Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 24: Hai Người Lại Cùng Song Tu





Trì Mục Dao mở mắt ra trời đã bình minh, anh không biết mình tốn bao lâu để ổn định linh khế, nhưng anh tưởng như chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Nhìn qua hươu con đang ở gần đó nghỉ ngơi, thấy nó không có ngủ, hẳn là vẫn còn buồn nhiều lắm.

Trì Mục Dao tính lại gần nó an ủi thì phát hiện ra đứa nhỏ này kiên cường hơn mình nghĩ nhiều.

Có lẽ do trên người anh lưu lại khí tức của mẹ, nên nó rất nhanh chóng trở nên gần gũi với anh.
Trì Mục Dao trấn an hươu con rồi dặn dò nó: “Bây giờ con ở yên trong kết giới đợi ta.

Ta cần phải ra ngoài một lát để xem xem bạn bè ta đã an toàn chưa.

Xem xong ta sẽ về với con ngay được không?”
Hươu con đáp lại bằng một tiếng kêu, anh biết nó hiểu rồi.
Trì Mục Dao đứng dậy rời khỏi động.

Bên ngoài động JiuJiu đang lượn vòng vòng hồ sen xem cá lội tung tăng.

Anh vẫy tay một cái, nó liền bay tới đáp trên vai.
Trì Mục Dao chuẩn bị ra khỏi kết giới thì sực nhớ đưa tay lên đầu sờ sờ sừng hươu.

Mang cặp sừng này ra ngoài cũng hơi khó ăn khó nói, nếu bị hỏi tới cũng chẳng biết phải giải thích làm sao, không thể lộ ra sự việc hươu con được.

Anh thử xem có thu hồi cặp sừng vào được không, thế mà lại thành công ngon lành.
Quả nhiên linh khế tự nguyện dễ điều khiển hơn cưỡng ép ký kết nhiều.
Sau khi ra khỏi kết giới, việc đầu tiên Trì Mục Dao làm là chạy ngay tới vị trí giao tranh xem Hề Hoài thế nào rồi.

Ai ngờ tới nơi lại chẳng có bóng dáng tăm hơi một người nào cả.

Anh vội thả thần thức tìm kiếm, xung quanh cũng chẳng có ai.
Trì Mục Dao nhìn qua hai xác Kim Đồng Thiên Lang trên mặt đất thì thấy thi thể đã có người tới xử lý xong xuôi.

Những bộ phận hữu dụng đều đã được mang đi, ngay cả da lông cũng chẳng còn.
Thiên Cấp linh thú vốn dĩ đã hiếm thấy, các bộ phận cơ thể của nó đương nhiên rất có giá trị.

Tự nhiên xuất hiện hai cái xác ngon ơ, các đệ tử khác không tham chiến, cũng không bị thương, bọn họ dễ gì mà bỏ qua, không tới tranh đoạt mới là lạ.
Kể cả đám người Noãn Yên Các hay tỏ vẻ cao quý mười ngón tay không làm việc thấp hèn, nhìn thấy xác Thiên Cấp linh thú chắc chắn cũng lao vào xâu xé thôi.

Chịu động tay hay không, còn dựa vào linh thú trân quý cỡ nào.
Trên người Thiên Cấp linh thú có rất nhiều bảo bối, nhưng giá trị nhất vẫn là yêu đan của nó.

Con Kim Đồng Thiên Lang bị Trì Mục Dao giết chết, lúc ấy vội quá nên anh cũng chỉ kịp lấy đi yêu đan, toàn bộ thi thể đều bỏ lại.

Giờ quay lại chỗ đó chắc cũng chẳng còn gì.
Nhưng mà Trì Mục Dao không có để ý mấy chuyện này lắm, anh còn đang mải lo lắng xem Hề Hoài có an toàn hay không.

Anh vội vàng chạy một mạch xuyên qua khu rừng trở về hang động nơi đám người Y Thiển Hi đang ẩn nấp.
Trì Mục Dao bắn pháo hiệu, Y Thiển Hi lập tức ra khỏi động nhảy cẫng lên nắm tay áo anh mừng rỡ: “Sư đệ, năm ngày nay đệ chết ở đâu vậy?”
Trì Mục Dao vô cùng kinh ngạc: “Năm ngày???”
“Chứ sao nữa?”
“Đệ không biết…xin lỗi…Lát nữa đệ mới kể cho sư tỷ nghe chi tiết được.

Giờ sư tỷ nói đệ nghe mọi người an toàn hết chưa đã.”
Y Thiển Hi giơ hai tay lên quơ quơ trước mặt Trì Mục Dao: “Đệ xem xem, có chỗ nào bị gì đâu nè?”
“Vậy là tốt rồi…Mà sư tỷ…tỷ biết đám Hề Hoài an toàn hay không không?”
Y Thiển Hi lắc đầu: “Không biết luôn.

Mấy hôm nay loạn hết cả lên.”
“Loạn thế nào?”
Cô thở dài một hơi, kể: “Hôm đó mãi tới tối vẫn không thấy đệ trở về nên ta đã rất lo lắng, muốn ra ngoài đi tìm đệ.

Tịch Tử Hách với Hàn Thanh Diên bọn họ cũng tốt lắm, đề nghị đi cùng ta.

Rốt cuộc thì ba chúng ta cùng đi tìm, để hai tên kia lại trong hang.”
“Ta lần theo linh lực của đệ để tìm, dọc đường còn gặp một vũng máu to tướng làm ta sợ muốn chết.

Qua xem thì thấy xác của Kim Đồng Thiên Lang.

Tới ngay đó thì mất dấu.”
“Ta sợ muốn chết luôn đó, còn nghĩ hay là đệ bị nó ăn thịt mất rồi.

Mổ bụng nó ra xem không thấy xác mới yên tâm được chút.”
“Sau đó tìm khắp xung quanh cũng không thấy dấu vết linh lực của đệ đâu cả.

Mà lúc đó trước mặt ta là nguyên cái đầu sói luôn…làm sao mà bỏ qua được đúng không? Nên ta xử gọn nó luôn.

Đệ xem nè, ta dùng tới ba cái ống trúc lớn luôn vẫn không đủ chứa xác nó.

Sau ta phải đem bỏ con Quý Linh Thọ ra luôn.

Dù sao thì da lông của Kim Đồng Thiên Lang vẫn giá trị hơn, trở về có có thể làm được nhiều thứ…”
Trì Mục Dao nghe xong mà mãn nguyện cười mãi không thôi.

Con sói kia hoá ra lại về tay sư tỷ của mình, quá là hời rồi.

Y Thiển Hi mà đã ra tay thì một miếng lông cũng không bỏ lại.
Y Thiển Hi mắng: “Đệ còn cười cái gì? Ta đã lo muốn chết luôn đó.

Rốt cuộc là đệ đã gặp phải chuyện gì?”
“Đệ nói con sói này là đệ giết thì sư tỷ tin không?”
“Tin chớ.” Y Thiển Hi gật đầu.

“Lúc tới nơi nhìn thấy dấu vết trận pháp, còn thấy nó bị đâm vào mắt là ta đã nghi đệ làm rồi.”
“Ờ đó.

Sau đó thì đệ trốn ở một nơi yên tĩnh dưỡng thương…”
Y Thiển Hi nhìn nhìn Trì Mục Dao, xác nhận không có thương tích gì nghiêm trọng cũng thôi không nói thêm gì nữa.

Cô chuyển sang mắng chửi người khác: “Cái tên Kim Đan kỳ kia của Noãn Yên Các đúng là chả ra cái thá gì.

