Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Heo Con.

Beta: ChiiChoo, Mẫn, Chập.

Sau khi Quý · đa tài đa nghệ · Tiểu Ngạn chơi violin xong, Christy bắt đầu bày các món khai vị lên bàn.

Tuy không khí còn thoang thoảng mùi nước khử trùng của bệnh viện, nhưng nhìn cách trang trí trong phòng thì đủ thấy Tần Minh Viễn đã dốc hết vốn liếng như thế nào. Chỉ trong vòng mười tiếng đồng hồ mà có thể làm đến mức độ này, cũng đủ biết tấm chân tình kia to đến nhường nào rồi.

Nếu bỏ qua cái quần đùi của Tần Minh Viễn, chỉ nhìn chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu không một nếp nhăn, cộng thêm khuôn mặt cực kỳ điển trai sặc mùi đểu cáng của anh…

Tô Miên suýt chút nữa cho rằng mình đang ngồi trong nhà hàng Michelin ở Milan.

“Ngon không?” Tần Minh Viễn hỏi.

Tô Miên lập tức hoàn hồn, trả lời anh: “Đều do một đầu bếp làm, hương vị giống hệt ở Milan…” Dừng lại trong giây lát, cô mới khen anh từ tận đáy lòng: “Chồng à, anh tốt với em quá, bất ngờ này lãng mạn quá đi mất, lãng mạn đến mức em sẵn sàng vì anh làm mọi thứ.”

Hello chồng yêu, em hiểu ý anh rồi đó. Em nhận được lãng mạn rồi nha, cảm động phát khóc!

Thì ra anh dùng chiêu này để lấy lùi làm tiến, tôi cực kỳ tán dương anh.

Tô Miên cắt bò bít tết, Tần Minh Viễn thong thả ăn cháo trắng bằng chiếc thìa bạc tinh xảo đắt tiền.

Nhìn Tô Miên đang ưu nhã ăn bít tết, Tần Minh Viễn cười nhẹ, anh nói: “Chuyện nhỏ thôi.”

Anh quay sang đưa mắt ra hiệu với trợ lý đa tài – Quý Tiểu Ngạn sắp được tăng lương, sau khi đàn xong hai bài thì lặng lẽ ra ngoài.

Vậy là giờ trong phòng ăn nhỏ này chỉ còn Tô Miên và Tần Minh Viễn.

Tô Miên rất ít khi ăn cơm riêng với Tần Minh Viễn, mặc dù khi ở Tử Đông Hoa Phủ cô nấu mì, nấu cơm cho anh nhưng phần lớn thời gian anh đều ăn một mình. Lúc nào ở bên cạnh anh cô cũng rất nhiệt tình nhưng toàn bị cho ăn bơ, cô chỉ mới nói mấy câu đã bị anh đuổi đi ra ngoài.

Trừ những lúc tham gia các show bên ngoài, hai người sẽ duy trì thói quen của nhà họ Tần, đó là lúc ăn và lúc ngủ đều không được nói chuyện, thỉnh thoảng cũng chỉ nhìn nhau cười một cái rồi thôi.

Cho nên, nghiêm túc mà nghĩ thì đây cũng được coi là bữa ăn bình yên nhất khi hai người ăn riêng với nhau.

Nếu là lúc trước, Tô Miên nhìn thấy sắc mặt anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ nói thêm vài câu.

Nhưng hiện tại Tô Miên nhìn anh, cô cực kỳ muốn biết anh còn có thể làm đến như thế nào nữa. Cô cũng không có ý định chủ động tìm đề tài, chỉ mỉm cười yên lặng thưởng thức bữa ăn của mình.

Quả nhiên, không lâu sau, anh đã tự tìm đề tài để nói giống như cô mong đợi.

“Đầu năm ngoái anh cũng có đến Milan.”

Tô Miên niềm nở nói tiếp: “Anh đi Milan mua ngựa ạ?”

“Ừm, anh mua một con ngựa rất sung mãn, là ngựa của Ả Rập [1], bề ngoài của nó rất đẹp, khung xương nó rất đặc biệt, chạy cũng nhanh nữa……”

Tô Miên không hề có hứng thú với ngựa.

Có điều Tần Minh Viễn đã nói như vậy, cô vẫn phải phối hợp nghiêm túc lắng nghe. Không ngờ đang nói đến đây, anh đột nhiên chuyển sang nói chuyện khác: “Anh gặp một người bán trang sức ở bên đấy, em biết Buccellati không?”

Tô Miên học ngành thiết kế trang sức, tất nhiên sẽ biết.

