Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 108: Làm điều mình thích, bên cạnh người mình yêu



Đối với cái ghế chủ tịch tập đoàn Lăng thị kia Lăng Tử Quân từ sớm đã chẳng còn lưu luyến gì nữa rồi, hôm nay có buổi họp cổ đông quan trọng quyết định phân chia lại bộ phận nhân sự cũng như đề bạt người kế nhiệm chức chủ tịch tiếp theo của tập đoàn, nhưng anh đã quyết định không tham gia, còn táo bạo tới mức chuẩn bị sẵn một phong thư xin từ chức đặt lên trước bàn làm việc của chủ tịch Lăng thị.

Bố Lăng từ sớm đã biết được quyết định này của con trai út, chỉ là đến tận khi ông nhìn thấy được lá thư này thì vẫn không khỏi bàng hoàng.

Bố Lăng hiểu rõ tâm ý của con trai lớn và con trai nhỏ đối với cô gái họ Nhan kia là thế nào. Chỉ là không ngờ tới Lăng Tử Phong có thể từ bỏ tình riêng, vì nghĩa lớn mà hy sinh, còn Lăng Tử Quân lại dứt khoát vô cùng, chỉ vì tình cảm nam nữ đơn thuần mà từ bỏ cả tương lai phía trước.

Quả nhiên cho dù có là anh em ruột cùng một cha sinh cùng một mẹ đẻ lại có thể có những tính cách trái ngược như thế.

Vốn biết Lăng Tử Quân có năng lực gầy dựng lại từ đầu, những năm qua anh cũng ở bên ngoài góp vốn và xây dựng công ty riêng, thế nhưng so với chức chủ tịch Lăng thị, tình cảm đó thực sự xứng đáng để đánh đổi như vậy sao?

Cho dù cái chức chủ tịch kia Lăng Tử Quân không cần, luôn cả chức tổng giám đốc điều hành cũng vì một người phụ nữ đã từng ly hôn... mà dứt bỏ hay sao?

Không liên hôn cũng được, không trở thành chủ tịch cũng được, sao lại làm tới cái mức này? Từ chức?

"Con cảm thấy mình làm như thế là xứng đáng sao?"

Làm như vậy chỉ là để chứng minh tình cảm của mình đối với cô gái kia là hoàn toàn thật tâm ư? Có đáng để đánh đổi đến thế hay không?

Giọng bố Lăng rất trầm, nghe có chút khàn.

Lăng Tử Quân có thể cảm nhận được đường nhìn của bố đang hướng về phía mình, anh bình tĩnh ngẩng mặt lên nhìn ông, nhận ra đuôi mắt hằn sâu nét chân chim kia đang nheo lại quan sát.

Có lẽ bố hiện tại đang rất thất vọng về anh. Lăng Tử Quân luôn biết trước giờ bố luôn rất kỳ vọng vào mình, trao cho anh nhiều cơ hội để thăng tiến.

Thế nhưng nếu để chọn lựa, anh vẫn quyết định chọn Nhan Lam, thay vì là cuộc liên hôn có lợi ích to lớn kia.

Đối với anh, tình cảm này vẫn là quan trọng hơn hết.

Đúng thật là trên thế giới này, có tiền thì có thể có được tất cả. Nhưng với Lăng Tử Quân, tiền bạc đối với anh không quan trọng bằng việc anh có được người mình thương. Anh đã dằn vặt sống trong đau khổ suốt bao nhiêu năm nay chỉ để tìm ra được câu trả lời này... cho đến bây giờ, anh hoàn toàn có thể khẳng định anh chọn Nhan Lam bởi vì cô ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Hiển nhiên anh cũng không phải là người ngốc nghếch, hay là giống như mấy đứa trẻ không hiểu chuyện bốc đồng. Từ lúc anh đưa ra quyết định từ chức này, anh cũng đã tính tới chuyện tương lai phải làm sao để trở thành trụ cột của gia đình, có thể lo toan chăm sóc Nhan Lam một cách chu toàn nhất.

"Con không hối hận về quyết định của mình đâu, thưa bố."

Lăng Tử Quân trước giờ vẫn luôn là đứa con mà bố Lăng thương yêu nhất, kỳ vọng nhất. Khoảnh khắc khi nghe Lăng Tử Quân quyết tâm nói ra những lời này, thú thật trong lòng ông Lăng cứ dây dứt đau nhói không chịu nổi, giống như vừa bị ai hung hăng cáu xé vậy.

Lăng Tử Phong luôn ganh tị với Lăng Tử Quân cũng là có lý do, lỗi không phải nằm ở Lăng Tử Quân mà là nằm ở cách ông Lăng thiên vị anh.

Lúc này đây nhìn Lăng Tử Quân kiên quyết như thế với quyết định của mình, ông Lăng cũng chỉ có thể thở dài một hơi không nói được gì. Không thể tức giận, cũng không có lý gì lại tức giận.

Ông từng khuyên nhủ vợ mình, con cái lớn rồi nên để nó tự ý quyết định. Những ý định của nó, mình chỉ có thể dõi theo, khuyên nhủ rồi tiếp tục mặc cho chúng nó tự đi trên đôi chân của mình. Có sai thì sửa, không thể nào ép buộc chúng vào khuôn khổ mà mình mong muốn được.

"Nếu như đã nói không hối hận vậy thì sau này đừng đến tìm bố."

