Luyện Kiếm

Chương 9: Quan sát luyện kiếm



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Hoả mạch dưới đất Việt Kinh, chỉ là một nhánh hoả mạch phụ cận Hoả Vân sơn mạch, bởi vì nguyên nhân dòng chảy hỏa mạch không quá ổn định." Diêu Bân có vẻ không đếm xỉa tới, giải thích.

Thiết Kiên gật đầu nhẹ, trong lòng biết dòng chảy hỏa mạch kỳ thực chính là chu kỳ di chuyển của hoả mạch dưới lòng đất, lúc mạnh lúc yếu, đôi khi xuất hiện tình huống hỏa lực hết sức suy yếu, so với lửa than còn không bằng.

Những thứ than củi này, đại khái là để sử dụng ngay lúc đó.

"Sở Phi, Kiếm Phô bên này không thể so được với thương hội hoặc là Yến phủ, không có nhiều phòng xá thoải mái dễ chịu. Sư phụ ngài ưa thích thanh tĩnh, tiểu lâu bên kia có hai người chúng ta cư trú đã đủ rồi, ngươi trước cứ ở chỗ này đi." Diêu Bân đứng ở ngoài cửa, chậm rãi nói.

Thiết Kiên nghe vậy sửng sốt, căn phòng này ngoại trừ những vật hỗn tạp kia, trong phòng căn bản không có giường bàn ghế các loại đồ vật thông thường, thì cư trú thế nào?

"Giường bàn ghế ta sẽ phân phó người chuyển tới, ngươi không cần lo lắng." Như đoán được suy nghĩ của Thiết Kiên, Diêu Bân lại bổ sung.

"Làm phiền rồi." Thiết Kiên trầm ngâm một lát, gật đầu đáp.

Nếu lúc trước, hắn là nhi tử Thứ sử, còn là thiếu niên thiên tài tu hành và luyện kiếm, tư chất hơn người, có lẽ đối với hết thảy trước mắt sẽ có chút khúc mắc. Nhưng thời gian vừa rồi trải qua rất nhiều chuyện, làm cho tâm trí Thiết Kiên bắt đầu trưởng thành hơn.

Ước chừng sau nửa canh giờ, bọn tiểu nhị Kiếm Phô đưa đến giường và bàn ghế, cũng giúp quét dọn nửa ngày, cuối cùng chỉnh đốn nơi này tạm thời có thể ở được.

Bất quá, những thứ vật hỗn tạp kia vẫn như cũ không được đem vứt bỏ.

Chiếu theo lời Diêu Bân nói, những thứ phế liệu này cũng là tài nguyên Yến thị Kiếm Phô, không thể tùy ý xử trí.

Đối với cái này, Thiết Kiên cũng căn bản thờ ơ, hôm nay chuyện hắn lo nghĩ, chính là khôi phục thương thế, nâng cao tu vi, sớm ngày tìm ra tin tức người nhà.

Lúc chạng vạng tối, Thiết Kiên ra khỏi Yến thị Kiếm Phô, dạo qua một vòng gần như toàn bộ cửa hàng phường thị bán đan dược.

Hắn phát hiện trên phố mua bán, phần lớn đều là đan dược nâng cao tu vi, phụ trợ tu luyện, đan dược đủ trợ giúp mình tu bổ đan điền, khôi phục Pháp lực cũng chỉ có một loại.

Kỳ danh "Bổ Nguyên Đan", giá cả cực kỳ đắt đỏ, giá tiền có thể so với một thanh trung phẩm pháp kiếm.

Lấy tình trạng hiện tại nghèo khốn quẫn bách, căn bản hắn không có khả năng mua sắm.

Ban đêm, Thiết Kiên nằm ở trên giường ở điện thờ phụ, một tay gối ở sau ót, một tay để ở trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve miếng túi thơm hình kiếm kia, ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt trong đó truyền ra, lâm vào trầm tư. Một lát sau, hắn đột nhiên xoay mình ngồi dậy, trong tay nắm chặt miếng túi thơm kia, trong lòng đã có một quyết định.