Cả ngày bày đặt giở giọng đạo đức, tới lúc cần thì có làm được cái khỉ gì đâu.

Hắn trốn chui trốn nhủi, đợi ba ngày sau chắc chắn an toàn rồi mới dám bò ra khỏi kết giới.

Còn dám mở mồm ra nói là đi cứu viện Vũ sư huynh.

Lúc đó thì đi làm quái gì nữa, tới hốt xác thì xác cũng lạnh luôn rồi.”
“Xong rồi nha.

Tới nơi thấy đệ tử phái khác đang xử lý thi thể linh thú thì kéo nhau ra cản trở.

Kêu Kim Đồng Thiên Lang là do sư đệ của hắn giết chết, nên cái xác sói này phải thuộc về Noãn Yên Các.


Còn trấn lột luôn mấy bộ phận người ta đã gói ghém xong.”
“Trời ơi cả đám tụi nó không biết xấu hổ là gì luôn đó.

Lúc đi giết Kim Đồng Thiên Lang thì kéo nhau trốn mất dạng.

Con sói chết rồi thì nhào ra hăng hái tranh công, đám lâu la Noãn Yên Các thì ùa vào đòi chia phần.

Cũng không biết tụi nó có chừa cho Vũ sư huynh phần nào không nữa đó…Mà giết Kim Đồng Thiên Lang ai cũng biết là ba người Khanh Trạch Tông giết, Vũ sư huynh chỉ hỗ trợ một phần.”
Trì Mục Dao nghe xong gật gật đầu, anh yên lặng một chút rồi lảng sang chuyện khác: “Sư tỷ, xác con sói tỷ chừa lại phần nào tỷ ưng nhất đi, còn lại trút hết ra, mang ống trúc rỗng đi theo đệ.”
Y Thiển Hi vội ôm khư khư ống trúc, lắc đầu nguầy nguậy: “Gì vậy? Đừng hòng nha! Nó là Thiên Cấp linh thú đó.

Mang nó về chắc cha ta với sư phụ mừng nhảy cẫng lên luôn đó.”
“Lấy bớt ra đi.

Rồi dùng mấy cái đó đổi lấy một ít ống trúc rỗng về.”
“Tại sao?”
“Chúng ta còn phải săn Quý Linh Thọ mà? Hơn nữa còn cần phải giết thêm mấy con.”
“Hả?”
“Nghe đệ đi mà, giờ chưa có nói rõ ràng được.”
Y Thiển Hi ôm ống trúc luyến tiếc vô cùng.

Nhưng Trì Mục Dao cũng vô cùng nghiêm túc.

Cô giận dỗi đỏ hoe cả mắt.
Không nỡ bỏ ra là thật.

Mà bỏ ra cũng thật là không nỡ.
Quý Linh Thọ mà so được với Kim Đồng Thiên Lang sao?
Không! Có! Cửa!
Có điều Y Thiển Hi vẫn ngoan ngoãn vào hang đề nghị trao đổi với những người khác.

Cô là ân nhân của bọn họ, với lại đổi ống rỗng lấy Kim Đồng Thiên Lang thì có gì thiệt thòi đâu.

Nên bọn rất vui vẻ trao đổi.

Cuối cùng Y Thiển Hi đổi được ba cái ống trúc không.

Hai ống để chứa xác Kim Đồng Thiên Lang, còn thừa ra một cái.
Trì Mục Dao không nói thêm gì nữa, dẫn Y Thiển Hi tìm tới chỗ đám đệ tử Noãn Yên Các.
Y Thiển Hi dọc đường đi còn lầm bầm: “Đã bảo là tách nhau ra rồi, còn tìm tụi nó làm gì nữa?”
“Đây là chuyện nên làm.

Dù sao lúc trước họ cũng chiếu cố chúng ta, tới tạm biệt một câu cũng là phải đạo.

Chúng ta cứ chu đáo đi, sau này họ có muốn kiếm chuyện cũng không thể nói được gì.”
Y Thiển Hi miễn cưỡng đi theo.
Sáu người cuối cùng cũng tìm thấy đội được dẫn bởi tên đệ tử Kim Đan kỳ kia.

Bọn họ vẫn chưa tề tựu đông đủ hết thảy.

Đội hình lúc này vẫn còn thiếu vài người.
Nói đến lại thấy buồn cười.

Mấy tên đệ tử kia chắc là cảm thấy mấy người Hề Hoài với Vũ Diễn Thư ắt không làm được trò trống gì, nên lo thủ thân trốn cho thiệt kĩ, kĩ tới nỗi không biết tình hình bên ngoài giờ đã an toàn.

Huynh đệ đồng môn tìm mãi không ra được bọn họ, còn bọn họ vẫn lặn mất tăm hơi.
Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên về lại với đội của mình.

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi chào từ biệt tên đệ tử Kim Đan kỳ.
“Ừm.” Tên đệ tử Kim Đan kỳ kia có chút xấu hổ.

Hắn biết được lúc đó Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đang định bảo vệ mọi người xong cũng hơi mất mặt.

Ngự Sủng Phái không muốn đồng hành cùng Noãn Yên Các nữa không có gì khó hiểu.
Thôi tách ra cũng tốt, tiếp tục ở bên nhau làm chi cho thêm nhục.
“Vậy ta xin phép cáo từ.” Trì Mục Dao dẫn Y Thiển Hi chào từ biệt, rồi qua thăm Vũ Diễn Thư một chút.
Vũ Diễn Thư bị thương rất nặng, anh vẫn hôn mê bất tỉnh từ hôm đó tới nay.

Các đệ tử Noãn Yên Các đặt Vũ Diễn Thư bên trong một hang động.

Bọn họ đã cho anh uống đan dược kéo dài sinh mệnh, còn có người đang vận công chữa thương cho anh.
Trì Mục Dao biết đám đệ tử này chắc chắn sẽ dốc lòng cứu chữa cho Vũ Diễn Thư.

Thân phận địa vị của anh ở Noãn Yên Các rất cao, nếu anh xảy ra mệnh hệ gì, tất cả đều không thể thoát tội.
Trì Mục Dao đến bên cạnh Vũ Diễn Thư, nắm lấy cổ tay, lặng lẽ độ nhập chân khí trị thương giúp anh.

Trì Mục Dao chỉ chữa lành nội thương, những thương tổn bên ngoài thì vẫn để lại.

Sau đó đứng dậy rời đi.

Làm vậy sẽ không để lại dấu vết gì cả, vừa có thể giúp cứu Vũ Diễn Thư, vừa không bị bại lộ năng lực đặc biệt.
Trì Mục Dao dẫn Y Thiển Hi rời đi.
Y Thiển Hi vẫn còn giận dỗi, suốt dọc đường đụng thúng đá nia, không thèm tia Trì Mục Dao một cái.

Trì Mục Dao không trách gì Y Thiển Hi, có giận cũng dễ hiểu thôi.

Anh cố ý dắt Y Thiển Hi đi lòng vòng mãi mới dẫn cô vào bên trong kết giới.
Sau khi vào bên trong kết giới, Y Thiển Hi nhìn rừng mai với hồ sen tới ngẩn ngơ.

Cô quay đầu lại nhìn bên ngoài kết giới, rồi nhìn sang Trì Mục Dao khó hiểu.
Trì Mục Dao thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vào đây xem như an toàn, giờ mới nói chuyện được nè.

