Lưỡng Thế Hoan

Chương 1: Linh hạc tủy (1)



Huyện Thẩm Hà cách kinh đô Đại Lương không xa, khá sung túc giàu có. Bách tính an cư lạc nghiệp, cũng sẽ nhàn rỗi, thích nghe kể chuyện, rồi tìm chút chuyện rảnh rỗi ấy mà.

Trong quán trà náo nhiệt, người thuyết thư đang nói tới độ mặt đỏ cả lên, hai mắt sáng long lanh.

(Thuyết thư: Trung Quốc thời xưa, có những người giỏi ăn nói, sẽ đi khắp nơi kể chuyện cho mọi người nghe, có thể kể đúng, hoặc kể sai sự thật)

"Lại nói Nhị hoàng tử của Yến quốc đã chuẩn bị sẵn sàng bố cục, muốn lợi dụng Phong Miên Vãn để đưa Tam hoàng tử vào bẫy. Chỉ cần Tam hoàng tử gặp chuyện không may, ai còn có thể ngăn hắn kế vị? Xem chừng tất cả đều thuận lợi, Tam hoàng tử giả vờ bị Phong Miên Vãn đâm ngã, Nhị hoàng tử vội vàng dẫn người chạy qua, lúc nhìn lên, bốn phía tường cao bỗng nhiên xuất hiện vô số Cung Tiễn Thủ, vạn tên cùng bắn một lúc...... "

" A... "

Mọi người đang tập trung ngưng thần lắng nghe kể chuyện, chợt nghe thấy tiếng kêu to không biết bên trong hay là bên ngoài truyền tới. Người thuyết thư cầm thước gỗ run rẩy sợ hãi ở trên bàn, lệch ra, lệch ra, sát qua mép bàn rồi rơi xuống đất, lăn đến trước đầu gối của một nam nhân.

Này, người nọ bị ép tới không thể động đậy, đầu gối phải quỳ xuống mặt đất.

Đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước, lại hết lần này tới lần khác bị một thiếu niên gầy gò giữ chặt, phía sau lưng cũng bị giày của thiếu niên áp xuống, thiếu chút nữa là áp chặt ngực của gã đàn ông xuống mặt đất.

Thiếu niên mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, một thân quần áo trắng thuần, môi hồng răng trắng, đôi mắt rõ ràng như ngọc, lúc cười rộ lên, núm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, trông mười phần tuấn tú, vui vẻ.

Hắn thậm chí còn cười nói hết sức ôn nhu với hán tử kia: "Lấy ra! Bằng không thì tiểu Hoài nhà ta sẽ đem xương ngươi mổ nát ra từng đoạn!"

Tay của hắn cũng gầy yếu, trắng nõn, dài và nhỏ, nhìn không hề giống người tập võ, thế nhưng hán tử giãy dụa tới độ gân xanh trên cánh tay đều nổi hết lên, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay của thiếu niên, như một cây gậy gắp than.

Hắn rốt cuộc kêu thảm buông tay kia ra. Mấy cái túi tiền, hầu bao đều rơi xuống mặt đất, ngay lập tức bên kia liền có người hô lên, nhao nhao sờ bên hông hoặc trong ngực mình.

Ông chủ quán trà đi tới, tươi cười lấy lòng, chống eo nói: "Nguyên gia khổ cực! Khổ cực rồi! Tiểu nhân biết rõ rằng nếu không có Nguyên gia ra tay, cũng sẽ không tìm được kẻ trộm!"

Hán tử kia liền tuyệt vọng, "Ngươi..... chính là Nguyên bộ khoái mới tới Thẩm Hà à?"

Đôi lông mày và khóe mắt của thiếu niên tràn đầy ý cười, nhưng nhìn qua lại có vài phần bất hảo, "Nói hay lắm! Gọi ta A Nguyên là được rồi!"

Nhìn hắn lấy lại đồ, trả lại cho mọi người, sau đó tiêu sái vỗ vỗ tay, một cước đạp ngã hán tử kia trên mặt đất, bên kia liền có nha dịch nắm lấy dây thừng xông tới, đem hán tử trói đi.

