Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 366: Anh ta nhận thua, Kỷ Ngự Đình đẹp trai thật



Guy Haro đứng ở bên hắng giọng một cái, giọng nói ông ta trầm trầm, phân tích thấu tình đạt lý cho bà ta.

“Kelly, nhân lúc phiên tòa đang tạm dừng thì hãy rút đơn kiện đi! Bên nhà họ Lộc đã có bằng chứng xác thực chứng minh Ninh Thừa Húc là con riêng của bà rồi, một khi bị bại lộ sự việc ra bên ngoài thì việc này sẽ có hại cho bà và tôi, chưa kể là hoàng tộc nữa, việc trăm hại không bằng một lời nói, nếu như Quốc Vương biết cũng sẽ không đồng ý việc bà phán xử Lộc Sanh Ca đâu.”

Trưởng công chúa nghe vậy càng thêm tức giận, hai mắt trừng lớn mãnh liệt.

“Tại sao chứ? Con khốn Lộc Sanh Ca này giết chết con trai của tôi, phải một mạng đổi một mạng chứ! Bọn nó cứ nghĩ rằng dùng những chuyện cũ để uy hiếp tôi thì tôi sẽ phục tùng sao? Nằm mơ đi!”

“Tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho A Húc! Vạch trần tai tiếng của hoàng tộc thì sao chứ, dù sao thì cũng mất cả chì lẫn chài rồi! Tôi sẽ kiện đến cùng!”

Guy Haro không thể thuyết phục bà ta, mặt ông ta tối sầm lại không nói gì nữa.

...

Chu Tiểu Tinh vừa ra khỏi phòng vệ sinh, đang đi trên hành lang thì bị người của Ninh Thừa Ân bắt đi.

Cô ấy bị đưa đến khách sạn bên cạnh rồi đẩy vào phòng của Ninh Thừa Ân, lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.

Trong phòng, Ninh Thừa Ân đang nhàn nhã ngồi bên cửa sổ châm một điếu xì gà.

Dưới làn khói mờ ảo, anh ta vẫn không giấu được sự tức giận dưới đôi mắt màu hổ phách.

“Hóa ra em đồng ý quay trở lại nhà họ Ninh nhanh như vậy là để giúp Lộc Sanh Ca tìm chứng cứ?”

Giọng anh ta lạnh lùng, nguy hiểm, mùi thuốc lá trong phòng trộn lẫn với hơi thở uy hiếp trên người anh ta gần như ép người ta đến mức ngạt thở.

Chu Tiểu Tinh hít sâu một hơi cố gắng chống đỡ cảm giác áp bức mà anh ta mang đến, kiên quyết gật đầu: "Đúng vậy.”

Choang!

Một tiếng động lớn vang lên.

Chu Tiểu Tinh vừa dứt lời thì tách trà trong tay Ninh Thừa Ân bay thẳng về phía cô ấy, nó rơi dưới chân nát bấy thành từng mảnh nhỏ.

Chu Tiểu Tinh lùi lại hai bước để tránh bị mảnh vỡ của tách trà bắn tung tóe làm bị thương.

Ninh Thừa Ân trừng mắt nhìn cô: "Nhà họ Lộc đã cho em thứ gì mà em có thể bán mạng vì bên đó, thậm chí không tiếc âm mưu để hại người trong nhà? Đúng là đứa lòng lang dạ sói không được nuôi dạy tốt!”

Câu cuối cùng khiến Chu Tiểu Tinh bị tổn thương nặng nề vô cùng, cô ấy kiên quyết đáp trả ánh mắt áp bức của Ninh Thừa Ân.

“Là do tôi không được nuôi dạy tốt đấy! Tôi cũng thừa biết tất cả mọi người trong nhà họ Ninh không hề chào đón tôi! Rõ ràng các người là người thân của tôi nhưng lại lạnh lùng hơn cả người ngoài! Mặc dù Sanh Ca không phải chị em ruột của tôi nhưng cô ấy luôn đối xử hết lòng với tôi, nếu như không có cô ấy thì không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi! Anh cùng với trưởng công chúa muốn phán xử cô ấy, tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!”