Chứ còn ở ngoài đệ không an tâm lắm, cứ sợ bị người khác nghe lén.”
Anh vừa nói vừa triệu ra đôi sừng hươu trên trán của mình.
Y Thiển Hi nhìn sừng hươu trên trán tới ngây ngốc, sau đó cô nhìn xung quanh, đôi mắt đã đỏ hoe gần khóc.

Cô hỏi: “Rốt cuộc chuyện là sao vậy?”
Trong lòng Y Thiển Hi đã đoán được phần nào.
Trì Mục Dao kể lại tỉ mỉ chuyện mình được kết linh khế cùng với Vô Sắc Vân Nghê Lộc.

Y Thiển Hi vừa nghe vừa khóc nức nở tới mức nói không nên câu.

Cô âu sầu trộm nhìn hươu con.

Đối với đệ tử Ngự Sủng Phái, Vô Sắc Vân Nghê Lộc mất đi là chuyện đau thấu tâm can, đau như thể nước mất nhà tan vậy.
Trì Mục Dao ngồi xuống trước mặt Y Thiển Hi, xoa xoa đầu cô bé an ủi: “Sư tỷ, phần thưởng cho thành tích săn Quý Linh Thọ theo đệ nhớ không lầm thì có Vân Phỉ Ngọc.

Hươu mẹ không muốn ở lại trong trận nên mới tự nguyện cùng đệ kết linh khế, gửi gắm năng lực cho đệ bảo vệ hươu con.

Chúng ta cần phải mang hươu con ra ngoài mới chăm sóc tốt cho bé được.

Vân Phỉ Ngọc này nhất định phải giành lấy.”
Vân Phỉ Ngọc là một trong những bảo vật trần gian, bên trong nó ẩn chứa linh khí vô cùng dồi dào.

Loại ngọc này thường được làm đài sen cho các tu giả đả toạ, có tác dụng giúp tu giả tăng cường hấp thu linh khí.

Bọn họ muốn đạt được Vân Phỉ Ngọc tất nhiên không phải để làm đài sen, mà muốn làm cho hươu con một cái ổ.
Trì Mục Dao tiếp tục nói: “Sư tỷ, săn giết linh thú là thế mạnh của chúng ta.

Bữa giờ mình không muốn nghiêm túc thi đấu là bởi vì không muốn làm Noãn Yên Các mất lòng, dù gì môn phái chúng ta cũng đang cậy nhờ bọn họ.
“Nhưng hiện tại không thể như vậy nữa, chúng ta buộc phải giành được Vân Phỉ Ngọc.

Rèn luyện lần này lắm phong ba, nên tính ra thì cũng không bị mọi người bỏ quá xa đâu.

Nếu vận dụng được sở trường chắc chắn có thể lội ngược dòng.”
“Với lại tỷ xem bọn họ coi thường chúng ta cỡ nào.

Nếu thất bại ê chê thì bọn họ còn khinh hơn nữa đó.”
“Đệ biết sư tỷ rất là lợi hại mà.

Cho nên hai đứa mình cố gắng nỗ lực, cho bọn họ thấy không phải chúng ta không thắng nổi, mà là trước đây bổn phái không thèm thi…”
Y Thiển Hi nghe xong thì gật gật đầu, giương nắm tay cổ vũ: “Ta hiểu rồi, nhất định phải nỗ lực.”
Sau đó cô mau chóng chùi mớ nước mắt nước mũi còn tèm lem trên mặt, tới trước hươu con lạy một bái hành lễ rồi đứng dậy, hướng về phía lối ra gọi: “Sư đệ, đi thôi!”
“Được.” Trì Mục Dao lập tức thu lại sừng hươu rồi chạy theo.
Tiểu sư tỷ này bình thường làm gì cũng không đáng tin, nhưng mà xét về khía cạnh yêu thương động vật thì không ai có thể bì được.

Trì Mục Dao cảm thấy Y Thiển Hi thích hợp làm người kết linh khế hơn mình nhiều.
Tư chất cô tốt hơn, lại thực lòng rất yêu thương động vật, không giống kẻ nửa nạc nửa mỡ như Trì Mục Dao, vừa Hợp Hoan Tông, vừa Ngự Sủng Phái.

Nhưng mà tình huống lúc đó quá nguy cấp, Trì Mục Dao chỉ có thể tự mình đứng ra kết linh khế.
Đây cũng chính là đạo lý mà cả Tu Chân Giới đều tâm niệm: Cơ duyên đến từ vận mệnh.
*
Rời khỏi đội hình Noãn Yên Các, Trì Mục Dao và Y Thiển Hi tha hồ thoải mái.
Bởi vì năng lực của JiuJiu quá đặc biệt, nên Trì Mục Dao vẫn không dám để nó tham chiến.

Dùng hồ ly đỏ của Y Thiển Hi chiến đấu cũng đủ rồi.
Dù cho bọn họ có là Ngự Sủng Phái thì chiến đấu với Quý Linh Thọ vẫn trầy vi tróc vẩy.

May mà Trì Mục Dao có năng lực trị thương, cứ bị thương lại chữa trị rồi đánh tiếp.
Mỗi một lần săn giết đều hao tâm tổn sức, nhưng bọn họ vẫn kiên trì.
Năm ngày nữa lại trôi qua, bọn họ cũng thu được một ít thành quả.
Trong lúc chiến đấu, hai người có vô tình gặp lại Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên nên nán lại tán gẫu mấy câu.

Qua đó, Trì Mục Dao biết được Vũ Diễn Thư đã tỉnh lại rồi, trên người chỉ còn mấy vết thương không đáng ngại.

Nhưng anh tạm thời chưa chiến đấu được, vẫn phải ở lại hang động dưỡng thương.

May mắn không xảy ra vấn đề gì lớn.
Trì Mục Dao nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Trời nhá nhem tối, Trì Mục Dao và Y Thiển Hi đang truy tìm Quý Linh Thọ thì nghe được loạt âm thanh chiến đấu vọng tới.

Vừa định dẫn Y Thiển Hi tránh đi thì bỗng dưng nhìn thấy một ngọn lửa cháy bùng lên.

Trì Mục Dao nhận ra ngay đó là Hề Hoài.
Anh hết sức kinh ngạc, vội quay sang nói với Y Thiển Hi: “Sư tỷ, tỷ mau dẫn Thổ Thổ trốn đi.”
“Hả? Có người đang đấu pháp thôi mà, sao phải trốn?”
Ở Tu Chân Giới, các tu giả vẫn thường xuyên đấu pháp với nhau.

Trong trận hiện giờ toàn bộ đều là tu vi Trúc Cơ, đấu pháp cũng không có gì ghê gớm.

Chừng nào gặp các tiền bối Kim Đan trở lên mới cần phải trốn đi tránh dính đạn lạc.
Trì Mục Dao gật đầu: “Cần đó.

Ta đoán là Hề Hoài lại lên cơn rồi.”
Y Thiển Hi chưa hiểu lắm, nhưng vẫn cứ theo lời anh cho Thổ Thổ đào hang, rồi chui vào hang trốn.

Cô nhóc này được cái rất chịu nghe lời Trì Mục Dao.
Sau khi chắc chắn Y Thiển Hi đã nấp vào chỗ an toàn, Trì Mục Dao tức tốc chạy tới nơi đang có biến.

Quả nhiên thấy được Hề Hoài đang lên cơn điên.

Truyện Quan Trường
Hề Hoài bị trọng thương, ý thức suy yếu.

Thời điểm này rất dễ dàng bị Huỷ khống chế ngược lại, đẩy hắn rơi vào trạng thái phát cuồng.