Từng có một cuộc khảo sát về chỉ số giá trị xa xỉ đối với người tiêu dùng cao cấp, ba thương hiệu hàng đầu trong đó là Buccellati [2], Harry Winston [3] và Cartier [4].

Nhắc đến chuyên ngành của mình, Tô Miên dễ dàng tiếp chuyện hơn, thoải mái bàn luận với Tần Minh Viễn.

“Phong cách trang sức của Italy bị ảnh hưởng sâu sắc bởi nền văn minh Etruscan tiền La Mã cổ đại, công nghệ trang sức vàng của họ rất độc đáo và sáng tạo.”

“Đương nhiên, những trang sức khác cũng rất đẹp mắt. Họ đã cải tiến phương pháp cắt lồi tròn theo phương Đông để làm cho những viên đá quý tròn hơn và hoàn hảo hơn…”

“Em cũng rất thích trang sức của hãng Buccellati, họ vẫn duy trì chế tác thủ công, trong thiết kế trang sức mang theo vẻ đẹp cổ điển của thời kỳ Phục Hưng…”

Khi Tô Miên nói, Tần Minh Viễn vẫn luôn yên lặng lắng nghe.

Mãi một lúc sau, Tô Miên mới nhận ra điểm không thích hợp, cô ngừng lại rồi sờ vào mặt mình: “Trên mặt em có cái gì sao?”

Tần Minh Viễn nói: “Không có, chỉ là anh phát hiện khi em nói về nghề nghiệp của mình…” Anh ngừng một lát, khóe môi anh cong lên, giọng nói trầm lắng của anh như mang theo ý cười: “Trong mắt em dường như có ánh hào quang.”

Sao lúc trước anh không cảm thấy vợ của mình thú vị như vậy nhỉ?

Cũng vào lúc này, Tần Minh Viễn cúi đầu cầm lấy di động.

Tô Miên thấy anh bấm điện thoại, cũng không biết là làm gì trên đó.

Tô Miên mới nhân cơ hội thở phào một hơi.

Thật là đáng sợ.

Lần đầu tiên Tần Minh Viễn nghiêm túc khen cô như thế, khiến cô cảm thấy mình sắp biến thành chân gà ngâm muối mất rồi.

Khi Tô Miên đang suy nghĩ xem nên đáp lại những lời này như thế nào một cách vừa ngọt ngào vừa dịu dàng thì Tần Minh Viễn đã ngẩng đầu lên, đưa cho cô điện thoại.

Tô Miên không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn ngơ ngác cầm điện thoại.

Cô nhìn xuống thì thấy trên màn hình điện thoại là hình ảnh một món đồ trang sức.

Đó là một mặt dây chuyền dát vàng, kim cương và đá quý màu.

Viên ngọc màu ở giữa là viên hồng ngọc, sử dụng phương pháp cắt lồi tròn, viên ruby to tròn sáng lấp lánh trên nền được tạo bởi  kim cương trắng và vàng trông như một con mắt vừa quý phái vừa xinh đẹp.

Tần Minh Viễn nói: “Lần trước anh đã thêm WeChat của người thợ kim hoàn Buccellati này. anh gửi cho anh bảy, tám món đồ trang sức. Lúc đó anh không để ý. Nãy nghe em nhắc đến, anh mới nhớ ra. Thì ra ánh sáng trong mắt em giống như thế này.”

Hửm……

Cô nên nói như thế nào đây?

Nên nói “cảm ơn chồng đã khen em”?

Rồi cười thẹn thùng?

Trước khi Tô Miên kịp nghĩ ra câu trả lời, Tần Minh Viễn đã nói tiếp: “Em có thể xem thêm những bức ảnh khác, còn có rất nhiều ảnh ở đây.”

Tô Miên làm theo.

Cô lướt qua lướt lại, tất cả những đồ trang sức của Buccellati, cái nào cũng đều mang đầy phong cách của trang sức Ý. Mặc dù Tô Miên không quá mặn mà với ngành thiết kế trang sức, nhưng hầu hết phụ nữ đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của trang sức mà.

Cô cẩn thận lướt xem, sau đó khen ngợi: “Quả là trang sức chất lượng hàng đầu với thiết kế bậc nhất. “

Tần Minh Viễn hỏi: “Em thích không?”

Tô Miên: “Tất cả đều rất đẹp.”

Tần Minh Viễn nhận lại điện thoại, cúi đầu tiếp tục gõ chữ.

Sau một lúc lâu, anh ngẩng đầu.

“Mấy ngày nữa trang sức sẽ được đưa đến đây. Nếu như em sốt ruột muốn xem sớm, anh có thể thuê máy bay đưa đến đây, sáng mai là có thể nhìn thấy rồi.”

