Mãn Cấp Thiên Sư Sau Xuyên Thành Tác Tinh Bạo Hồng

Chương 2: Bắt quỷ



Edit: Nhan Cẩu

 Đầu quỷ treo ngược từ trên đỉnh thang máy rũ xuống, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, huyết nhục mơ hồ ngũ quan như muốn nứt ra, máu có âm khí không ngừng chảy xuống, nhỏ thành vũng nhỏ trên mặt đất.

 Đôi mắt của con quỷ này âm u tối tăm, miệng đầy răng nanh, đem khóe mắt với con ngươi nứt nẻ nhìn chằm chằm vào Tiết Kim Thị.

 Tí tách, máu không ngừng chảy.

 Tiết Kim Thị nhướng mi: Ha hả.

 Phó Hoàn Vũ nhắm mắt hồi lâu vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra, trong lòng dần dần thả lỏng, sau một hồi cảm thấy vẫn nên kiên định đi theo con đường xã hội chủ nghĩa*, chú ý sự phát triển hài hòa của chủ nghĩa duy vật, không nên đi theo Tiết Kim Thị nói chuyện ma quỷ.

* ý ổng là tin khoa học không tin ma quỷ ấy.

 Hắn nắm chặt tay xốc lại tinh thần, làm đủ công tác chuẩn bị rồi mở mắt xoay người lại vừa hay bắt gặp khuôn mặt đang cười toe toét của lệ quỷ, đem tròng mắt u ám đối diện nó, Phó Hoàn Vũ trợn mắt hét lên một tiếng kinh hãi.

 "Đệt! Mẹ kiếp quỷ—!"

 Tiết Kim Thị bị tiếng hét của hắn làm cho hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, bàn tay đang chuẩn bị túm lấy lệ quỷ cũng dừng lại giữa không trung nóng nảy quay người nói: "Không phải tôi đã nói cậu đừng mở mắt sao?"

 Phó Hoàn Vũ không còn nghe ra được sự tức giận trong lời nói của cậu nữa, hỏa hồn vừa được Tiết Kim Thị vỗ lại run lên.

 Hai mắt hắn ta đảo qua lại một hồi, lúc ngã xuống ngất đi, đầu còn đập vào thành thang máy phát ra âm thanh chua xót.

 Trên cơ thể con người có ba ngọn hỏa hồn, đỉnh đầu là mệnh cách, bên trái là may mắn và bên phải là sinh khí. Nó duy trì sự sống của cơ thể, nếu bị dập tắt sẽ dẫn đến sự mất cân bằng âm dương.

Diệt một ngọn thì bị một trận bệnh nặng, diệt ngọn thứ hai thì ly hồn* đến ngọn thứ ba là phải chết.

* hồn rời khỏi cơ thể.

 Tình trạng hiện tại của Phó Hoàn Vũ đã bị dọa cho ly hồn, vì gan quá bé nên sự sợ hãi này thậm chí còn ảnh hưởng đến ngọn lửa trên đầu của hắn ta.

 Tình huống này cần phải hoàn hồn ngay lập tức, không thì chỉ một lúc sau hắn sẽ trở thành đứa ngốc.

 Lệ quỷ vẫn đang thả ngược cái đầu liên tục chảy máu của mình, đem nửa thang máy ướt đẫm toàn máu là máu, bẩn thỉu ghê tởm, không coi ai ra gì.

 Khi Tiết Kim Thị quay lại nhìn, đã thấy nó máy móc đem tròng mắt nhìn thẳng vào cậu, một bên nhếch mép toe toét cười một bên hộc ra toàn máu tanh nồng.

 Mặc dù là một lệ quỷ nhưng đầu óc có vẻ không được tốt cho lắm thì phải, cũng không phải là kẻ hung tàn mà chỉ biết tỏ ra đáng sợ.

 Tiết Kim Thị mất hứng, cậu quay đầu ngồi xổm xuống, đặt hai ngón tay lên phía trên lông mày của Phó Hoàn Vũ, linh quang nổi lên, trong miệng lẩm bẩm.

 “Đại động chân huyền, trường luyện tam hồn, phản hung thành cát, sinh tử vô duyên.”

