Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 20



Edit: ChiiChoo.
Beta: Cẩm.
Tô Miên vốn định chờ đại móng gà đi ngủ rồi sẽ trộm đến thư phòng, cả đêm vội vàng làm bản thảo, đáng tiếc mấy cái đồ dùng tránh thai của đại móng gà uy lực quá lớn, ý nghĩ đó cứ xoay vòng vòng trong đầu cô, đến lúc định đi ra, hai mí mắt cô đánh vào nhau, tay chân nặng nề như thể bị một ngọn núi đè xuống.
Chờ đến khi cô tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Tần Minh Viễn sớm đã không còn ở đây.
Tô Miên tự an ủi bản thân.
… Không sao hết, thời gian cập nhật là 10 giờ sáng ngày mai, chờ sau khi tiệc giao thừa tối nay kết thúc, đến lúc cô về nhà thì vẫn còn thừa thời gian làm bản thảo. Đại móng gà đã trở về hai đêm liền, đêm thứ ba không có khả năng sẽ về nữa!
Đến lúc Tô Miên nói chuyện với Đường Từ Từ, Đường Từ Từ tỏ vẻ ——
“Hai người đã dùng đến ba cái bao rồi! Ba cái! Có thể thấy đại móng gà thích bộ đồ ở nhà hình thỏ con màu hồng của cậu ra sao. Nói không chừng ngày hôm qua chưa đã thèm, hôm nay còn muốn thêm một lần nữa thì sao?”
Tô Miên suy nghĩ một chút, cũng không phải là không thể.
Cô phải chuẩn bị thật cẩn thận.
Tô Miên nói: "Tớ có thể lừa anh ta rằng bà dì tới.”
Đường Từ Từ: “Bà dì của cậu không phải đến vào đầu tháng sao? Lúc ở Madai tớ nhớ cậu nói còn cách tầm 7 hay 8 ngày nữa mới đến mà.”
Tô Miên: “Cũng không cách nhau lắm, ngày 4 tháng này sẽ bị, tớ đoán tháng sau tầm ngày 3, 4 là tớ sẽ đến kì, kì kinh của tớ cũng không chính xác lắm. Có điều lúc tới sẽ có một số các triệu chứng. Nói như vậy, mấy ngày nay ngực sẽ đau, nhưng hình như không c…”
Tô Miên thuận tay sờ sờ, cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy dấu cắn đại móng gà lưu lại.
Lập tức liền tức giận.
Cô nói: “Đêm nay tớ sẽ cho đại móng gà biết tớ đang đến kì kinh, trừ khi anh ta mất hết nhân tính, muốn ăn tiết thỏ.”
Đường Từ Từ: “... Về sau tớ không có cách nào nhìn thẳng vào món tiết thỏ này.”
Tô Miên là người theo trường phái hành động.
Cô lập tức đi lấy tampon [1] trong tủ quần áo ra, thuận tay nhét vào trong túi, sau đó chăm sóc đơn giản rồi đi tới đài truyền hình.
[1] Băng vệ sinh dạng ống.
Biên đạo là một cô gái trẻ tuổi họ Tiêu.
Biên đạo Tiêu đưa cô đi xem xung quanh sân khấu, nói cho cô nghe một số các hiệu ứng trên sân khấu và một số những việc cần phải chú ý.
“… Đây là tất cả các việc cô cần chú ý, Tần phu nhân, bây giờ cô đi trang điểm thật tốt đi, chờ đến 6 rưỡi tối sẽ có nhân viên công tác đến chỉnh micro, sau đó chờ ở hậu trường rồi đến giờ thì lên sân khấu.”
Cô ấy còn nói thêm: “Bây giờ tôi còn phải đi đón tiếp một vị khách quý, cho nên không thể đưa cô đến phòng trang điểm. Cô đi thẳng hướng này, quẹo phải, là có thể thấy phòng trang điểm viết tên thầy Tần.”
Tô Miên xua tay tỏ ý không sao.
Biên đạo Tiêu vừa đi, cô liền đi đến phòng trang điểm theo chỉ dẫn vừa rồi của cô ấy.
Lúc đợi trang điểm cô tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, dù sao đêm nay cô cũng còn phải hộc mặt ra làm bản thảo.