Tô Miên cảm thấy tự nhiên được quan tâm như vậy lại thấy vừa mừng vừa lo, mãi lâu sau cô mới nói: “Không… em không cần xem luôn đâu.”

Tần Minh Viễn nói: “Được rồi, vậy đợi vài ngày nữa, cũng coi như tiết kiệm nhiên liệu của máy bay đi.”

Tô Miên: “Chồng… tốt với em quá.”

Sau khi ăn xong, Tô Miên cảm thấy mình đã ăn đến nỗi linh hồn thoải mái như sắp bay lên trời.

Tần Minh Viễn không còn bắt bẻ, không còn soi lỗi của cô, mà còn tìm đề tài mà cô cảm thấy hứng thú. Không thể không nói, nếu đây là lần đầu tiên cô gặp Tần Minh Viễn, cô sẽ rất vui lòng ăn cơm lần thứ hai với anh.

Dù sao, thật sự quá thoải mái.

Hoá ra lúc anh muốn làm người, thật đúng là giống con người.

Ngay lúc Tô Miên còn đang hoài nghi nhân sinh, thì điện thoại cô vang lên.

“Miên Miên, ba mẹ đang ở dưới lầu của bệnh viện.”

Là Tô Kiến và Sài Tình.

Là thông gia, đương nhiên Tô Kiến và Sài Tình cũng sẽ rất quan tâm đến tin tức của con rể nhà mình.

Tin tức con rể bị ngã ngựa đang được lan truyền rất xôn xao trên mạng.

Lúc Tần Minh Viễn xảy ra chuyện, Tô Kiến thì đang công tác ở Châu Phi, Sài Tình thì ở Australia thảo luận về việc hợp tác với một công ty ở đây.

Hai người không thể trở về ngay được.

Tô Miên cũng đã kịp thời thông báo tình huống của Tần Minh Viễn cho hai người. Sau khi họ biết được anh không có vấn đề gì lớn, hai vợ chồng đều thở phào nhẹ nhõm và nói rằng họ sẽ nhanh chóng trở về. Vài ngày sau, hai vợ chồng kết thúc công việc, vừa về nước thì họ đã lập tức bay đến nội Mông Cổ.

“Ai vậy em?”

“Là ba mẹ em.”

Khi Tô Miên nói lời này, cô liếc nhìn về phía Tần Minh Viễn.

Sau khi hai người kết hôn, Tần Minh Viễn và nhà cô rất ít khi gặp riêng nhau, còn vì chuyện công việc mà gặp nhau thì đều do một tay Tần Lễ Sơ xử lý.

Tô Miên biết Tần Minh Viễn xem thường nhà họ Tô nên sẽ không có chuyện đối xử tốt với cha mẹ mình, ngoài mặt anh tỏ ra nhã nhặn là cùng.

Quả nhiên, khi Tô Miên nhắc tới ba mẹ của mình, Tần Minh Viễn lập tức trở nên trầm lặng.

Không biết anh nghĩ gì, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh, anh hỏi cô: “Ba mẹ đến sân bay chưa? Tiểu Ngạn, đi……”

Lời còn chưa dứt, Tô Miên đã nói: “Họ đã ở dưới lầu bệnh viện rồi. Lúc anh xảy ra chuyện, ba mẹ em còn đang ở nước ngoài công tác, lúc đầu họ cũng định trở về ngay nhưng sau khi biết anh không có vấn đề gì nghiêm trọng mới bớt lo lắng……”

Tần Minh Viễn nhẹ giọng đáp lời cô.

Tô Miên đoán không sai, đúng là anh xem thường nhà họ Tô, hơn nữa càng xem thường Tô Kiến và Sài Tình chỉ biết làm mọi thứ vì lợi ích.

Tần Minh Viễn vừa thấy đôi vợ chồng này, trong lòng đã không thoải mái. Trước đây, anh cùng lắm là duy trì sự khách sáo và khoảng cách bình thường nhất.

Nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt dè dặt của Tô Miên, Tần Minh Viễn đã kiềm chế được sự không thoải mái trong lòng, anh nói với Quý Tiểu Ngạn: “Đi đón ba mẹ vợ với bà chủ đi.”

Tô Miên bình tĩnh quan sát Tần Minh Viễn một chút, sau đó mới cùng Quý Tiểu Ngạn đi đón Tô Kiến và Sài Tình.

Trong quá khứ, lúc Tần Minh Viễn ở cùng chỗ với Tô Kiến và Sài Tình đều tỏ ra rất lạnh nhạt và xa cách.

Mà hiện tại.