Ông Lăng đưa tay kéo lá thư từ chức kia lại, giống như một lời chấp nhận cho chuyện tình cảm của Lăng Tử Quân.

Mà Lăng Tử Quân lúc này cũng mãn nguyện cười một tiếng, nói với giọng hóm hỉnh, kéo bầu không khí đang chùng xuống lúc này trở nên vui vẻ trở lại.

"Bố cũng biết con trước giờ không có thói quen làm sai thì đến nhờ vả bố gánh giúp mà đúng không?"

Lời nói nửa thật nửa đùa của Lăng Tử Quân quả nhiên thành công kéo lại bầu không khí căng thẳng lúc này, anh đưa tay rót cho bố một tách trà nóng mà thư ký khi nãy mang vào, trà là anh và Nhan Lam đã lựa chọn sáng nay, loại trà Long Tĩnh bố anh rất hay dùng.

"Bố yên tâm, con và Nhan Lam nhất định sẽ hạnh phúc."

"..." Đôi mắt của ông Lăng không kiềm được có chút đỏ khi nhìn thấy nỗi hạnh phúc dâng tràn trong ánh mắt của Lăng Tử Quân, sự xúc động này có lẽ là vì ông nhận ra con của mình đã trưởng thành thật rồi.

Quả nhiên con cái lớn rồi đều phải tung cánh bay đi.

"Bố cũng hy vọng chúng con hạnh phúc."

"Vâng, con cảm ơn bố."

-

Đợi đến khi Lăng Tử Quân đi rồi ông Lăng mới không gắng gượng được nữa mà ngửa lưng ra sau ghế, ông mệt mỏi thở dài một hơi, lại đưa tay đỡ trán.

Cuộc họp vào chiều nay có lẽ sẽ diễn ra êm đẹp và nhanh chóng thôi, dẫu sao Lăng Tử Quân cũng đã có ý định từ chức, còn nói là sẽ bán lại số cổ phần trong tay mình cho Lăng Tử Phong.

Với số cổ phần Lăng Tử Phong đang nắm trong tay, mấy năm qua còn đi thu thập rất nhiều cổ phần trôi nổi bên ngoài, bây giờ còn được Lăng Tử Quân hai tay "dâng" lên hết thế kia, cái chức chủ tịch tập đoàn Lăng thị này hiển nhiên thuộc về tay của anh.

Bố Lăng đương nhiên không cảm thấy điều này có gì lấy làm bất mãn hay khó chịu, chỉ là ông trước giờ đã quá kỳ vọng và Lăng Tử Quân, lại vì những lời mê tín dị đoan ngày xưa, thực sự cho rằng Lăng Tử Phong khắc ông nên không yêu thương đứa con trai lớn kia bằng con trai nhỏ.

Hiện tại thế cuộc xoay chuyển, ông cũng đã từ lâu đoán trước được.

Thật ra giang sơn này ông gầy dựng cũng là để truyền lại cho con cháu, nếu như ai có bản lĩnh nắm lấy thì ông cũng sẵn sàng buông tay. Dẫu sao cũng dùng hơn nửa đời người để đấu trí trong giới thương trường, ông Lăng hiện tại chỉ muốn buông bỏ tất cả, cùng vợ của mình đi du lịch khắp nơi, giống với mong muốn thuở còn trẻ của bà.

...

Nhan Lam sau khi tạm biệt Lăng Tử Phong xong thì tản bộ về nhà, trời chiều ngả dần về phía Tây, cả một khoảng trời dần sập tối. Cô vừa đi vừa nhẹ giọng ca hát, có vẻ như sau khi nói chuyện phải trái với Lăng Tử Phong xong, trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Đang lúc gần về tới chung cư, điện thoại lại đổ chuông. Là Lăng Tử Quân gọi tới cho cô.

Nhan Lam mỉm cười dịu dàng rồi nhanh chóng bắt máy, vừa bật lên đã nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia hào hứng mà nói:

"Anh từ chức rồi!"

Nhan Lam nhận được tin này, không nhịn được mà bật cười, cô cứ không ngừng cười một hồi lâu sau mới hỏi lại anh:

"Anh đang báo tin mừng đó à, sao mà giọng điệu phấn khởi thế kia."

Thấy Nhan Lam cười, Lăng Tử Quân cũng cười theo cô. Anh vui quá thế nên hiển nhiên giọng nói cũng trở nên hào hứng theo.

"Đó đối với anh chính là chuyện vui."

Lăng Tử Quân bình thường rất ít khi nói nhiều, hôm nay lại phá lệ huyên thuyên, Nhan Lam vừa nghe vừa cười, cũng chậm rãi bước tiếp trên con đường về.

"Nếu anh thấy vui, thì em cũng thấy vui."

Hai người cứ trò chuyện thêm một lúc, Lăng Tử Quân dặn dò Nhan Lam thêm thêm câu, nói rằng anh sẽ về trễ một chút, tối nay anh muốn ăn canh sườn bò hầm mà cô nấu, sau đó liền tắt máy.

Nhan Lam nở một nụ cười ngọt ngào, trước khi bước vào chung cư, cô ngửa đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay là một ngày thật đẹp, giá mà mọi chuyện cứ suôn sẻ như thế trôi qua thì tốt biết mấy nhỉ!

Cả đời cô cũng chỉ mong mỏi được những giây phút bình yên này thôi, làm những điều mà mình thích, bên cạnh người mà mình yêu.