...

Sáng sớm ngày thứ hai.

Ngày hôm nay Trần Quang đại sư muốn khai lò luyện kiếm, Thiết Kiên dậy thật sớm, đợi tại cửa đại điện.

Không bao lâu, Diêu Bân từ trong lâm viên đi ra, nhìn thấy Thiết Kiên liền sửng sốt một chút, lập tức gã thoáng gật đầu, điềm nhiên như không có gì đi tới mở cửa đại điện.

Hai người vào trong đại điện luyện kiếm, chờ một lát, liền thấy Trần Quang đã thay một bộ quần áo ngắn tay từ ngoài điện đi vào.

Y liếc qua Thiết Kiên vẫn như cũ là bộ trường bào, trong mắt hiện lên vẻ không vui, nói: "Nếu như trước kia đã rèn kiếm, sao không biết thay quần áo cho phù hợp?"

Diêu Bân nghe vậy, chỉ nhìn Thiết Kiên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên vài phần, không nói gì.

"Quý phủ lúc trước không chuẩn bị, ta cũng tới vội vàng, không có quần áo để thay." Thiết Kiên cúi đầu nhìn nhìn, cười khổ nói.

"Vậy hôm nay cứ đứng ở ngoài quan sát đi, cũng không cần hỗ trợ gì cả. Nếu có gì nghi hoặc, đợi lúc sau hãy hỏi Diêu Bân." Vẻ mặt Trần Quang hơi trì hoãn, nhàn nhạt nói.

"Vâng." Thiết Kiên lập tức đáp.

Trần Quang nghe vậy, không nhìn hắn nữa, gật đầu nhẹ với Diêu Bân.

Diêu Bân lập tức quay người đi về hướng lò đốt, cầm lấy từ bên cạnh một thiết câu thật dài, móc lấy miếng sắt hình tròn trong lò đốt, kéo sang bên cạnh.

Kèm theo một thanh âm ma sát vang lên, bên trong lò đốt lập tức có một cỗ hơi nóng mắt thường thấy được từ phía dưới vọt lên.

Trần Quang đi tới bên cạnh lò đốt, giơ bàn tay ra cảm thụ nhiệt độ một chút, tiếp đó lấy từ trên giá gỗ ra một cái hộp vuông màu đỏ, lấy từ trong ra một ít bột phấn Hỏa Tinh, cân nhắc phân lượng, ném xuống dưới lò đốt.

Chỉ nghe "Phụt" một tiếng!

Một cỗ sóng khí càng thêm nóng rực phóng lên cao, ngay sau đó liền có một đạo ánh sáng màu đỏ từ bên trong lò đốt sáng lên.

Thiết Kiên đi tới vài bước nhìn vào, chỉ thấy cuồn cuộn nham thạch đỏ sậm nóng chảy từ trong giếng Địa Hỏa phun ra, chảy vào bên trong lò đốt.

Không nhiều không ít, hoàn toàn lấp đầy lò đốt, lại thủy chung không có nửa điểm tràn ra.

Lúc này, Diêu Bân đã sớm dùng thiết giáp quấn chặt lấy chén đá dùng để dung luyện, gác ở phía trên lò đốt.

Trần Quang bắt đầu lấy từ trên giá gỗ các loại vật liệu, đưa vào trong chén đá, hai mắt y sáng ngời, vẻ mặt chăm chú, giống như ngày đó khắc kiếm Khai Linh.

Ba người chỉ lo luyện kiếm, rất nhanh đã trôi qua nửa ngày.

"Keng! Keng! Keng..." Trong đại điện, Diêu Bân đầu đầy mồ hôi mang theo một khối phôi sắt thô hình kiếm, đặt ở trên đài rèn. Trần Quang thì tay cầm một thanh đại chùy màu đen, không ngừng gõ lên trên.