Chỉ nghĩ như vậy thôi là Tô Miên đã muốn diss đại móng gà rồi.
... Nếu không phải đại móng gà cô đã nộp bản thảo từ lâu.
… Nếu như phần bình luận truyện tranh mà có người mắng cô ra chương mới chậm, thì cái nồi này đại móng gà phải chịu.
Lúc sáng ra ngoài cô cũng đã đăng nhập vào Wechat Kẹo Bông Gòn.
Biên tập viên của cô còn nói rằng nếu cô không ra chương đúng hạn, ngày mai cô ấy sẽ chặt đầu đóng gói gửi chuyển phát nhanh đến tận nhà cho cô.
Không chờ được bản thảo của cô, cô ấy sẽ không tan ca, cũng sẽ không đi đến tiệc đón giao thừa!
Sẽ chờ đến hết đêm!
Koduck còn gửi một đống meme treo cổ trên Wechat.
Tô Miên có thể tưởng tưởng được hình ảnh nhân viên văn phòng thê thảm vừa mới tốt nghiệp không lâu.
Chính vì nguyên nhân này cô mới cảm nhận được áp lực chưa từng có trước đây.
… Tất cả là do đại móng gà!
… Người đàn ông rác rưởi!
Bỗng nhiên, có một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng cô.
“Là… Là Tần phu nhân đúng không ạ?”
Tô Miên hơi ngẩn ra, xoay người.
Trước mặt là một cô gái hơi quen mắt, có mái tóc màu nâu lạnh tới ngang vai, đeo cặp kính tròn, lúc này môi cô ấy hơi run lên, mắt kính dày cộp cũng không thể nào giấu được hết vẻ vui mừng của cô ấy.
Tô Miên nhận ra cô gái này.
Cô ấy là biên tập viên Koduck, ảnh đại diện của cô ấy cũng giống như thế này!
Không phải nói là không chờ được bản thảo sẽ không tan ca, không tan ca thì sẽ không đi đến tiệc đón giao thừa sao!
Bây giờ vẫn còn là thời gian làm việc!
Hà Á vui đến phát điên rồi!
Cô ấy đã phải vất vả chăm chỉ làm việc để giành được hai vé đến xem bữa tiệc đón giao thừa, vốn nghĩ rằng nếu Kẹo Bông Gòn có thể giao bản thảo sớm hơn thì cô ấy có thể cùng cô đi xem với nhau, nhân tiện offline gặp mặt luôn, nhưng mà khổ nỗi chờ mấy ngày liền ngay cả một khung bản thảo cũng chưa cho cô ấy xem.
Nhưng thần may mắn đã để ý tới cô ấy, được chọn làm khán giả đặc biệt, chỗ ngồi không chỉ ở phía trước, hơn nữa có cơ hội được lọt vào ống kính.
Hà Á lao đến không thèm nghĩ ngợi gì, sau khi nghe biên đạo nói với những khán giả đặc biệt về những chuyện cần chú ý, cô ấy vừa đi ra là đã thấy một bóng người rất quen!
Hà Á cảm thấy đến lớp này thật sự quá đáng giá!
… Tần phu nhân quả thật là rất xinh đẹp rất đoan trang!
… A a a đây là có phải là mặt mộc không! Mặt mộc cũng đẹp đến vậy! Các đường nét trên khuôn mặt quá đẹp! Chất lượng tóc thực sự rất tốt!
… Người thật còn đẹp hơn trên TV rất nhiều lần!
… Thổi bùng nhan sắc của Tần phu nhân! Từ hôm nay trở đi cô ấy chính là fan face của Tần phu nhân!
… A! Ánh mắt Tần phu nhân khi nhìn cô ấy còn tràn ngập cảm giác thân thiết!
“Ừ, là tôi.”
… Mẹ ơi! Đến giọng nói cũng dễ nghe đến bùng nổ!
… A Vĩ [2] đã chết! A Vĩ đã chết! A Vĩ đã chết!