 Linh quang theo ngón tay cậu cứ thế mà tràn vào, Tiết Kim Thị dùng ngón tay gõ vào trán Phó Hoàn Vũ, ra lệnh: "Hoàn hồn!"

 "A—!"

 Vừa dứt lời, Phó Hoàn Vũ như một người bệnh đang hấp hối lập tức ngồi bật dậy, hét thảm một tiếng, nửa thân trên giật bắn khỏi mặt đất, khuôn mặt vì đau mà đem ngũ quan nhăn nhó lại thành một đoàn, hắn đưa tay ra che miệng không ngừng thở ra, la hét lung tung: "Đệt mẹ.. có chuyện gì vậy, hình như răng tôi bị rụng rồi!"

 Tiết Kim Thị vỗ vỗ tay đứng dậy, Phó Hoàn Vũ nhìn theo động tác của cậu, lại nhìn trúng tròng mắt của lệ quỷ vẫn còn ngay phía trước. Hỏa hồn mới được khôi phục lại có ý muốn nhảy disco.

 Tiết Kim Thị kịp thời vươn tay, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo: "Nhắm mắt lại ngay, nếu cậu lại ngất đi, thần tiên cũng không cứu nổi nữa đâu. "

 Tất nhiên, câu này chỉ là để dọa hắn thôi, chứ thật ra là do Tiết Kim Thị quá lười để hoàn hồn cho hắn thêm một lần nữa.

 Nhưng Phó Hoàn Vũ biểu hiện rõ ràng rất nghiêm túc, nhắm mắt nhanh đến mức khuôn mặt gần như co rúm lại.

 Làn sóng sự việc vừa mới sảy ra này cơ hồ muốn đánh tan tam quan của hắn, Phó Hoàn Vũ với lý trí bấp bênh, thì thầm trong miệng toàn là thịnh vượng, dân chủ văn minh, hòa hợp gì gì đó, tay lại túm chặt lấy quần áo Tiết Kim Thị, run rẩy như muốn dính chặt lên người cậu.

 Tiết Kim Thị chán ghét giơ tay đẩy hắn, Phó Hoàn Vũ miệng ô ô run rẩy lại càng bám chặt góc áo cậu.

 Nhìn thấy tên thần tượng nhỏ đang sợ hãi này, Tiết Kim Thị tốt bụng miễn cưỡng buông tha cho hắn.

 Con quỷ treo ngược trong một thời gian dài mà không có làm ra bất kỳ động tác nào, ngoại trừ việc dọa người, nó không làm gì cả, thậm chí sau khi nhìn thấy Tiết Kim Thị hồi hồn cho Phó Hoàn Vũ đã lờ mờ nhận ra có điều gì đó không đúng.

 Có gì đó không đúng à nha.

 Tiết Kim Thị nhướng mày nhìn chằm chằm lệ quỷ: "Mày xuống đây được không?"

Phải nhìn một khuôn mặt treo ngược nó cứ kỳ sao ấy.

 Lệ quỷ nhìn hắn chằm chằm, sau khi nghe xong lời của cậu trong mắt hiện lên lửa giận, móng vuốt sắc bén giương lên, ngón tay đen xì hướng tới mắt Tiết Kim Thị muốn móc mắt cậu ra.

 Những chiếc móng sắc nhọn dừng lại cách mí mắt cậu chỉ một cm, Tiết Kim Thị nhếch miệng nở nụ cười với nó.

 Nhưng cậu hoàn toàn chưa dung hợp được với cơ thể này, khuôn mặt cứng đờ trắng bệch và đôi môi đỏ mọng, nếu Phó Hoàn Vũ đứng trước mặt cậu lúc này, e rằng đã có một vé xuống địa phủ báo danh rồi.

 Không ngờ khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu lệ quỷ trước mắt cũng rên rỉ một tiếng, Âm Khí treo cô ta lơ lửng, chân không móc chắc, từ trên đỉnh thang máy rơi thẳng xuống.

 Cô ấy đã trở thành lệ quỷ và khi ngã xuống, cơ thể liền sụp đổ thành trạng thái lỏng, gần như muốn tan biến, sau đó khoảng chừng hai giây mới dần đông lại thành hình.

 Nữ quỷ ngồi dưới đất lùi lại, hét lớn một tiếng: "Chết tiệt, quỷ kìa má ơi ——!"