Quần áo trên người y cũng đã ướt sũng, toàn bộ người như là vừa mới vớt trong nước ra.

Thiết Kiên đứng ở một bên, chỉ quan sát, nhưng đối với trung niên luyện kiếm sư trước mắt, có vẻ lau mắt mà nhìn.

Từ ba động pháp lực trên người Trần Quang truyền ra, ít nhất y cũng là một gã Luyện Khí kỳ tầng sáu trở lên, tu vi thậm chí khả năng đạt tới Luyện Khí tầng bảy, thậm chí tầng thứ tám.

Lại nói tiếp, Thiết Kiên ban đầu bất quá chỉ là Luyện Khí kỳ tầng năm, tự nhiên không cách nào phán đoán chuẩn xác.

Nếu dựa theo luyện kiếm sư bình thường, giờ phút này kiếm phôi đã có thể dừng, hoàn toàn không tiếp tục gõ nữa. Nhưng Trần Quang lại bất đồng, cố chấp rèn luyện đến mức tốt nhất, vẫn không chịu dừng tay.

Đúng lúc này, Thiết Kiên đột nhiên giật mình, bên tai liền vang lên "Rắc" một tiếng giòn vang!

Khối kiếm phôi đã thành hình kia, bởi vì rèn luyện quá mức, cuối cùng đứt gãy ra.

Diêu Bân thấy thế, vẻ mặt hoảng hốt, tay cũng không khỏi run lên một chút, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối.

"Quan lô."

Vẻ mặt Trần Quang không thay đổi, kẹp lên kiếm phôi đứt gãy, đưa tới trước mặt cẩn thận kiểm tra.

"Số lượng tinh phấn hỗn tạp như thế nên bớt chút, tính bền dẻo không đủ, mặc dù tạm thời có thể Khai Linh, sợ cũng khó đạt tới cấp độ trung phẩm pháp kiếm." Y nhìn chỗ đường đứt gãy, tự lẩm bẩm.

Sau đó, y lấy từ trong ngực ra một tờ giấy màu xanh cùng một bút than, để sách trên đài rèn viết.

"Được rồi, chỉnh đốn một chút đi." Sau một lát, Trần Quang thu hồi giấy bút, nói với Diêu Bân.

Dứt lời, y liền xoay người ra khỏi đại điện, đi về phía tiểu lâu.

Thiết Kiên đi tới bên cạnh cái giá Ô Mộc, hỗ trợ sửa soạn lại những tài liệu kia. Kết quả tay hắn mới vừa chạm vào hộp đựng Hỏa Tinh, liền bị Diêu Bân nghiêm nghị quát bảo ngưng lại.

"Chớ lộn xộn! Ngươi đi dọn dẹp tro tàn bên trong lò đốt là được, những vật kia để ta thu." Diêu Bân nói xong thì cơ thể thoáng một cái, ngăn Thiết Kiên một bên, căn bản không để cho hắn tiếp xúc những cái hộp kia.

Thiết Kiên không hề gì cười cười, cầm lấy một cái cái khoan sắt tới bên cạnh lò đốt, dọn dẹp cặn bã nham thạch nóng chảy đã nguội bám trên bốn vách tường lò đốt.

Dọn dẹp xong, Diêu Bân bên này cũng đã thu vật liệu xong rồi.

"Đem phế phôi kia đến trong phòng của ngươi đi." Diêu Bân nhìn Thiết Kiên bên này một cái, phân phó.

Thiết Kiên liền kẹp hai đoạn phôi kia lên, đặt trong thùng sắt bên cạnh, mang đi theo Diêu Bân ra khỏi đại điện.

Hai người vừa ra cửa, Diêu Bân lập tức quay người khoá cửa điện lại, rồi đi đến nhà kho điện thờ phụ.

Thiết Kiên nhìn gã một cái, lắc đầu, cũng quay người đi đến căn nhà nhỏ bé điện thờ phụ của mình.

...

