Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 115: Ngoại truyện



Từ bao giờ tôi bắt đầu cảm thấy sốc nhỉ?

Có lẽ là lúc tôi thấy em ấy hát “Cô đơn và Dũng cảm” ở hôn lễ của em họ tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện em ấy không giống như những gì tôi thường nghĩ, dường như khi đứng trước mặt tôi, em ấy giấu đi con người thật của chính mình.

Vì thế tôi mới cảm thấy sốc.

Tôi tự cho là mình đã biết em ấy rất nhiều năm, đã đủ hiểu em ấy. Cho đến ngày hôm ấy, tôi mới phát hiện ra: Dường như mình chẳng hiểu em ấy một chút nào, em ấy còn “ngông cuồng” hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Tôi vẫn luôn theo dõi tài khoản của em ấy.

Vì thế lúc tôi thấy bình luận của em ấy ở phần comment, tôi không thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy của mình.

Giống như mọi thứ trước mắt tôi đều sụp đổ. Hai chữ “yêu thầm” và “tỏ tình” đặt cạnh nhau làm tôi cảm thấy vô cùng đau mắt.

Tôi muốn đi tìm em ấy, hỏi em ấy rằng người em ấy thích là ai.

Nhưng cuối cùng tôi chẳng làm gì hết. Tôi chỉ dùng giọng điệu bình thường để comment một cái bên dưới bài của em ấy.

Em ấy trả lời tôi: [Anh có ý kiến à?]



Có.

Anh có rất nhiều ý kiến!

Tôi không thể làm ngơ được. Thậm chí tôi còn lôi theo cháu mình lái xe tới gần nhà em ấy.

Lúc thấy tôi, dường như em ấy rất bất ngờ. Thật ra đến cả bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ nữa là…

Tôi không còn là tôi bình thường nữa.

Nếu là tôi của bình thường, tôi sẽ không làm chuyện vô bổ như vậy đâu.

Tôi cảm thấy mình hết thuốc chữa mất rồi!

Đến lúc em ấy nói với tôi người em ấy thích cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, giàu hơn tôi, cả người tôi nhũn ra, không đứng vững nổi.

Tôi cười nhạt một cái, sau đó đùa với em ấy vài câu.

Khi về nhà, tôi xem được cái video của hai “người hâm mộ” của Lý Kim Triều đăng lên, là cái video mà ghép hiệu ứng quả chanh ấy.

Hai người họ nói Lý Kim Triều và người em ấy thích rất đẹp đôi.

Tôi xem đi xem lại video đó đến hơn chục lần. Càng xem tôi lại càng cảm thấy khó chịu.

Lúc em ấy hỏi bạn của tôi, trong lòng tôi còn ôm tâm lý may mắn. Nhưng nghe câu trả lời của em ấy xong, tôi cảm thấy chúng chẳng còn chút thực tế nào nữa.

Đêm hôm ấy, tôi bảo em ấy tỏ tình xong thì báo cho tôi, sau đó dạy tôi tỏ tình.

Thật ra trong lòng tôi lại nói rằng: Nếu em tỏ tình thành công, anh sẽ chúc phúc em. Nếu em tỏ tình thất bại, anh sẽ tỏ tình em. Em buồn thì anh cũng buồn, cả hai chúng ta cùng buồn với nhau.

Tôi từng nghĩ, liệu tôi có nên bất chấp tất cả trực tiếp tỏ tình em ấy không.

Nhưng tôi lại không làm như vậy.



Tôi không biết mình đang sợ cái gì nữa.

Có lẽ tôi sợ tỏ tình xong quan hệ của chúng tôi sẽ không trở lại được như trước, có lẽ tôi sợ mình sẽ mang lại phiền phức cho em ấy.

Tôi nghĩ tôi nên học cách buông tay.

Nhưng muốn buông tay thì cần phải có thời gian. Vì thế tôi mới đi uống rượu.

Lúc say lúc tỉnh nhưng lúc nào tôi cũng khó chịu.

Tôi không ngờ em ấy sẽ đến tìm tôi.

Tôi cũng không ngờ em ấy sẽ đến khuyên nhủ tôi.

Em ấy khuyên tôi?

Thật ra lúc ấy, tôi muốn nói với em ấy rằng: Em có thể đổi người mình thích, chuyển sang thích anh được không?

Tiếc là cồn trong rượu vẫn còn tác dụng, vì thế tôi vẫn còn sót lại một chút lý trí cùng lòng tự trọng, không nói ra những lời đó.

Lúc tôi thấy em ấy chặn nhiều người, tôi biết là em ấy chuẩn bị tỏ tình.

Nhưng em ấy lại không biết nick tôi dùng để xem livestream của em ấy.

Bởi lẽ tôi dùng nick đó theo dõi em ấy từ rất lâu rồi.

Lúc em ấy livestream, tôi cũng nhận được thông báo. Tôi mở một chai rượu, nhìn chằm chằm vào màn hình xem em ấy mở bài “Vận May Đến”.

Bài hát có giai điệu vui tươi, nhưng tôi chẳng vui nổi.

Đột nhiên tôi nhớ tới một câu nói của thầy dạy văn cấp ba của tôi: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?

Tôi cười khổ, tôi càng uống rượu càng cảm thấy lòng đau hơn.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cho đến khi em ấy mở khung chat của tôi ra.

Sau đó điện thoại tôi kêu lên hai tiếng.

Tôi cứ như một kẻ sắp c.hết đuối được người ta cứu lên vậy, đầu tôi ong ong như có pháo hoa bắn bùm bùm trong đó.

Tôi không thể giữ bình tĩnh nổi.

Lúc tôi gõ chữ, tay tôi cứ run liên tục. Tôi do dự nửa ngày rồi xóa hết tin nhắn.

Tôi nhịn sự vui mừng của mình xuống, gọi cho em ấy một cuộc điện thoại.

Tôi nói: “Lý Kim Triều, anh thích em.”

Tôi nói: “Chờ anh một lát.”

Tôi lao vọt đi, nhanh chóng chạy qua chỗ em ấy. Lúc tôi ôm em ấy vào lòng tôi mới cảm thấy mình không mơ.

Không ngờ được mượn rượu giải sầu lại có được niềm vui ngoài ý muốn.