Mặc dù thời loạn hay thời bình, đều không thể thiếu nạn ăn trộm, gà, chó..., nơi này, không thể thiếu bộ khoái A Nguyên và những bộ khoái khác.

Ông chủ quán trà vội vàng pha trà cho A Nguyên, A Nguyên nhặt thước gỗ của thuyết thư tiên sinh, gõ lên bàn hỏi, "Dương mộc?"

(Dương mộc: cây dương liễu)

Thuyết thư tiên sinh gật đầu, tiếc hận nhìn thước gỗ lúc bị rơi xuống đất. A Nguyên trả lại cho hắn, "Nói tiếp đi! Nói nghe hay lắm, lần tới ta mang cho ngươi thước gỗ Ô Mộc"

(Ô Mộc: một loại gỗ quý)

Đôi mắt của thuyết thư tiên sinh như nhảy ra, gật đầu không ngừng.

Bên kia lại có người không nhẫn nại được, cũng không để ý được vừa xen giữa vào câu chuyện, vội vàng hỏi: "Tiên sinh, sau đó như thế nào? Tam hoàng tử chết rồi sao?"

Lại có người kiến thức rộng rãi "Hứ" Một tiếng, đáp: "Tam hoàng tử làm sao chết được? Ai chẳng biết hoàng đế Yến quốc ngày nay, chính là Tam hoàng tử lúc trước? Kế vị được nửa năm rồi"

- --------đôi lời muốn nói---------- (của tác giả)

Bánh bao đã quay trở lại, mọi người có chuẩn bị giấy không???

Hành văn mới (Lưỡng Thế Hoan): suy luận theo hướng tiểu thuyết cổ văn, phong cách rất tùy hứng, hành văn chậm, thái độ rất chân thành, chờ mong các muội muội tiếp tục ủng hộ!

Bối cảnh đặt ở thời kỳ đầu giai đoạn Ngũ Đại Thập Quốc, nhưng xin đừng so sánh với lịch sử.

Bộ khoái là lúc sau mới gọi bộ khoái, trước kia gọi "Nha sai, điển sử đại nhân xuất hiện muộn hơn một chút ; còn có xưng hô, như theo như xưng hô của lúc đó thì xưng hô, công tử và tiểu thư cần gọi "Lang quân", "Nương tử" Các loại, đoán chừng tất cả mọi người sẽ khó hiểu, lại không dễ nghe.

Tác giả nói, cô ấy đã viết ra một câu chuyện loạn thế kì tình!

(Edit+ Beta: Hàn + Mai)

°°°°°°°°°°°°°°°°°

Chương 2 :

Thuyết thư tiên sinh tiếp tục nói: "Nhị hoàng tử muốn nhìn xem Tam hoàng tử có chết hay không?, bên kia vạn cung tên cùng bắn một lúc, Nhị hoàng tử bị loạn tiễn bắn chết! Đứng ở phía sau Cung Tiễn Thủ, lại là hồng nhan tri kỉ của Tam hoàng tử, Phong Miên Vãn cô nương! Nói tới cô gái này, thật khó nói, tướng mạo khuynh quốc quynh thành không phải nói, lại có võ nghệ cao cường, tâm ngoan thủ lạt!

(Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc)

Sư huynh thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên, cũng vì ngăn cản mục tiêu của nàng, cuối cùng bị nàng đánh gãy gân chân, ném vào sơn cốc cho sói ăn! Chiêu này của nàng là tương kế tựu kế, trực tiếp lấy mạng của Nhị hoàng tử, đưa Tam hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế!"

Hắn lại gõ thước gỗ xuống, lần này uy lực không đủ, hắn cúi đầu liếc nhìn A Nguyên.

Không hiểu được vị này vừa tới Thẩm Hà hai, ba tháng liền vang danh khắp trấn, không biết có thật sự cho hắn một cái thước gỗ Ô đàn hay không.