Hẳn là mấy ngày qua hắn được Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần cứu về, nhưng thương thế chưa thể khỏi hẳn.
Nói chung là mọi thứ đã bắt đầu chệch khỏi tầm kiểm soát.
Lúc Trì Mục Dao chạy được tới nơi, Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần đang đánh nhau với Hề Hoài, có vẻ đang muốn khống chế hắn lại.

Nhưng bọn họ không dám dùng tới pháp khí tấn công nên bị Hề Hoài đánh cho tơi tả.
Hề Hoài sau khi mất đi ý thức sẽ không thể phân biệt được địch ta, thấy trước mặt có hai tên vướng tay vướng chân là đánh.

Mà hai người kia hôm nọ giao chiến với Kim Đồng Thiên Lang xong cũng bị thương, phong độ chiến đấu suy giảm.

Kết quả đương nhiên khống chế không nổi một Hề Hoài đang rơi vào trạng thái cuồng loạn.
Khoé miệng Tùng Vị Việt còn chưa khô vệt máu, hắn thấy Hề Hòai đã phá huỷ luôn cả pháp khí trói buộc thì cất giọng ca thán: “Trời ơi đã bị thương tới cỡ này rồi mà vẫn còn đánh được sao?”
Tông Tư Thần nằm bẹp trên mặt đất.

Một kẻ đỏm dáng như hắn mà giờ mặc kệ bản thân nằm lê lết dưới đất bẩn thỉu, thậm chí còn không buồn mở miệng.
Tùng Vị Việt lảo đảo tới dựa vào vách đá, ôm ngực hỏi: “Ngươi chết rồi hả?”
“Chưa…” Tông Tư Thần nhọc nhằn cất tiếng đáp: “Mà chắc cũng sắp…”
Tùng Vị Việt dựa vào vách đá lo lắng: “Ngày thường lên cơn thì không sao, nhưng giờ hắn đang bị trọng thương.

Ta sợ đám danh môn chính phái kia biết được lại lợi dụng cơ hội tìm cách giết hắn, giờ giết chắc dễ ẹc.

Mẹ kiếp! để bị tụi nó giết chẳng thà bị tụi mình giết còn hơn…”
Tông Tư Thần: “…”
Tùng Vị Việt lại hỏi: “Ê.

Chết rồi chưa?”
“Bút lông của ta bị thiếu tông chủ đốt trụi rồi, tới cọng lông cũng không còn.

Ngươi giết quách ta luôn đi…”
“Xì…”
Hôm nay chắc không ai có tâm trạng giỡn hớt với Tùng Vị Việt.
Ngay lúc này thì Hề Hoài lững thững từng bước lại gần bọn họ.

Tùng Vị Việt nắm chặt búa trong tay, nhưng quyết tâm trong lòng thì chưa hạ được.
Thôi, cùng lắm thì chết ở đây.

Bọn họ đã tận lực rồi.
Bỗng dưng Tùng Vị Việt thấy bóng dáng đang đi lại phía mình tiêu tán thành muôn vạn cánh hoa đào, còn có bướm trắng lượn quanh những luồng sáng bạc.


Hề Hoài dường như đã biến mất vào hư không.
Tùng Vị Việt mắt chữ O, miệng chữ A, vội vàng chạy khắp nơi tìm Hề Hoài nhưng không thấy tăm hơi.
Là ảo thuật của Hợp Hoan Tông sao? Vậy là bị tên A Cửu kia mang đi rồi?
Mà ly kỳ ở chỗ, sau khi trò ảo thuật kia biến mất, tự nhiên có hai luồng sáng bạc quấn quanh thân hai người bọn họ.

Thân thể họ bỗng trở nên nhẹ nhàng, đỡ đau đớn khó chịu hơn nhiều.

Khỏi hẳn thì chưa, nhưng chết thì không thể.
Mà thần kỳ nhất là bút lông của Tông Tư Thần cũng hồi phục luôn, đầu cọ lại xinh đẹp như cũ.

Thế là Tông Tư Thần có động lực gắng gượng sống tiếp.
Tùng Vị Việt yếu ớt hỏi: “Hợp Hoan Tông có loại pháp thuật trị thương này hả?”
“Chắc là pháp khí trị liệu.”
“Ê dùng tốt ghê ha…Đợi thiếu tông chủ bắt được người, nhớ hỏi hắn mua ở đâu.”
*
Trì Mục Dao cõng Hề Hoài tới một khe núi cực kì hoang vu, hẻo lánh.
Mọi người tham gia trận này mục tiêu là săn giết Quý Linh Thọ, bọn chúng sinh sống ở trong rừng nên chẳng mấy ai lai vãng tới khe núi làm gì.

Để chắc ăn hơn, lúc vào bên trong khe núi, Trì Mục Dao còn cố tình giăng ra mê cảnh thuật của Hợp Hoan Tông, tuyệt đối tránh không cho ai tới gần.
Lạ một điều là trong khe núi, Trì Mục Dao lại phát hiện ra một động phủ.
Động phủ này có lẽ từng có tu giả sinh sống, bên trong có giường đá và một chút đồ đạc, nhưng đều đã cũ xưa lắm rồi.

Hẳn là nơi này để che mưa che nắng thôi.
Trì Mục Dao sắp xếp lại động phủ sơ sơ rồi trải một cái chăn lên giường đá, sau đó đỡ Hề Hoài nằm lên.
Hắn quá nặng…
Tuy là tu giả nhưng vì thân hình Hề Hoài rất cao lớn nên Trì Mục Dao cõng hắn cực kì vất vả.

Khó nhất chính là chân Hề Hoài quá dài, bao nhiêu lần Trì Mục Dao cố gắng nâng người hắn lên, là bấy nhiêu lần chân hắn lại trượt xuống đất.

Trì Mục Dao cứ đi một chốc lại phải dừng lại điều chỉnh tư thế của hai người.
Di thuật của Hợp Hoan Tông tốc độ nhanh thật, nhưng chỉ nhanh khi đi một mình, mang thêm một người như Hề Hoài lập tức trở nên quá tải.
Điều rõ ràng nhất khi cõng Hề Hoài chính là nhiệt độ cơ thể của hắn cao hơn hẳn người thường.

Cách một lớp pháp y rồi mà Trì Mục Dao vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực rất nóng kia.

Nhiệt độ này mùa đông sẽ làm người ta cảm thấy thật ấm áp.

Tới mùa hè chỉ muốn giãn cách thật xa.
Hề Hoài lâm vào hôn mê, hai mắt nhắm nghiền nằm yên trên giường đá.

Trên gương mặt anh tuấn còn đang trầy trụa mấy vết thương.

Bộ dạng cuồng ngạo ngày thường biến mất, thay vào đó chỉ thấy một thiếu niên an tĩnh, trầm ổn.
Trì Mục Dao không ngừng độ nhập giúp chân khí của Hề Hoài luân chuyển ổn định.

Đợi hắn hoàn toàn ổn rồi mới yên lòng.
Trị thương xong thì Trì Mục Dao giúp Hề Hoài tẩy rửa máu me còn dính trên người.

Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy hắn tỉnh lại.
Anh nghiêng đầu xem xét kĩ hơn.

Đây là lần đầu tiên anh có thể nhìn hắn ở một nơi sáng rõ thế này.