[2] Ngôn ngữ Internet "A Vĩ đã chết" thực sự có nghĩa là tôi đã chết. Cái chết của A Vĩ là một câu thoại trong phim từ miệng của Trương Gia Huy. Câu thoại hoàn chỉnh là "A Vĩ đã chết, bạn đã chọn thần tượng, Duẩn Côn, tôi chắc chắn và Jesus không thể giữ được anh ấy đâu, tôi nói rồi! ". Sau đó được cư dân mạng bắt chước và lan truyền rộng rãi.
Hà Á lo lắng nói: “Tôi cực kì thích cô, cũng rất thích Tần Minh Viễn, nhưng… Cô có thể cho tôi xin chữ ký và lời chúc phúc không?”
Tô Miên nói: “Cảm ơn cô đã thích tôi, ký ở đâu?”
Hà Á lấy ra một quyển sách có chữ ký.
Tô Miên dứt khoát ký tên mình lên, hỏi: “Cô tên là gì?”
“Hà Á, hà trong hà tất, á bên cạnh chữ nữ.”
Tô Miên hỏi: “Cô muốn lời chúc phúc là gì?”
“Chỉ… Chỉ cần viết chúc tôi họa sĩ mà tôi dẫn dắt sẽ không nộp bản thảo muộn, và vẽ 10.000 khung hình mỗi ngày.”
Tay Tô Miên run lên.
Hà Á sợ Tần phu nhân cảm thấy yêu cầu của bản thân nhiều, vội vàng nói: “Tần phu nhân nếu cô cảm thấy phải viết quá nhiều, có thể viết chúc Kẹo Bông Gòn vẽ 10.000 khung hình mỗi ngày.”
Tô Miên mỉm cười: “Không sao, chữ không nhiều lắm, vẫn là nên viết cái lúc trước.”
Tô Miên che lại lương tâm, khó khăn viết lời chúc cho Hà Á.
Hà Á như lấy được bảo vật, cực kì cẩn thật cất vào trong túi, lại bày tỏ vẻ yêu thích đối với Tô Miên, nói: “Vốn cũng không ngờ có thể gặp được, nhưng vẫn mang theo quà tới đây, đây là món quà nhỏ mà tôi tặng cho cô và Tần Minh Viễn, chỉ là chút tấm lòng nhỏ, mong cô nhận lấy.”
Hà Á đưa một cái túi quà cho cô, dường như nhớ đến điều gì, lấy đồ uống vừa mới mua trong tay đưa cho Tô Miên.
“Chúc hai người lên sân khấu biểu diễn thành công.”
Hà Á cúi người chào, rời đi.
Sau khi Tô Miên trở về phòng trang điểm, chuyên viên trang điểm vẫn còn chưa đến.
Cô đợi lâu thấy hơi chán nên mở quà của Koduck ra. Koduck thật không hổ là fan CP, quà tặng chính là hộp album ảnh lúc trước trong ứng dụng video ngắn, bên trong có hơn 100 bức ảnh, mở ra tất cả đều là ảnh chụp chung của cô và Tần Minh Viễn, phần lớn là ảnh chụp cô lúc tham gia gameshow Tình yêu vợ chồng, rõ ràng nhất là tấm ảnh cưới đứng dậy.
Tần Minh Viễn ôm eo cô, cười như mếu.
Tô Miên đột nhiên nhớ đến Tần Minh Viễn tối hôm qua, nắm tai thỏ của cô…
Cô hơi đỏ mặt, lập tức cảm thấy hơi nóng.
Đúng lúc Koduck còn tặng đồ uống, cô nhìn, là nước hoa quả cô thường thích uống, còn có cả đá viên, cầm trong tay thấy rất mát.
Cô uống vài ngụm, vị ngọt của việt quất trượt qua cổ họng, mát lạnh đến tận tim, cơn nóng trong lòng cô cũng biến mất.
Tô Miên và Tần Minh Viễn lên sân khấu hát vào 9 giờ 45 phút tối.
Tần Minh Viễn đến lúc 7h.
Anh vừa đến, các chuyên viên trang điểm và stylist đều bận rộn trang điểm, chuẩn bị quần áo cho anh. Tô Miên đã trang điểm xong từ lâu, cô mặc chiếc váy đuôi cá màu trắng kia tao nhã ngồi một bên.