A Nguyên tất nhiên nghe được lời kể, nghiêng đầu như có điều gì suy nghĩ, giữa lông mày liền hiện ra vài phần ngây thơ của thiếu niên.

Đột nhiên trong quán trà nghe thấy một hồi náo nhiệt, có một quý công tử mày rậm, miệng thở phì phì dẫn theo bảy tám tên nô bộc chạy tới, quát: "Họ Nguyên, ngươi cố ý muốn đoạt nữ nhân của bổn công tử phải không hả, mẹ kiếp?"

Lại thấy một nha đầu, đầu bù tóc rối, lao tới, chỉ vào mũi quý công tử kia, kêu to: "Ngươi là ai..., lại dám bôi xấu thanh danh của công tử nhà ta!"

Quý công tử nói: "Phó cô nương ở Hoa Nguyệt lâu nói, không phải Nguyên bộ khoái của Thẩm Hà thì không lấy chồng! Ta khinh, một tên bộ khoái nho nhỏ, không có phẩm, không có cấp, cũng muốn cướp người của Chu Hội Phi ta?"

Trong quán trà náo nhiệt, phần lớn đều là những người rảnh rỗi, thích nghe chuyện bát quái tứ phương, ai cũng biết Chu Hội Phi chính là dòng dõi hoàng thất, có quan hệ với lão hoàng đế, lại là con trưởng trong nhà, bình thường hắn tùy ý làm bậy, ăn chơi đàng điếm, gây chuyện thị phi.

Chuyện xảy ra còn náo nhiệt hơn Thuyết thư tiên sinh kể chuyện, nên ai cũng không muốn nghe kể chuyện tiếp.

A Nguyên cũng không nguyện trở thành nhân vật chính của việc bát quái không ra gì, nên mặc kệ Chu Hội Phi ở một bên, không để ý tới hắn, hỏi Thuyết thư tiên sinh: "Về sau như thế nào? Tam hoàng tử trở thành hoàng đế, Phong Miên Vãn nhất định trở thành hoàng hậu?"

Thuyết thư tiên sinh chần chừ: "Không phải. Hoàng đế Yến quốc lập hậu, vợ cả là Ninh thị, còn Phong Miên Vãn bị đưa đến Tấn quốc hòa thân, gả cho Tấn quốc đại tướng quân Lý Nguyên."

A Nguyên cấu mép bàn, nói thầm: "Thật nhàm chán!"

Thuyết thư tiên sinh buồn bực. Bình thường khi kể chuyện đều là chuyện của nam tử, được chú ý đều là các nam tử vinh hoa phú quý, hôm nay kể chuyện nữ tử để đền bù, vậy mà không được quan tâm.

Hắn nhìn kĩ cái cổ trơn nhẵn của A Nguyên, đột nhiên nhớ tới rằng hắn từng mơ hồ nghe được một ít lời đồn đại, lập tức giật mình trong lòng nhớ ra, cười nói: "Nghe nói Lý Nguyên tướng quân thương nhớ Phong Miên Vãn cô nương đã lâu, Phong Miên Vãn cô nương đây là tự nguyện đi hòa thân ở nước Tấn."

Bên kia Chu Hội Phi không ai để ý tới, đang gầm thét: "Nguyên bộ khoái!"

Chu Hội Phi trừng mắt dậm chân, bụng hắn ưỡn lên, thịt mỡ trên bụng lung lay bóng nhẫy. Hắn vỗ ngực.

"Chu Hội Phi!" A nguyên đem mũi chân chúi xuống mặt đất, xoay xoay lại mắt cá chân và các đốt ngón tay, đưa chân đá ra.

Một khối thịt mỡ lung lay bay qua đỉnh đầu mọi người, tiếng kêu sợ hãi cùng thảm thiết ở bên trong quán trà bay ra ngoài. Bọn nô bộc cuống quít chạy đi nâng.

A Nguyên phủi tay, "Quả nhiên là heo biết bay! Tiểu Lộc, đi thôi!"

(Edit + Beta: Hàn - Mai)