Ninh Thừa Ân cười lạnh: "Cho dù cô ta có đối xử tốt với em như thế nào đi nữa thì cũng bởi vì thấy em còn có giá trị mà thôi. Trên đời này còn có ai có thể thân thiết hơn người thân trong gia đình chứ? Cô ta đã tự tay giết chết anh tư đấy! Cho dù Ninh Thừa Húc là con riêng nhưng cũng được xem là nửa người nhà họ Ninh chúng ta, không thể để nhà họ Lộc ức hiếp được! Với lại, một khi nhà họ Lộc làm bại lộ thân phận của Ninh Thừa Húc ra bên ngoài thì việc kinh doanh của nhà họ Ninh sẽ bị tổn thất rất lớn em có hiểu không!”

“Rất xin lỗi ngài Ân, tôi chỉ muốn giúp Sanh Ca thôi.”



Đôi mắt của Chu Tiểu Tinh đỏ hoe, cô ấy cúi đầu thật sâu trước anh ta: "Tôi không có bất kỳ cảm tình nào với anh, với Ninh Thừa Húc hay là với nhà họ Ninh. Nếu ngài Ân không phiền thì bữa tiệc chào đón sự trở về của tôi cứ hủy bỏ đi, cứ coi như ngài Ân không tìm được người em gái đã mất tích nhiều năm đi.”

Ninh Thừa Ân dập tắt tàn thuốc, đôi mắt phượng khẽ nhắm lại, khó có thể nhìn ra cảm xúc của anh ta.

Trước khi đi, Chu Tiểu Tinh nói một câu cuối cùng: "Ngài Ân có thể không biết tình nghĩa của Sanh Ca đối với tôi, tôi thà không làm con gái của nhà họ Ninh chứ quyết không làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho cô ấy!”

...

Tự Niên lái xe chở Kỷ Ngự Đình đã khỏi bệnh phi nhanh về vùng nông thôn.

Bên trong nhà gạch mái ngói đỏ, người đàn ông vừa tỉnh dậy.

Trên ngực anh ta quấn băng dày, có vết máu nhàn nhạt thấm ra, bờ môi trắng bệch, trên mặt không có một tia huyết khí.

Đôi mắt phượng xanh thẳm như ngọc sao khó khăn giương lên, lông mi khẽ run rẩy.

Anh ta hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy Kỷ Ngự Đình đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường.

“Là anh?”

Kỷ Ngự Đình nghịch chiếc đồng hồ trên tay, đôi mắt đen láy không nhìn về phía anh ta, giọng điệu lãnh đạm: "Ngay cả chính Sanh Ca cũng không biết chuyện này, hôm đó cô ấy quá lo lắng, lúc bắn súng thì run tay, viên đạn không bắn trúng tim của anh mà lệch đi hai centimet, cũng may không trúng vào động mạch.”

“Tại… Tại sao?”

Ninh Thừa Húc yếu ớt hỏi, trong lòng anh ta cảm thấy khó hiểu. Cho dù Sanh Ca không bắn một phát giết chết anh ta ngay được nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ chết, nếu Kỷ Ngự Đình chỉ thấy chết mà không cứu thì anh ta sẽ không làm gì thêm được.

Hay là nói, cứu sống anh ta để rồi lại âm thầm hành hạ?

“Tại sao tôi phải cứu anh à?”

Kỷ Ngự Đình hiểu anh ta muốn hỏi gì, anh khẽ cười: "Nửa năm qua, bởi vì anh mà tôi sinh bệnh tật, không ít lần kề vai sát cánh với cái chết, nhưng tôi cũng đã gây ra cho anh những nỗi đau tương tự, dưới sự trừng phạt nặng nề, anh suýt chút nữa thì không qua khỏi. Nhưng mà từ khi anh đưa ra loại thuốc kháng siêu vi rút thì bây giờ cơ thể của tôi đã hoàn toàn bình phục, ân oán trước đây của chúng ta coi như đã hết.”

Đã hết?

Ninh Thừa Húc hơi sửng sốt.

Vậy mà Kỷ Ngự Đình thực sự nói những điều tương tự như Sanh Ca đã nói lúc trước! Anh ấy thực sự đã nói điều tương tự như Sanh Ca đã làm khi đó!

Rõ ràng bọn họ đều là những kẻ khát máu tàn nhẫn giống nhau, là tình địch không tương thích, là kẻ thù không đội trời chung, sao Kỷ Ngự Đình có thể dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy?

Ninh Thừa Húc chống cơ thể ngồi dậy, dựa vào đầu giường: "Anh biết là tôi đưa thuốc kháng siêu vi rút cũng chỉ vì Sanh Ca thôi mà, vốn dĩ tôi cũng không muốn cứu anh, tôi còn ước gì anh chết đi mới phải!”