Lồng ngực Trì Mục Dao run rẩy, anh vội vàng mang ánh mắt mình giấu đi nơi khác.
Nhưng con tim Trì Mục Dao không an phận, nó đập loạn xạ làm chủ nhân bối rối xoa bỏng cả mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Anh đưa tay sờ sờ lên đỉnh đầu của Hề Hoài, xác định vết thương trên đầu đã khép miệng.

Sau đó lại rón rén lật vạt áo của hắn ra, xem hắn còn sót chỗ nào bị thương không.

Nghĩ tới hình ảnh thấy được bên hồ, Trì Mục Dao sực nhớ ra cánh tay Hề Hoài cũng bị thương nặng.

Anh lại lột thêm cánh tay áo xuống để kiểm tra.
Sau khi chắc chắn mọi vết thương trên dưới trước sau đều đã lành lặn, Trì Mục Dao nhìn tổng thể Hề Hoài thêm một lần nữa thì mặt mũi chợt đỏ bừng bừng.
Áo hắn…bị anh cởi phanh ra hết rồi.
Trì Mục Dao thấy cơ bụng và khuôn ngực vạm vỡ săn chắc của Hề Hoài phập phồng theo từng nhịp hơi thở mà đánh ực một cái.

Không kiềm chế được mình lén lút ngắm cả một lúc lâu.
Tướng tá thật là ngon…
Đợi khi lý trí quay về rồi thì Trì Mục Dao bắt đầu hoảng loạn chỉnh trang lại y phục cho Hề Hoài.

Xong xuôi còn hắng nhẹ một tiếng cho bớt xấu hổ, cũng xem như đem cái tà niệm của mình khi nãy nuốt xuống.
Trì Mục Dao quẹt ngón tay mở ra Vạn Bảo Linh của Hề Hoài, tìm kiếm một lúc rồi lấy ra một cái bình bằng ngọc.

Anh lắc lắc rồi mở ra ngửi ngửi, sau lại soi xét trên thân bình.

Anh còn nhớ Hề Hoài từng nhắc tới hắn có một loại thuốc mỡ bôi vết thương thượng hạng, bôi vào sẽ hồi phục ngay.

Chắc là cái này rồi.
Sau đó anh vét một miếng thật to, bỏ vào hộp thuốc của mình, nguỵ trang thành Hề Hoài bình phục do dùng thuốc.
Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần không thể mở được Vạn Bảo Linh nên hẳn đã cho Hề Hoài sử dụng không ít đan dược của bọn họ rồi.

Có điều thuốc của bọn họ không thể tốt bằng thiếu tông chủ được, vẫn là Vạn Bảo Linh quý giá hơn.
Một lát sau, Hề Hoài vẫn không tỉnh lại.

Trì Mục Dao bắt đầu thấy lạ, anh nắm tay hắn kiểm tra, quả nhiên phát hiện có chỗ không ổn.
Hoá ra Huỷ Long Diễm đang điên cuồng len lỏi bên trong linh lực của Hề Hoài.

Nhìn thấy Hề Hoài nhíu nhíu mày, Trì Mục Dao đoán chừng hắn đang phải chịu đựng tra tấn.

Trì Mục Dao sốt ruột muốn giúp Hề Hoài ổn định, nhưng năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc không trị được Huỷ Long Diễm.
Suy nghĩ một lúc, anh leo lên giường đá.
Đây chỉ là… giúp Hề Hoài giải toả bớt một chút…
Trì Mục Dao cảm thấy hơi xấu hổ, vì vậy dùng ngón tay điểm lên trán Hề Hoài, phong bế thính giác, khứu giác, thị giác và cảm giác linh lực của hắn lại.
Mấy chuyện này trước đây không có cách nào làm được, nhưng linh khế đem lại cho Trì Mục Dao rất nhiều năng lực, thậm chí còn có thể tạm thời khống chế Hề Hoài.
Nghĩ ngợi thêm một chút, Trì Mục Dao tháo dải lụa đỏ trên cổ mình xuống, trói hai tay của Hề Hoài lại.
Cứ vậy đi cho chắc cú, chứ lỡ giữa chừng hắn tỉnh lại thì xấu hổ tới cỡ nào.
Anh dùng hai ngón tay thả ra linh lực giúp Hề Hoài sẵn sàng, sau đó phát hiện ra có chỗ khó chơi.
Bây giờ không còn bóng tối che đậy, mọi thứ hiện ra trần trụi rõ ràng.

Trì Mục Dao nhìn chỗ kia của Hề Hoài mà trợn mắt há mồm, nuốt ực xuống một ngụm nước bọt.

Thật sự khâm phục chính mình có thể kiên trì tu luyện những ba năm liền.

Hoá ra đâu phải do anh mau nước mắt, là do anh không biết ngày xưa tu luyện chướng ngại lớn thế này.
Ý chí sắt thép khổ hạnh tu lên được tận Trúc Cơ kỳ lận mà giờ sợ cái gì? Trì Mục Dao cố gắng tiếp tục.
Chuyện đã từng làm, vậy mà vẫn khó khăn như thể lần đầu tu luyện.
Trì Mục Dao mới vô thế còn chưa kịp thích ứng đã thấy Hề Hoài đột ngột mở mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Mục Dao! Tiêu rồi!Tiểu Quỳnh:Lần đầu chủ động đã chơi tới cả bdsm.Quả là gừng càng già càng cay…Em đây xin bái phục!!!
TRUYỆN DỊCHMa Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên – Chương 23
July 11, 2021HoaQuynhNho9 Comments
Linh khế cùng với Vô Sắc Vân Nghê LộcTrì Mục Dao lẩn trốn trong rừng.

Anh phóng ra ám khí chặn đứng đòn tấn công của Kim Đồng Thiên Lang xuống Hề Hoài.

Muốn đấu trực diện với Kim Đồng Thiên Lang, bất kể là dùng công pháp của Hợp Hoan Tông hay Ngự Sủng Phái đều là chuyện không tưởng với tu vi Trúc Cơ kỳ như anh.

Chọn phương pháp đánh lén thì còn may ra chống đỡ được nửa chiêu.
Trì Mục Dao nấp sau gốc cây, quan sát dưới đất thấy có hai xác Kim Đồng Thiên Lang, còn có một con khác đang thoi thóp.

Vết nứt của pháp trận do chúng nó phá ra đã được đám người Hề Hoài phong ấn lại.

Hiện tại chỉ cần hạ gục con sói này nữa là xong.
Cảnh tượng lúc này vô cùng thê thảm, Hề Hoài trọng thương nằm bẹp dưới đất, Tông Tư Thần, Tùng Vị Việt hay Vũ Diễn Thư đều kiệt quệ không còn có khả năng ra đòn, chỉ có thể tránh đi bằng pháp khí.

Người có thể xuống đao kết thúc trận giao tranh này hiện giờ chỉ còn một mình Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao không dám làm càn, anh tự biết bản thân mình thực lực yếu kém, không mạnh mẽ như bốn người kia.

Tuyệt đối không được phép liều lĩnh.

Anh lấy ra ám khí của Hợp Hoan Tông từ túi Càn Khôn rồi kẹp sẵn ở các kẽ ngón tay, chờ đợi thời cơ hành động.
Con sói cũng đã nhận ra được có thêm người tới.

Nó đang bị thương, thực lực đối phương lại chưa rõ làm nó giương cao cảnh giác.

Ban nãy nó đã quá khinh địch, không ngờ tu giả Trúc Cơ kỳ cũng có thể đánh chúng nó tới tan tác, nên lúc này nó cẩn trọng hơn bao giờ hết.