 Nữ quỷ này đã hóa thành lệ quỷ, không biết vì sao năng lực không đủ mạnh nhưng suy cho cùng cũng là quỷ, mà chỉ cần là quỷ thì sẽ có âm khí bức người.

Thậm chí khi cô hét lên còn mang theo một luồng âm khí đáng sợ, đem làn sương đen dâng trào hỗn loạn khắp người, ánh mắt hướng về phía Tiết Kim Thị chứa đầy kinh hãi hoảng sợ.

 Tiết Kim Thị:?

 Nhận thấy Phó Hoàn Vũ bị âm khí quấn lấy, run rẩy thân thể lạnh băng, hồn phách như muốn lạc đi, bên tai truyền đến tiếng quỷ than khóc, hắn sợ hãi muốn hét ầm lên.

 Vào thời khắc mấu chốt, Tiết Kim Thị duỗi tay che lại, quay đầu nhìn chằm chằm nữ quỷ, ánh mắt đầy man rợ, tiếng hét bên tai đột ngột dừng lại.

 Tiết Kim Thị hết kiên nhẫn chán ghét phủi tay bên người Phó Hoàn Vũ, bắt đầu đối phó với nữ quỷ.

 Cậu không có ý định khuất phục, mà khoanh tay dựa vào thành thang máy, nhìn lệ quỷ ba mắt trợn trắng, lộ ra nụ cười đến ma quỷ cũng phải khiếp sợ.

 "Đứng lên nói chuyện."

 Giọng điệu của Tiết Kim Thị rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng lại khiến nữ quỷ giật thót, cảm giác khủng hoảng tinh thần mạnh mẽ ập đến, cô không kịp nghĩ ngợi gì đã nhanh chóng bật dậy dán người vào bức tường phía trong thang máy.

 Tiết Kim Thị nâng cằm, nhẹ nói: "Nói cho tao biết, tại sao lại đi dọa người khác?"

 Giọng điệu này cảm giác rất giống xã hội đen, cho dù thật sự không động tay chân, nữ quỷ cũng không dám nhìn hắn chằm chằm nữa, chỉ có thể run rẩy mở miệng xin lỗi:

 "Lão đại tha mạng!!! Tôi xuất hiện dọa người để đuổi họ ra ngoài mà thôi, rồi mới tìm kẻ thù để báo oán. Ngài minh xét, từ trước đến nay tôi thực sự không hại ai cả!"

 Chính nữ quỷ này đã bị Lôi Trì phong ấn, lần đầu tiên nhìn thấy Âm Khí trong tòa nhà Tiết Kim Thị đã cảm thấy rằng trong đây sẽ xuất hiện một nhân vật quyền lực, không ngờ con quỷ trước mặt tuy đã hóa lệ. Lại uổng cho một thân toàn thân Âm Khí, chỉ thấy thật đáng thương, xem ra không phải là chết thảm, mà còn có nguyên nhân khác.

 “Mày chết như thế nào?” Tiết Kim Thị hỏi thẳng không chút kiêng kỵ.

 Không một con quỷ nào có thể thờ ơ khi nhắc đến cái chết của mình, và lệ quỷ trước mặt cậu cũng không ngoại lệ, Tiết Kim Thị phát hiện một đạo quang đỏ rực xẹt ngang qua mắt cô ta nhưng chỉ sau một cái chớp mắt liền khôi phục lại như bình thường.

Trông như thế này thì tính tình hẳn cũng không tệ lắm, có thể bạo phát hóa lệ lại càng kỳ quái hơn.

 Nữ quỷ ngập ngừng rồi thú nhận.

 Theo những gì cô ấy nói thì tên thật của cô là Trình Y Y, trước khi qua đời cuộc sống của cô tương đối suôn sẻ thuận lợi, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được, bố mẹ mình đều sẽ chết bởi tai nạn giao thông khi cô vừa vào năm nhất đại học. Trong lúc cô buồn và tuyệt vọng nhất lại nhận được chuẩn đoán ung thư của em trai ruột.

 Để chữa trị bệnh cho em trai, cô phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia đình, làm công mấy năm trời, không ngờ khi nhận được công việc phát sóng trực tiếp lại lập được một số thành tích.