Mỗi ngày cứ thế, lại qua hơn một tháng.

Thương thế Thiết Kiên đã hoàn toàn khôi phục, nhưng tình huống đan điền lại không cải thiện chút nào.

Thời gian này Trần Quang cũng mấy lần khai lò luyện kiếm, bởi vì đủ chuyện lúc trước, ấn tượng của Trần Quang đối với Thiết Kiên tựa hồ không được tốt lắm. Tăng thêm Diêu Bân vốn nhập môn trước Thiết Kiên, cho nên mỗi lần luyện kiếm, đều để cho Diêu Bân phụ trợ chính, cực ít để cho Thiết Kiên tham dự vào.

Thiết Kiên cũng không để chuyện này trong lòng, trái lại ở một bên chuyên tâm quan sát, càng có thời gian nghĩ lại bản thân chưa đủ trải nghiệm.

Trải qua quan sát, hắn mới phát hiện, trước kia hắn tự cho là có kỹ xảo, trên thực tế đối với luyện kiếm vẫn là vô ích.

Trong quá trình quan sát luyện kiếm ở đây, thường thường hắn suy nghĩ làm thế nào thúc đẩy luyện chế cho dễ thành công. Mà Trần Quang thì không như vậy, y luyện chế mỗi một bước đều tận lực làm đến mức tận cùng, phải luyện chế ra pháp kiếm khi sử dụng phải cứng cáp bền bỉ hơn, càng thêm sắc bén, nhanh và tiện.

Vì thế, y thậm chí căn cứ sự khác nhau của người đến Kiếm Phô tìm kiếm, thiết kế kiếm phù hợp với chiều dài và sức nặng của người sử dụng pháp kiếm, lúc Minh văn Khai Linh càng cực kỳ thận trọng, phải làm cho kiếm luyện ra phù hợp với người sử dụng sau này.

Cũng chính vì vậy, dẫn đến xác suất thành công pháp kiếm của Trần Quang không cao, thậm chí so với Thiết Kiên tự mình làm còn thấp hơn không ít.

Bất quá dù vậy, người đến Yến thị Kiếm Phô cầu kiếm, vẫn nối liền không dứt.

Bởi vì Trần Quang không coi trọng Thiết Kiên, lại thêm Diêu Bân mang theo vài phần địch ý với hắn, vì vậy bất luận là trong quá trình luyện kiếm, hay là luyện kiếm xong, hắn đều không có cơ hội tiếp xúc với những tài liệu luyện kiếm kia.

Thời gian qua tiểu nha đầu cũng đến gặp hắn mấy lần, đưa tới cho hắn nhiều quần áo và đồ dùng các loại.

Đối với hoàn cảnh cư trú của Thiết Kiên, tiểu nha đầu bất mãn hết sức, thậm chí còn tranh cãi với Diêu Bân một lần, về sau nhờ Thiết Kiên khuyên giải mới thôi.

Cuối cùng dẫn đến kết quả là, ánh mắt Diêu Bân nhìn Thiết Kiên càng thêm u ám, gần như ngăn cản hắn cơ hội tiếp xúc với tài liệu luyện kiếm và giếng Địa Hỏa.

Ban đầu kế hoạch của hắn là dự định luyện chế mấy chuôi pháp kiếm, đổi lấy đan dược tu bổ đan điền, mãi một mực không cách nào hoàn thành.

Một ngày này, Trần Quang lại một lần luyện kiếm thất bại, Thiết Kiên mang theo hai đoạn kiếm phôi đứt gãy trở về phòng của mình, tiện tay ném vào đống phế liệu kiếm phôi kia.

"Boong" một tiếng vang.

Hai đoạn kiếm phôi rơi trên đống phế liệu như sườn núi nhỏ, trượt xuống dưới hơn một xích mới ngừng lại.

Thiết Kiên nghe thanh âm này, trong lòng đột nhiên khẽ động, vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống bắt đầu gạt đống phế liệu này ra.