Nó cũng không định tiếp tục chiến đấu mà lồm cồm đứng lên, toan chạy trốn.
Đột nhiên nó nhảy vút qua đỉnh đầu Trì Mục Dao.

Một vệt máu không biết từ đầu lăn dài trên gò má anh.

Hoá ra ngay vào lúc nó nhảy qua đầu mình, anh đã nhanh chóng ném ám khí vào thân thể nó.
Con Kim Đồng Thiên Lang này vốn dĩ đã bị thương rất nặng trước đó.

Trong lúc nó nhảy lên còn phải giữ cho nội tạng đừng rớt khỏi cái ổ bụng không biết đã bị ai mổ phanh ra của nó.

Trì Mục Dao đoán chừng con sói này không còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng nếu anh buông tha cho nó lúc này, lỡ như nó có thể hồi phục thì sao?
Khoan bàn tới chuyện nếu còn sống thì nó có làm hại tới những người khác hay không.

Nhưng bản tính Kim Đồng Thiên Lang ghi thù rất lâu, nếu nó hồi phục chắc chắn sẽ tìm tới báo thù những kẻ đã đánh nó trọng thương, lại còn giết cả đồng loại của nó.
Đám người Hề Hoài đều đang mang thương tích nặng nề, e rằng không thể gắng gượng chiến đấu nổi một trận nữa.
Trì Mục Dao không còn cách nào ngoài việc không cho phép nó có cơ hội hồi phục.

Anh chần chừ trong giây lát rồi xoay người ném về phía Hề Hoài một lá chắn bảo hộ có công dụng trị liệu.

Sau đó anh nhanh chóng thi triển di thuật đuổi theo con sói.
Không thể để nỗ lực của mọi người trở thành chuyện phí công vô ích được! Con Kim Đồng Thiên Lang này hôm nay nhất định phải chết.
Loài linh thú này có tốc độ di chuyển rất nhanh, lại có tập tính săn mồi ban đêm.

Màn đêm buông xuống, nó liền như hổ mọc thêm cánh.
Mấy năm kinh nghiệm ở Ngự Sủng Phái đã giúp Trì Mục Dao nhanh chóng xác định được lộ trình di chuyển của con sói.

Tuy nhiên tốc độ của Hợp Hoan Tông vẫn không nhanh bằng Kim Đồng Thiên Lang, chỉ có thể dựa vào dấu vết để lần theo.

Trừ khi con sói này dừng chân nghỉ ngơi, bằng không chẳng có cách nào đuổi kịp nó, thậm chí còn ngày càng bị nó bỏ xa.
Cuối cùng Trì Mục Dao cũng bắt kịp được Kim Đồng Thiên Lang.

Nhưng trước mắt anh là một cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Khi nãy nghe được tiếng thét thất thanh của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, Trì Mục Dao đã biết ngay có chuyện chẳng lành.
Con Kim Đồng Thiên Lang này đang ở ranh giới sống chết, chắc chắn nó sẽ đi tìm Vô Sắc Vân Nghê Lộc xin chữa trị.

Dù cho Vô Sắc Vân Nghê Lộc không muốn cứu nó, nó cũng có thể ăn thịt Vô Sắc Vân Nghê Lộc để hồi phục vết thương.

Mỗi miếng thịt trên người Vô Sắc Vân Nghê Lộc đều là một phương thuốc quý giá.

Cũng bởi năng lực quá đặc biệt này mà số lượng Vô Sắc Vân Nghê Lộc còn sống sót cực kì ít ỏi.
Lúc Trì Mục Dao chạy tới, kết giới tự vệ của Vô Sắc Vân Nghê Lộc đã bị Kim Đồng Thiên Lang phá vỡ.

Nó hung dữ ngoạm vào cổ Vô Sắc Vân Nghê Lộc.

Thân thể trắng bạc của Vô Sắc Vân Nghê Lộc giờ đây đã nhuộm đỏ máu tươi.

Nó giãy giụa cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của Kim Đồng Thiên Lang trong vô vọng.
Trì Mục Dao lập tức lấy ra ám khí, tấn công liên tục vào chỗ bị thương của con Kim Đồng Thiên Lang.

Nó nhận ra mình đang bị công kích, nhưng dù ăn đòn đau đớn cỡ nào nó cũng quyết không nhả Vô Sắc Vân Nghê Lộc ra.

Chỉ cần ăn thịt được hươu thần là có thể sống sót, dễ gì nó chịu từ bỏ?
Linh lực của Trì Mục Dao không đủ, cũng không thể chỉ sử dụng mỗi ám khí, anh triệu ra quạt tròn, biến quạt tròn thành bội kiếm, chém tới Kim Đồng Thiên Lang làm nó giãy giụa đau đớn.

Nhưng không những nó không nhả Vô Sắc Vân Nghê Lộc ra mà còn cắn chặt hơn khi nãy.

Con hươu bị cắp đong đưa trên miệng nó.
Trì Mục Dao nhào tới cắm thẳng kiếm vào mắt của Kim Đồng Thiên Lang.

Máu bắn tung toé lên khắp mặt anh.

Anh nhắm mắt, cắn chặt răng, nhấn lưỡi kiếm sâu thêm vài phân.
Kim Đồng Thiên Lang vận dụng pháp thuật Kim Hệ của nó thông qua cặp mắt.

Huỷ đi một con mắt chính là huỷ đi một nửa sức chiến đấu của nó.

Nó đau đớn nhả Vô Sắc Vân Nghê Lộc ra rồi dùng chân tát Trì Mục Dao một phát văng thẳng ra xa.
Thân thể anh đập vào vách đá rớt xuống đất.

Cú tát của nó mạnh tới nỗi hình như như xương sườn của anh đã gãy nát hết cả.
Trì Mục Dao đang quằn quại đau đớn thì bỗng nhiên cảm thấy những vết thương dường như đang khép miệng, cả thân thể nhẹ hẫng đi.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Vô Sắc Vân Nghê Lộc thì thấy nó đang đồng thời trị thương cho chính mình lẫn cho anh.
Chỉ cần Vô Sắc Vân Nghê Lộc chịu giúp đỡ, vết thương nặng mấy cũng có thể phục hồi trong nháy mắt.

Vì vậy Trì Mục Dao không còn sợ hãi, đứng dậy khiêu chiến một lần nữa với Kim Đồng Thiên Lang.
Nó hiện giờ chỉ còn một con mắt, tuy vẫn có thể ra đòn công kích, nhưng uy lực đã giảm một nửa.

Có điều một nửa này đối phó với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ như Trì Mục Dao cũng dư sức rồi.
Mỗi một lần Trì Mục Dao tiến lại gần nó, là một lần mình mẩy mang đầy thương tích bị nó đánh văng ra.

Bày trận trong tình huống này chính là đem mạng mình ra thí vô số lần.
Có lúc Trì Mục Dao đang bấm niệm chú quyết bày trận thì bị gai nhọn của Kim Đồng Thiên Lang chém đứt lìa cánh tay, máu phun như trút nước.

Trì Mục Dao đau đớn tới tận xương tuỷ khóc thét lên, nước mắt vô thức tuôn giàn giụa.


Giơ tay lên đã thấy cánh tay mọc lại như cũ.

Nhưng cái đau thì chắc không bao giờ anh quên được.
Trì Mục Dao nuốt nước mắt vào trong tiếp tục bày trận.
Con đường này một khi đã bước lên rồi thì không được phép bỏ dở giữa chừng.
Cuối cùng thì trận cũng đã bày xong, Trì Mục Dao mạnh mẽ niệm chú quyết: “Nhị Thập Tứ Sát Diệt Thần Trận, mở!”
Ngay lập tức dưới chân Trì Mục Dao rực lên một luồng sáng vàng chói loá, gió lốc nổi lên tốc ngược vạt áo tung bay như cờ hiệu.