 Cuộc sống của cô cũng bắt đầu khởi sắc hơn khi đến nơi này, sự nghiệp phát sóng trực tiếp đã cho thấy con đường cô đi là đúng, cũng vì vậy cô đã dành ra được một khoản tiền để chữa trị cho em trai mình.

 Nhưng cô không ngờ rằng quản lý cấp cao nhất của công ty là một tên cầm thú, không rõ lý do mà coi trọng cô rồi còn muốn cùng cô giao dịch tiềm quy tắc*.

*đại khái muốn lôi con bé này lên giường.

 Trình Y Y kiên quyết từ chối cuối cùng nhận lấy kết cục bị phong sát. Thậm chí tiền thù lao mà cô ấy đáng lẽ nên nhận được cũng bị công ty giữ lại. Trong lúc cô đi cầu xin khắp nơi không ai giúp lại vô tình biết được tin tức bố mẹ gặp tai nạn giao thông chính là bởi vì em trai của tên cầm thú kia hại.

Nhưng nhà hắn quyền cao chức trọng dễ dàng tìm người gánh tội thay, còn bản thân vẫn như cũ tiêu dao hưởng lạc bên ngoài.

 Trình Y Y lúc này đã bắt đầu tuyệt vọng, em trai cô, chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô cũng đã qua đời vì không điều trị bệnh kịp thời.

 Tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng của cô bị phá vỡ, trong cơn mê man cô đã nghĩ đến việc tự tử, và rồi một lúc nào đó cô leo thẳng lên sân thượng của công ty, nhảy xuống kết thúc cuộc đời mình.

 Khi tỉnh dậy, cô thấy mình bị nhốt ở đây không thể đi đâu được, cho tới hôm nay mới gặp được ê-kíp chương trình đến đây ghi hình.

 Theo lời cô nói Tống Tử Thừa chính là em trai của tên cầm thú kia.

 Thế gian thật vô thường, Tiết Kim Thị liếc nhìn hàng huyết lệ trên khuôn mặt Trình Y Y, khẽ thở dài.

 Trước khi cậu có thể tiếp tục đặt câu hỏi, thì tên ngốc Phó Hoàn Vũ người đang nắm lấy góc áo của cậu đột nhiên khóc lớn và hét lên, giọng nói của hắn bùng nổ bên tai Tiết Kim Thị.

 "Huhuhuuu, cô ấy khổ quá đi, thật đáng thương, sao có thể thế này chứ! Không ngờ Tống Tử Thừa lại là một tên cầm thú như vậy..."

 Vạt áo Tiết Kim Thị được thả lỏng, khi nhìn thấy Phó Hoàn Vũ đưa tay lặng lẽ lau nước mắt, cậu đã mất một lúc không nói được câu gì.

Thu hồi cánh tay đang muốn đánh người, mặt vô biểu tình nhìn hắn, nghĩ ngợi một hồi, quên mất, cậu chấp nhặt với kẻ ngốc làm gì chứ.

 Tiết Kim Thị húych hắn: "Cậu không sợ sao?"

 Phó Hoàn Vũ cẩn thận mở mắt ra, liếc nhìn Trình Y Y một cái rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, sau khi đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng hắn cũng không còn run nữa.

 "Không, không..sợ nữa..."

 Tiết Kim Thị đưa tay cố tình thắp thêm chút lửa cho hỏa hồn của hắn, cũng vì vậy mà tiếp cho người này thêm dũng khí, rồi mới quay lại nhìn Trình Y Y.

 "Còn nhớ thời gian tự sát không?"

 "Vào sáng ngày 17 tháng 3 ba năm trước, tôi không nhớ chính xác thời gian, nhưng chắc là lúc nhân viên văn phòng đến công ty."

 Dịch Cẩm duỗi tay ra, bấm bấm ngón tay tính toán, đột nhiên nói: "Ngày chọn rất tốt, nếu tự sát trong ngày âm, tháng âm, năm âm như này, cho dù không phải là một cái chết bi thảm, cũng có thể hóa lệ được. "

 “Mày thật xui xẻo.” Cậu nói, “Phong thủy của công ty này bố trí rất tốt. Có lẽ đã có người động tay động chân vào rồi, mày chết ở đây, chấp niệm quá sâu nên hóa thành Địa Phược Linh*. Trước khi hóa lệ quỷ đã bị người ta phát hiện, trận pháp này đặt ra chính là để gài bẫy mày."