“Tôi biết.”

Ánh mắt Kỷ Ngự Đình bình tĩnh, thần sắc cũng bình tĩnh: "Trong chuyện này, anh muốn thỏa mãn cô ấy, nhưng cô ấy lại nổ súng bắn anh, ngoài việc thỏa mãn ý muốn chết đi của anh, thật ra cô ấy cũng đang thỏa mãn tôi, chỉ là sợ tôi khó làm mà thôi, bây giờ tôi thỏa mãn anh, tôi sẽ buông tha cho anh.”

Ninh Thừa Húc kinh ngạc nhìn anh.



“Kỷ Ngự Đình, chắc hẳn anh cũng hiểu tôi rồi chứ, nếu như chúng ta đổi vị trí, nếu như bây giờ anh rơi vào trong tay của tôi, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy!”

“Đáng tiếc là không có nếu như, anh cũng không có cơ hội bắt tôi trở thành tù nhân, tha thứ hay tiếp tục oán hận, quyền lựa chọn vẫn ở trong tay tôi.”

Đôi mắt đen láy của Kỷ Ngự Đình cười như không cười nhìn Ninh Thừa Húc, từ khi sinh ra anh vốn đã có sự kiêu ngạo và uy nghiêm, nó lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh thực sự rất đẹp trai, cho dù anh đã trải qua phẫu thuật thay da do bị bỏng trên mặt nhưng khuôn mặt của anh vẫn đẹp trai đến khó tin.

Đôi mắt đen thăm thẳm ấy, ngoài sự tàn nhẫn khi nắm giữ quyền lực còn rất chính trực, sự cưng chiều và tình yêu dành cho Sanh Ca đã khắc sâu vào máu thịt.

Ninh Thừa Húc cười nhẹ.

“Tôi nhận thua, cuối cùng tôi cũng đã biết vì sao cô ấy lại chọn anh, ở một số phương diện, tôi xác thực không bằng anh.”

Khóe môi Kỷ Ngự Đình khẽ cong lên, vỗ vỗ vai anh ta, giọng điệu dần dần nghiêm túc.

“Trước tiên đừng nói đến chuyện này, nói chút chuyện chính đi, mẹ của anh cho rằng anh đã chết nên đã kiện Sanh Ca ra tòa án quốc tế, yêu cầu cô ấy ra tòa phân xử.”

Vẻ mặt Ninh Thừa Húc trở nên nghiêm túc: "Mẹ sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình, nếu tiếp tục như vậy thì cả hai bên đều bị thiệt hại.”

Kỷ Ngự Đình gật đầu: "Vậy nên chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết.”

Ánh mắt của hai người đối diện nhau, nhưng không có sự đấu tranh trước đó nữa.

Vì Sanh Ca, hai người bọn họ từng là đối thủ ghét nhau.

Mà lần này.

Cũng chính vì Sanh Ca mà cả hai người bọn họ lại bất ngờ bắt tay làm hòa, lo lắng thảo luận về các giải pháp đối phó.

...

Thời gian tạm dừng phiên tòa đã hết.

Bên trưởng công chúa cũng không rút đơn kiện.

Tất cả mọi người trở lại tòa án một lần nữa.

Nguyên đơn bám lấy việc Sanh Ca nổ súng bắn chết Ninh Thừa Húc mà không chịu buông tha.

“Thưa quý tòa, chúng tôi tin rằng bị cáo đã bắn ngài Lance Charles khi ngài ấy không có chút phòng bị nào, đây được coi là việc tấn công âm thầm, cố tình giết người! Bên nguyên đơn với tư cách là mẹ nuôi, bà ấy đã cố gắng làm tốt hết sức của mình nhưng lại bị bị cáo vu khống nói thiếu tận tâm. Cô ấy không có chút hối hận nào, thực sự là rất đáng ghê tởm, hy vọng quý tòa sẽ dành cho bị cáo mức án nặng nhất!”

Các luật sư bên bị cáo đều im lặng bởi vì trước khi phiên tòa tạm dừng, những gì Sanh Ca nói trước tòa đã phá vỡ hoàn toàn mọi kế hoạch mà bọn họ đã lập sẵn.

Trưởng công chúa trừng mắt nhìn Sanh Ca, bà ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Lộc Sanh Ca, cho dù cô có thay đổi quan niệm như thế nào thì việc cô nổ súng bắn chết Charles là sự thật, trong chuyện này cô không có cách nào phản bác đâu cô đã biết chưa?”