Mái tóc dài của anh cũng bị gió thổi lên theo, một lọn vương lại trên trán dường như muốn che đi sát ý đang lan tràn trong mắt.
Luồng sáng vàng hướng từ dưới lên trên.

Được bao phủ bởi thứ ánh sáng rực rỡ này, gương mặt vốn dĩ nhu hoà của Trì Mục Dao bỗng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Vệt máu còn vương trên gò má đẩy vẻ đẹp của anh quỷ mị lên thêm một bậc.
Mắt anh ngập tràn kiên định, còn có một chút sát ý dâng trào.

Một giọt máu tươi được lấy ra từ giữa đôi mày sắc.

Trận đã mở, đòn giáng liên tiếp tới Kim Đồng Thiên Lang.
Linh căn của Trì Mục Dao không thuần, cả hai tông môn anh gia nhập cũng không bên nào thiên về chiến đấu.

Thế nên anh thường dùng thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu trận pháp, tìm cách tối ưu để tự bảo vệ mình.
Tông chủ Hợp Hoan Tông để ý anh rất chăm chỉ học tập, nên người lựa cơ hội mà xin trưởng bối tông môn khác một cuốn bí tịch trận pháp về cho anh nghiên cứu.

Cuốn bí tịch đó chính là “Nhị Thập Tứ Sát Trận”.
Trong đó, Sát Diệt Thần Trận là một trong những trận pháp hung hiểm nhất, đòi hỏi linh lực cao nhất.

Tu giả bày trận chỉ cần sơ sảy một chút thôi, lập tức sẽ bị trận pháp phản hệ.
Kim Đồng Thiên Lang gặp phải tấn công liên tục từ trận pháp, nó giận dữ gầm lên muốn phản công lại Trì Mục Dao.

Tới nước này Trì Mục Dao chỉ có thể dốc toàn lực sống chết với nó tới cùng.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc nằm phủ phục trên mặt đất.

Không ai để ý rằng nó đang dần dần lả đi, nhưng vẫn cố gắng giúp Trì Mục Dao dựng lên kết giới bảo hộ.
Kết giới được mở ra, Trì Mục Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Rồi anh thấy thân mình nhẹ hẫng, hoá ra bên cạnh việc giúp anh trị thương, Vô Sắc Vân Nghê Lộc còn giúp anh thuyên chuyển linh lực bên trong cơ thể.
Vạn vật đều có linh hồn.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, Vô Sắc Vân Nghê Lộc đã biết hai tiểu đệ tử Ngự Sủng Phái này đối với nó cực kì thành kính.

Bây giờ đây, tiểu đệ tử này lại dốc toàn tâm toàn lực cứu nó.

Vậy nên nó cũng cố hết sức giúp đỡ ngược lại.
Con Kim Đồng Thiên Lang đã nhận ra trận này khó chơi, nó bắt đầu tìm cách tẩu thoát.

Nhưng Trì Mục Dao không cho phép nó trốn, anh dùng trận pháp nỗ lực vây khốn nó.
Đây là lần đầu tiên Trì Mục Dao dám dùng trận pháp vượt cấp, đã thế còn dùng để tấn công linh thú Thiên Cấp.

Linh lực phóng thích ra như rút gân xẻ thịt, dù cho đã được Vô Sắc Vân Nghê Lộc trợ giúp, vẫn đau đớn tới khôn cùng.
Trì Mục Dao đau đến rít gào thành tiếng, Một người vốn dĩ dịu dàng nhu mì là vậy, mà giờ gầm thét ra hung thanh ghê rợn như dã thú.

Trên cổ và bàn tay đang bấm chú niệm quyết nổi hằn cả gân xanh.

Nhìn bằng mắt thường cũng hiểu được bày trận này thống khổ biết bao nhiêu.
Ngay lúc này, JiuJiu được Trì Mục Dao triệu hoán từ trong túi linh sủng bay ra, xoè cánh biến thành phượng hoàng lửa.

Nó đạp lửa phóng lên, giáng đòn tấn công liên tục xuống Kim Đồng Thiên Lang.
Lúc này chính là thời khắc quan trọng nhất.
Giữa đêm đen ánh lên một ngọn lửa thiêng rực rỡ, thiêu Kim Đồng Thiên Lang tới bỏng rát.

Nó vốn chỉ còn một chút hơi tàn, vừa nãy còn phải chiến đấu một lúc với Vô Sắc Vân Nghê Lộc.

Giờ đây sức cùng lực kiệt, ngã rạp trên mặt đất chỉ còn kịp rên lên “ngao” một tiếng.
Trì Mục Dao không dám buông lơi, sợ nó chỉ đang giả vờ chết.

Linh thú có thể tu luyện tới Thiên Cấp đều là những con rất khôn ngoan, thậm chí là xảo trá.

Tuyệt đối không thể ỷ y rằng bọn chúng là thú mà xem thường.
Trì Mục Dao đợi tới khi cảm nhận được chắc chắn linh lực của Kim Đồng Thiên Lang đã tiêu tán mới dám thở phào một hơi.
Cử động lại thân thể một chút, anh mới nhận ra mình đã gồng cứng người trong thời gian rất lâu, giờ đây toàn thân đều đã rã rời.

Lưng và trán mướt mồ hôi lạnh.

Trận pháp này tiêu tốn của Trì Mục Dao quá nhiều linh lực.
Cẩn tắc vô áy náy, Trì Mục Dao lảo đảo bước tới trước xác Kim Đồng Thiên Lang, rút kiếm ra xẻ thịt nó.

Tới chừng cầm được yêu đan của nó trong tay, anh mới hoàn toàn an tâm rằng nó đã chết.

Việc mổ xẻ này Trì Mục Dao ở Ngự Sủng Phải đã làm quen tay lắm rồi.
Trận này anh xem như quá may mắn, vừa có kinh nghiệm từ hai môn phái, vừa được Vô Sắc Vân Nghê Lộc trợ giúp.

Bằng không với tu vi kém cỏi của anh, một đao không biết đã chém ra được chưa.
Sau khi hồi phục tinh thần, Trì Mục Dao đi lại chỗ Vô Sắc Vân Nghê Lộc xem xem, sau đó bàng hoàng thảng thốt.

Không hiểu sao Vô Sắc Vân Nghê Lộc lại không tự chữa thương cho mình, vết cắn ở cổ vẫn còn đang chảy máu ròng ròng.

Trì Mục Dao không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết đưa tay giúp nó bịt kín vết thương.
“Tại sao lại thế này?” Trì Mục Dao đau lòng tới ứa nước mắt.

Thần thú mà Ngự Sủng Phái xem như tín ngưỡng lại đang phải chịu đựng đau đớn kiệt quệ.

Thân là đệ tử Ngự Sủng Phái, Trì Mục Dao không ngăn được bản thân xót xa vô cùng.
JiuJiu biến thành bộ dạng chim nhỏ, nó ngồi xổm trên vai Trì Mục Dao, cũng đang chăm chú nhìn xem Vô Sắc Vân Nghê Lộc thế nào rồi.
Trì Mục Dao đưa tay ra vuốt ve bộ lông của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, anh có thể cảm nhận được cảm xúc của nó.