* sau khi chết bị trói buộc tại một chỗ, bị giới hạn phạm vi hoạt động.

 Phó Hoàn Vũ nghe vậy vừa sợ vừa tò mò, không nhịn được hỏi cậu: "Họ vây khốn Trình Y Y để làm gì chứ?"

Tiết Kim Thị nở nụ cười lạnh lẽo với hắn, vươn tay gõ xuống đất, nhỏ giọng nói: "Bởi vì ở đây, tất cả đều là quỷ."

Vài lời này trực tiếp khiến Phó Hoàn Vũ nổi da gà toàn thân, da đầu tê dại, vẻ mặt kinh hãi, suýt chút nữa nhảy lên người của Tiết Kim Thị.

Tiết Kim Thị trông như lão cao nhân đang chống tay trên mặt đất, sau đó lại tức giận nhìn vào phần trống trên tay.

"Làm điều ác như vậy thì không chỉ có một lần. Nếu người đó có thể giết hại một Trình Y Y, thì hắn ta cũng có thể hại mười Trình Y Y."

Tiết Kim Thị khịt mũi: "Mà tôi cũng nghĩ qua rồi, trình độ lệ quỷ như Trình Y Y sao có thể biến tòa nhà này đầy ắp âm khí như vậy được chứ, hóa ra cô ta chỉ là vật trung gian để trấn áp những thứ bẩn thỉu này."

Trình Y Y trông cũng còn bình thường như nếu cô không tự treo ngược mình lên, mặc dù trên người vẫn còn đầy máu, gương mặt xây sát nứt nẻ, nhưng khi không tỏ vẻ đáng sợ hù dọa người, vẫn trong phạm vi chịu đựng được.

Dựa vào Tiết Kim Thị, Phó Hoàn Vũ trở nên can đảm hơn rất nhiều, liếc nhìn Trình Y Y một cái, hắn quay đầu hỏi: "Tại sao, tại sao lại dùng cô ấy để trấn áp?"

Tiết Kim Thị thản nhiên nói: "Quỷ lớn chế ngự quỷ nhỏ, lệ quỷ chế ngự quỷ lớn, đây đều là điều hiển nhiên trong trận trấn áp, dù sao cũng không phải ai cũng xui xẻo như cô ấy, rốt cuộc lệ quỷ cũng là số ít mà thôi."

Phó Hoàn Vũ da đầu tê dại khi nghĩ đến cảnh chân mình có thể đang dẫm phải vài con quỷ.

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ ở lòng thôi, hoảng sợ hỏi: "Vậy đám quỷ này phải làm sao bây giờ? Chả nhẽ để họ bị nhốt ở đây sao?"

Mặc dù Phó Hoàn Vũ vô cùng sợ hãi khi nghĩ tới bên dưới chân toàn là quỷ, nhưng khi nghĩ tới thân phận nạn nhân của họ lại khiến hắn cảm thấy đáng thương và rối bời hơn.

Tiết Kim Thị nhìn hắn từ trên xuống dưới, thẳng thắn thu lại toàn bộ dáng vẻ phát hỏa của người này vào trong mắt, cuối cùng mới đại phát từ bi mà thu hồi tầm mắt.

"Vì là quỷ nên việc này sẽ do âm phủ xử lý."

Nhân tiện cậu quẹt một đường trên ngón tay, máu đỏ lập tức chảy ra từ vết thương.

Tiết Kim Thị giơ tay vẽ một lá bùa trên không trung, dấu vết đầu ngón tay để lại biến thành một lá bùa thần bí.

Khi nét cuối cùng rơi xuống, dòng chữ đỏ rực đột ngột lóe lên kim quang, sau đó từ không khí sinh ra một ngọn lửa đem nó dần dần thiêu rụi nét chữ.

Phó Hoàn Vũ choáng váng nhìn cảnh tượng mà khoa học không thể giải thích trước mắt.

Hắn chết lặng hỏi: "Anh đang triệu hồi quỷ à?"