Có lẽ khi Tần Minh Viễn quay phim khá mệt mỏi nên anh luôn nhắm mắt trong quá trình trang điểm.
Trong lòng Tô Miên ước gì lúc anh nhắm mắt cô sẽ không cần phải nói chuyện với anh.
Cô cúi xuống nhìn lời bài hát trong tay.
Mặc dù có máy nhắc lời, nhưng Tô Miên vẫn sợ bản thân sẽ quên.
Cô yên lặng hát lại trong lòng.
Đột nhiên, cô cảm thấy bụng nhói đau, hơi cau mày.
Chỉ là đau bụng ngắn ngủi, nhìn một lúc thì sẽ không đau nữa.
Cô cầm bông phấn dặm lại lớp trang điểm, liếc mắt nhìn Tần Minh Viễn trong gương trang điểm không biết đã mở mắt từ lúc nào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô.
Vẻ mặt cô dịu dàng mỉm cười.
Chuyên viên trang điểm đã trang điểm cho Tần Minh Viễn xong.
Quý Tiểu Ngạn và Đàm Minh Phong cũng đúng lúc để lại cho hai vợ chồng không gian riêng, lần lượt đi ra ngoài.
Không có người xem, nhưng Tô Miên vẫn phải diễn kịch.
Cô quan tâm nói: “Chồng, anh có khát không? Muốn uống nước chứ?”
Cô vừa nói vừa mở bình giữ nhiệt, đổ nước ấm ra cốc, đưa đến trước mặt Tần Minh Viễn.
Không ngờ Tần Minh Viễn không uống, mà lại cau mày nhìn cô, nói: “Trong nhà không có chuyên gia dĩnh dưỡng hay là không có bảo mẫu? Muốn uống cái gì thì kêu chuyên gia dinh dưỡng trong nhà điều chỉnh…”
Anh khẽ nhếch cằm, chỉ vào nửa cốc nước đá mận đỏ và nho đen gallon [3] còn lại trên bàn trang điểm.
[3] Một đơn vị thể tích chất lỏng khoảng 4,5l ở Anh, Canada và một số quốc gia khác, và khoảng 3,8l ở Hoa Kỳ. Một gallon là 4l.
“Lần sau đừng uống loại nước này nữa, lên hình sẽ béo.”
… Rất tốt.
… Câu đầu tiên đại móng gà nói với cô lại là lời trách cô.
… Đúng là không ở trên giường, anh ta không nói được một câu nào hay cả.
Có điều Tô Miên đã quen dáng vẻ này của đại móng gà, giống kiểu gió thổi qua tai, chỉ đáp lại “Được”. Một lúc sau là đến thời gian hai người lên sân khấu. Mặc dù Tô Miên không thường xuyên lên sân khấu giống Tần Minh Viễn, nhưng cô cũng không căng thẳng lắm, thực hiện vũ đạo khá tốt, phối hợp rất ăn ý.
Nhưng khi đến phần sau, Tô Miên lại cảm thấy đau bụng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cô cảm nhận được thân thích (bà dì) đang tới dữ dội.
Sắc mặt cô đột biến.
Hôm nay cô mặc váy đuôi cá màu trắng, váy đuôi cá bó sát người, ôm lấy mông cô, vì vậy cô còn mặc quần chữ Đinh (丁).
Cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng mức độ thảm thương của mông mình lúc này.
Mà vào mấy giây sau, cô còn có động tác múa xoay người, vặn eo.
Cô nghĩ, cùng lắm thì mất mặt trên hot search, hát xong bài này mới là quan trọng nhất!
Tô Miên mở miệng hát tiếp lời hát của cô, đang định xoay người thì Tần Minh Viễn bỗng nhiên kéo cô vào lòng.
Anh ôm lấy cô từ sau lưng.
Giọng Tô Miên hơi nhỏ, nhưng vẫn hát hết lời hát của cô.
Tần Minh Viễn nghiêng đầu, sắc mặt không thay đổi hát tiếp, một tay vòng qua eo cô, giữ lấy cổ tay cô, dùng sức nhẹ, như ý bảo cô đừng hoảng sợ.
Trong vòng tay anh như có một hương vị quen thuộc.
Tô Miên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.