Sau khi Tô Kiến và Sài Tình đi vào phòng, Sài Tình bất ngờ khi nhìn thấy phong cách trang trí bên trong: “Đây là…”

Tô Miên đang định nói thì Tần Minh Viễn đã trả lời trước: “Đây là bất ngờ con chuẩn bị cho Miên Miên. Ba mẹ xuống máy bay lâu chưa ạ? Đã kịp ăn cơm chưa?”

Tô Kiến nói: “Ba mẹ vừa đến, ba mẹ định đến thăm con trước rồi mới đi ăn.”

Sài Tình quan tâm hỏi: “Miên Miên gửi WeChat cho mẹ kể hết mọi chuyện rồi, may mà con không có chuyện gì. Lúc đầu hai chúng ta định bay đến thăm con ngay, nhưng vì công việc bận rộn quá nên lùi lại một hai ngày. Người ta thường nói là bị thương về xương và cơ thì phải dưỡng trong vòng một trăm ngày, ba mẹ có mang theo một ít đông trùng hạ thảo, nhân sâm với linh chi nấu canh để con bồi bổ thân thể.” Sài Tình thở dài, lại nói tiếp: “Sau này đóng phim con phải cẩn thận một chút, tuy công việc quan trọng nhưng thân thể mới là hàng đầu.”

“Cảm ơn ba mẹ.”

Tần Minh Viễn khẽ gật đầu.

Sau đó, Tô Kiến và Sài Tính ngồi nói chuyện với Tần Minh Viễn một lúc.

Tô Miên rất là bất ngờ.

Tần Minh Viễn đáp lại từng người một, không hề nóng nảy, tuy rằng còn rất khách sáo nhưng so với tính tình lạnh nhạt trước đây của anh thì đã tốt hơn nhiều rồi. Cuối cùng, Tần Minh Viễn thậm chí còn nói thêm một câu: “Sau khi vết thương của con lành lại, con sẽ đến thăm ba mẹ sau.”

Trên mặt Tô Kiến và Sài Tình đều là ý cười.

“Được rồi, điều quan trọng bây giờ là con phải dưỡng thương cái đã.”

Nói xong, Tần Minh Viễn quay sang nói với Tô Miên: “Anh đang bị thương không tiễn ba mẹ được, em đưa ba mẹ xuống với Quý Tiểu Ngạn nhé.”

Tô Miên không có ý kiến gì, gật đầu.

Nói thật, ngày hôm nay cô như biến thành bé cừu nhỏ hiền lành thỉnh thoảng chỉ cần mỉm cười một cái.

Lúc trước đều là cô gợi ra đề tài để ba người họ nói chuyện với nhau, tìm mọi cách để họ không cảm thấy tẻ nhạt. Mỗi lần như vậy, cô đều phải nghỉ ngơi hai ngày mới lấy lại có thể lấy lại tinh thần được.

Nhưng hôm nay Tô Miên thật sự không ngờ được, ngay cả một đề tài cô cũng không cần phải nghĩ, cũng không cần phải tham gia vào, cứ thế nhẹ nhàng vượt qua cuộc gặp mặt này.

Tần Minh Viễn à, cưng hơi bị liều mạng đó nha.Chú thích

[1] Ngựa Ả Rập: hay còn gọi là ngựa hoa mai là giống ngựa có nguồn gốc từ Ả rập. Đây là giống ngựa nổi tiếng trên thế giới ngày nay. Ngựa Ả Rập là chủng loại ngựa lâu đời và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất đối với các dòng ngựa trên khắp thế giới, nó vượt trội về vẻ đẹp quý tộc. Giống ngựa này lần đầu tiên xuất hiện 4.500 năm trước đây, là một trong những giống ngựa cổ xưa nhất(Nguồn)



[2] Buccellati là một trong những thương hiệu kim hoàn danh giá nhất trên thế giới. Kế thừa và phát triển kỹ thuật sáng tạo của nền nghệ thuật Italia, những thiết kế trang sức của Buccellati mang đậm phong cách nghệ thuật La Mã. (Nguồn)

[3] Harry Winston là thương hiệu yêu thích của Nữ hoàng Elizabeth II và công tước Windsor (vua Edward VIII của Anh trước đây đã từ bỏ ngai vàng vì tình yêu), những minh tinh màn bạc huyền thoại, và các chính khách của nhiều quốc gia. (Nguồn)

[4] Cartier: là tập đoàn công ty của Pháp, chuyên thiết kế, sản xuất, phân phối đồ trang sức và đồng hồ cao cấp. Được Louis-François Cartier thành lập tại Paris, Pháp năm 1847, công ty vẫn được quản lý trong phạm vi gia đình cho tới năm 1964.

(Nguồn)