Tiết Kim Thị xua tay: "Viết cho bọn họ cái tin báo thôi, không phải Triệu Hoán Phù."

Đúng ra phải gọi quỷ sai đến đây, nhưng cậu và cơ thể này vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp với nhau, khi quỷ sai đến kiểu gì cậu cũng bị coi là cô hồn dã quỷ độc chiếm cơ thể con người mất.

Cơ thể này đem sức mạnh của cậu áp chế, chỉ phát huy được dưới 10%, nếu không chịu nổi thì sẽ sụp đổ, một khi chưa thành công thì không thể làm mất lòng đám người bên phía kia được.

"Về phần mày." Sau khi đốt thư báo tin, Tiết Kim Thị nghiêng đầu nhìn về phía Trình Y Y đang trầm mặc, sau khi suy nghĩ kĩ càng, cậu nói: "lệ quỷ muốn vãng sinh rất khó, nhưng tình huống hóa lệ của mày khá đặc biệt. Chỉ cần hóa giải chấp niệm là được. Sao nào, có cần tao giúp siêu độ không?"

Phó Hoàn Vũ cẩn thận liếc nhìn Trình Y Y lại phát hiện nữ quỷ này lắc đầu từ chối: "Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng sau khi báo được thù tôi muốn đi đầu thai."

Tiết Kim Thị bình tĩnh đáp: "Một khi yêu ma dính đến mạng người hay nhân quả thì rất khó để đầu thai. Cho dù may mắn được đầu thai thì cũng vào súc sinh đạo*. Mày có bằng lòng không?"

* một trong 6 cõi luân hồi bao gồm: cõi trời, cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ và cõi địa ngục.

“Tôi bằng lòng!” Trình Y Y nghiến răng, giọng điệu kiên định.

Tiết Kim Thị ngẩng đầu: "Thật là ngu ngốc."

"Thế giới này có luật riêng của nó, vậy tại sao phải trả thù? Hơn nữa, Thành Hoàng có thể phán xét sinh hồn. Mày có thể đến chỗ của ông ta mà kiện hắn. Sau khi chết, hắn ta sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chịu đựng núi đao biển lửa."

"Nhưng hắn ta có quyền lực chống lưng không thèm đặt pháp luật của nhân giới vào mắt, vả lại tôi cũng không muốn hắn có được vinh quang trước khi chết, nếu chết mới xuống địa ngục vậy thì tôi muốn hắn sống không bằng chết!!"

Quỷ vốn là quỷ, cho dù không đủ mạnh thì khi chạm đến vảy ngược của nó, cũng đủ khiến nó nổi điên.

Nhìn thấy âm khí trong thân thể của Trình Y Y ngày càng hỗn loạn, thất khiếu đổ máu, trong mắt lại hiện lên tia đỏ, Tiết Kim Thị trực tiếp giơ tay ấn vào giữa hàng lông mày của cô.

"Chư hồn tịch tĩnh, sắc an tâm hồn, bình phục lệ khí, ức chế tà ma, khôi phục chân ngã."

Chú ngữ vừa được phát động, linh khí dào dạt tràn ra kéo lại Trình Y Y đang kích động mất kiểm soát trên mặt đất.

Tiết Kim Thị không nói gì nữa, trực tiếp đặt Khóa Hồn Đạo lên người cô, khống chế Âm Khí của Trình Y Y không cho cô rời xa mình trong phạm vi trăm mét.

Cậu phớt lờ ánh mắt phức tạp của Phó Hoàn Vũ, bình tĩnh ấn nút thang máy di chuyển lên tầng chín.

Những người khác trong tòa nhà đã bị Trình Y Y ném xuống trước đó. Lý do cô ấy không trực tiếp ra tay với Tống Tử Thừa là vì cô muốn hạ gục tên cản đường Tiết Kim Thị này trước, nhưng cô lại không ngờ mình sẽ rơi vào tay Tiết Kim Thị.

Lúc hai người đi lên đến nơi đã thấy một đám người lăn lộn trên mặt đất, Tống Tử Thừa vừa mới lồm cồm bò dậy ngây người nhìn xung quanh.

Tiết Kim Thị liếc nhìn đồng tiền ngũ hoàng rơi khỏi ngực kẻ kia liền biết.

