong có biết Lê Tranh đang ở đâu không.

“Cũng không có cách nào để báo cảnh sát.”

Lớp trưởng: “Đều là người lớn cả rồi, tắt điện thoại di động trong mấy tiếng, có báo cảnh sát cũng không được gì.”

Giang Tiểu Nam hít sâu một hơi, sau đó lại bấm số gọi điện thoại di động cho Lê Tranh, hồi lâu vẫn không thấy ai phản hồi.

- -

Cận Phong cúp điện thoại của Từ Sướng, sau khi xác nhận lại biển số xe của Hà Dập, anh ta nhờ một người bạn điều tra giúp hành trình của chiếc xe, rồi lập tức gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật đang có bữa tiệc tối, Phó Thành Lẫm cũng có mặt ở đó.

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

Tưởng Thành Duật thà rằng tin những lời Cận Phong nói với anh ấy là đùa giỡn, mãi cho đến khi Cận Phong lặp lại câu lời vừa nói từng chữ một, anh ấy mới nghe rõ.

“Tôi sẽ qua đó ngay.”

“Thất lễ quá, mọi người cứ ăn đi, cháu gái tôi có chút chuyện, tôi phải đi tìm cháu ấy.”

Trong bữa tiệc có người đang kính rượu Phó Thành Lẫm, nhưng Phó Thành Lẫm hoàn toàn không để mắt đến người kia, sốt ruột hỏi: “Tranh Tranh làm sao vậy?”

Tưởng Thành Duật: “Có thể là cùng Hà Dập đi phỏng vấn, giờ người tìm không thấy, điện thoại di động cũng tắt máy.”

Vừa dứt lời, anh ấy đã chạy ra đến cửa, ngay cả âu phục cũng quên mang theo, lúc ra cửa thiếu chút nữa còn va phải người phục vụ.

Chỉ trong nháy mắt, đầu óc Phó Thành Lẫm bỗng nhiên trở nên trống rỗng, anh lấy lại bình tĩnh, bỏ ngoài tai lời nói của những người có mặt tại bàn tiệc, liền cầm lấy điện thoại, lúc đứng dậy làm đổ cả ghế dựa.