Yêu đan của nó đã vỡ nát, nó hiện giờ chẳng còn sống được bao lâu.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc khó khăn lắm mới trưởng thành được.

Yêu đan của chúng phải tuyệt đối không được vấy bẩn.

Nếu lỡ như bị những thứ dơ bẩn xâm phạm, yêu đan lập tức vẩn đục, năng lực trị thương kỳ diệu của chúng cũng biến mất theo.

Chúng sẽ trở thành những con hươu bình thường.
Yêu đan của Vô Sắc Vân Nghê Lộc giờ đây đã bị Kim Đồng Thiên Lang vấy bẩn, sừng hươu của nó cũng đang chuyển dần sang màu đen.

Nó lựa chọn thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Chỉ là…nó vẫn còn chuyện vấn vương trên cõi đời này.
“Cái gì cơ? Người xin ta giúp đỡ người? Ta là đệ tử của Ngự Sủng Phái, giúp đỡ người là chuyện đương nhiên.

Ta chắc chắn sẽ toàn tâm toàn lực.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc gượng đứng dậy, lững thững đi về một hướng khác.

Trì Mục Dao vội đuổi theo sau, bước chân nặng trĩu.
Bọn họ tiến vào bên trong một kết giới bí mật.

Bên trong kết giới còn có một hang động.

Khó có ai ngờ được rằng bên trong Di Thiên Đồng Âm Trận lại còn có một bí cảnh thế này.

Ở đây so với bên ngoài, khung cảnh khác biệt một trời một vực.
Bên trong kết giới khắp nơi đều là hoa mai nở rộ, những đoá mai sáng lên dưới ánh trăng.

Trăng bạc nghiêng mình nơi hồ sen soi bóng.

Gió đưa hương hoa nhè nhẹ tản khắp bầu không khí nơi đây.

Toàn bộ không gian bên trong kết giới đều mang đến cảm giác thánh khiết.
Trì Mục Dao đi theo Vô Sắc Vân Nghê Lộc tới một hang động ở giữa kết giới thì thấy một con hươu nhỏ đi tới, cọ cọ vào Vô Sắc Vân Nghê Lộc an ủi.

Nó cũng nhận ra hươu lớn đang bị thương.

Anh vừa nhìn thấy con hưou nhỏ đã hiểu vấn đề ngay lập tức.

Vô Sắc Vân Nghê Lộc này có con non.
Con non của Vô Sắc Vân Nghê Lộc cần dựa vào sự chăm sóc, nuôi dưỡng của mẹ trong suốt nhiều năm.

Sau khi lớn lên chúng sẽ kế thừa một nửa linh lực của hươu mẹ.

Con non này có thể coi như là bảo vật quý hiếm nhất trần gian, là cực phẩm tinh hoa của trời đất.

Chẳng trách Kim Đồng Thiên Lang lại điên cuồng phá trận như vậy, e rằng mục đích chúng muốn nhập trận là để săn giết Vô Sắc Vân Nghê Lộc con.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc trưởng thành rồi thì có thể tự bảo vệ chính mình.

Kẻ săn giết nó chẳng được bao nhiêu lợi lộc ngoài tác dụng trị thương.

Nhưng con non của nó thì khác, nếu ăn thịt được con non thì tu vi sẽ tăng tiến ngay lập tức lên một cảnh giới.
Trì Mục Dao quỳ xuống trước cửa động, dập đầu nói: “Đệ tử Trì Mục Dao nhất định sẽ ở lại đây, chăm sóc hươu nhỏ lớn lên.”
Anh tự biết năng lực mình không đủ, sau khi xuất trận khó mà chăm sóc tốt cho Vô Sắc Vân Nghê Lộc con, thậm chí e ngại vừa xuất trận đã gặp nguy hiểm.

Chẳng thà tự mình ở lại trong trận, nuôi nấng hươu con lớn lên.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc mẹ cúi đầu xuống nhìn nhìn Trì Mục Dao, ý bảo anh đứng dậy.

Anh đứng dậy rồi, nó lấy sừng chạm nhẹ vào anh một cái.
Cảm nhận được tâm tư tình cảm của Vô Sắc Vân Nghê Lộc khiến anh kinh ngạc vô cùng, vội vàng lắc đầu xua tay: “Đệ tử không dám…tư chất đệ tử rất kém cỏi, chỉ là Tam Hệ linh căn thôi, không xứng đâu…”
Vô Sắc Vân Nghê Lộc tỏ ý không hài lòng, Trì Mục Dao để ý thấy sừng hươu của nó đã bắt đầu vẩn đục.
Nó muốn dùng chút sức lực cuối cùng để cùng Trì Mục Dao ký kết linh khế, để Trì Mục Dao thừa hưởng năng lực của nó, rồi dùng năng lực này bảo vệ hươu con.

Như vậy thì năng lực trị thương của nó vừa được lưu lại trên thế gian, vừa xem như báo ân cứu mạng.
Trì Mục Dao nhìn qua hươu nhỏ đang ngơ ngác, anh biết mình không có thời gian do dự thêm nữa, nắm tay gật đầu: “Đệ tử sẵn sàng cùng người kết linh khế.”
Vậy là từ đây, Trì Mục Dao sẽ được thừa hưởng năng lực trị thương của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, còn có thể triệu ra linh lực cường đại của nó.

Loại kết linh khế này giống Huỷ và Hề Hoài, linh thú sẽ gia tăng sức mạnh vượt bậc cho tu giả.
Điểm khác biệt ở đây chính là Huỷ bị cưỡng ép kết khế ước, nên nó ngày đêm tra tấn cha con Hề Lâm, Hề Hoài.

Còn Vô Sắc Vân Nghê Lộc tự nguyện kết linh khế vì muốn gửi gắm hươu con cho Trì Mục Dao, nên anh sẽ không phải chịu bất kì phản hệ nào.
Trên khắp thế gian, Trì Mục Dao là người duy nhất được Vô Sắc Vân Nghê Lộc tự nguyên kết khế.

Anh biết trách nhiệm mình gánh trên vai vô cùng nặng nề.
Tình huống cấp bách, không kịp làm bất kì nghi thức thiêng liêng gì.

Nhưng để tỏ lòng thành kính, Trì Mục Dao nhanh chóng triển thuật, thanh tẩy chính mình sạch sẽ.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu Vô Sắc Vân Nghê Lộc, một luồng linh lực hội tụ nơi tay anh, ánh sáng bạc chói loà bao bọc lấy thân thể.

Bộ y phục màu trắng của Trì Mục Dao càng làm cảnh tượng lúc này trở nên thánh khiết vô cùng.

Vệt máu còn vương trên tà áo không những không mang sát khí, mà như một ấn ký anh hùng đỏ thắm.
Tóc dài tung bay nhè nhẹ, tay áo rộng chậm rãi giơ lên.

Luồng sáng bạc dần dần hội tụ lại trên đỉnh đầu Trì Mục Dao, một đôi sừng hươu trong suốt từ từ hiện ra.

Bên trong sừng là ngân quang chuyển động, vô cùng tinh khiết, cực kỳ mỹ lệ.
Lúc Trì Mục Dao mở mắt ra, trong mắt còn vương lại một chút ánh bạc, sau đó ánh sáng này tan dần đi.
Trong khi đang khoanh chân đả toạ để ổn định linh khế, anh nghe được hươu nhỏ cất tiếng khóc bi thương, như một khúc tiễn đưa thê lương đau đớn.

Trong lòng Trì Mục Dao cũng xót xa vô ngần..