Gia đình kẻ này biết gã làm nhiều việc ác nên đã đặc biệt đến chùa Đạo gia để xin pháp khí, hôm nay dù cậu không thu phục Trình Y Y thì cô ta cũng không thể làm gì được Tống Tử Thừa.

Tiết Kim Thị xoay người vặn lấy thân thể Trình Y Y, dùng tay rút ra âm khí rồi đem nó vẽ thành một lá bùa, âm khí lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể Tống Tử Thừa cùng với lá bùa, nhưng không ai ngoài Trình Y Y chú ý đến điều này.

Trình Y Y kinh ngạc nhìn Tiết Kim Thị.

Nhìn thấy Tiết Kim Thị đi vào trong, miệng Tống Tử Thừa không ngừng lẩm bẩm gì đó, sau khi nhìn đám người nằm trên mặt đất ngồi xuống gõ lên người họ một gõ, một lúc sau, những người trên mặt đất tỉnh lại, kêu răng rắc.

Tống Tử Thừa giật mình kinh hãi.

"Sao các người đều ngất xỉu rồi? Có phải thời tiết hôm nay quá nóng rồi không? Vậy hôm nay không ghi hình nữa, để hôm khác làm."

Tiết Kim Thị đứng ở một bên, miệng cười tủm tỉm mà mở miệng nói.

Môi của cậu rất đỏ, khi cười chiếu lên khung cảnh khủng bố làm mọi người đều cảm thấy tê dại.

Đạo diễn Vương cảm thấy cả người ớn lạnh, chuyện hôm nay rõ ràng không bình thường, môi mấp máy nửa ngày sau đó ra lệnh cho mọi người về nhà trước.

“Đúng rồi.” Tiết Kim Thị lại nói: “Vì say nắng mà ngất xỉu thì mọi người nên đến bệnh viện khám thử đi.. phòng chuyện ốm sốt.”

Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi tòa nhà, Tiết Kim Thị cũng chia ra đường ai nấy đi với họ nhưng ngặt nỗi bên cạnh lại có thêm một tên kiên quyết dính sát - Phó Hoàn Vũ.

“Anh..anh.. em sợ!” Phó Hoàn Vũ bám theo sau mông cậu, vẻ mặt thống khổ.

Tiết Kim Thị nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ lạ: " Trình Y Y ở ngay bên cạnh tôi, cậu không sợ à?"

Phó Hoàn Vũ nhìn Trình Y Y ở phía xa, sắc mặt trắng bệch nhìn cậu lấy lòng: "Theo anh an toàn hơn."

"Được rồi, hỏa hồn của cậu hiện tại quá thấp, rất dễ bị ma quỷ quấn lấy. Tôi vẽ cho cậu một đạo phù, đeo nó hai ngày liền không có việc gì rồi."

"Dương hỏa trọng nhiên*, mắt của cậu sẽ không trông thấy ma quỷ nữa. "

*từ gốc: 阳火重燃

Cả hai cùng nhau đi ra khỏi góc phố, Tiết Kim Thị vốn đang cùng Phó Hoàn Vũ nói chuyện đột nhiên lại thấy trong lòng khẽ động, cảm giác được có kẻ đang theo dõi mình.

Cậu ngoảnh đầu lại nhạy bén mà bắt lấy ngọn nguồn sự việc.

Một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu ở góc phố cách đó không xa, vừa lúc Tiết Kim Thị nhìn sang thì cửa kính xe màu đen cũng hạ xuống, lộ ra ngũ quan sắc bén người sống chớ lại gần của nam nhân ngồi trong đó, ba thước xung quanh đều có thể bị khí chất này đóng băng.

Tiết Kim Thị có đôi mắt rất tốt, cách xa hơn mười mét cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của người này.

Ít nói, nhiệt tình như lửa. Khuôn mặt mang theo hoa đào, có lẽ là chuyện tốt sắp ghé thăm.

Tiết Kim Thị:…

Cậu nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, Phó Hoàn Vũ bên cạnh tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

Tiết Kim Thị lhịt mũi, vô cảm: "Tôi nhìn thấy một tên muộn tao."

...

Editor::)) ăn ở sao mà mới gặp đã bị phán muộn tao vậy anh trai.