Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 26: Quá Khứ 7





Trầm tư một lát, Lương Tư Triết quyết định gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền trước rồi suy nghĩ dự định tiếp theo.

Anh giơ tay nhấn chuông phục vụ ở góc bàn, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới.
“Xin chào, tôi muốn thanh toán.” Lương Tư Triết nói.
“Vâng thưa anh, tôi sẽ in hóa đơn cho anh.” Nhân viên phục vụ quay người đi đến quầy lễ tân.
Lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ cầm một tờ đơn nhỏ rất dài đi về phía họ, trong lòng Lương Tư Triết giật thót, một dự cảm cực kỳ không ổn dâng lên.
“Ba nghìn bảy trăm tám mươi bảy, thưa anh, đây là hóa đơn của anh.” Nhân viên phục vụ nho nhã lễ phép cúi đầu với anh, đồng thời đưa tờ giấy trong tay lên.
(3787 nhân dân tệ = 13.579.036,75 Đồng)
“Khụ.” Lương Tư Triết ho một tiếng theo bản năng, sau đó duỗi tay nhận hóa đơn, cúi đầu nhìn tờ giấy, ra vẻ bình tĩnh nói, “Tôi xem đã, bạn cứ làm việc đi, lát nữa tôi tự đến quầy thanh toán.”
“Vâng thưa anh.” Nhân viên phục vụ đáp lại anh một nụ cười ôn hòa.
Kết quả còn bết bát hơn dự đoán, Lương Tư Triết xem sơ sơ món ăn trên hóa đơn, cau mày thầm nghĩ, sư bố nó đây là nhà hàng đen chuyên môn ăn cướp khách hàng đúng không?
Ba trăm tệ đáng thương trong túi anh còn không thanh toán nổi số lẻ trong tờ giấy này, trước khi đến ai có thể ngờ Tào Diệp sẽ nảy ra ý tưởng đề nghị ra ngoài ăn một bữa ngon, đồng thời tìm một quán món Nhật đắt phát sợ như thế, mà rõ ràng đã nói mình mời sau đó lại tự uống say?
Lương Tư Triết nhìn hóa đơn từ đầu tới cuối, sau khi chắc chắn rằng số lẻ chính xác, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến bên Tào Diệp ngồi sát bên cạnh cậu, một cánh tay khoác lên sau lưng cậu, nhìn cậu chòng chọc hai giây, thở dài một tiếng, sau đó cúi người ghé vào tai cậu, thấp giọng nói một cách hơi bất lực: “Này cậu chủ, đã nói là cậu mời kia mà?”
Có lẽ lúc trò chuyện hơi thở thổi vào trong tai khiến Tào Diệp cảm thấy hơi ngứa, cậu giơ tay xoa xoa tai, cuối cùng xem như mở mắt ra, hoang mang nhìn Lương Tư Triết, hiển nhiên là uống đến mơ hồ rồi.
Lương Tư Triết gấp tờ giấy lại, cầm một góc, giơ ra cột thanh toán cuối cùng trước mặt cậu.
Tào Diệp híp mắt nhìn một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác hiểu được dụng ý hành động này của Lương Tư Triết.

Cũng may cậu không tính ăn quỵt, đồng thời uống say cũng không quên vụ mời khách, cậu rút một tấm thẻ trong túi ra, đập mạnh lên bàn, nói rõ to: “Đương, đương nhiên là em mời rồi…”
Lương Tư Triết thở phào nhẹ nhõm, vẫn ổn, tình huống không bết bát như trong tưởng tượng.
“Mật khẩu là sinh nhật em…” Tào Diệp vẫn nằm sấp trên cánh tay, mắt nhắm lại, mơ hồ nói không rõ.

Lương Tư Triết cầm lấy tấm thẻ kia: “Sinh nhật cậu là hôm nào?”
“27 tháng 09.” Tào Diệp nói xong xoay đầu sang vùi vào trong cánh tay.
Nhỏ hơn mình hai tuổi… Lương Tư Triết tính ra năm sinh của cậu, đứng lên đi tới quầy lễ tân tính tiền.
Hai phút sau, nhân viên lễ tân phụ trách thanh toán uyển chuyển ám chỉ cho Lương Tư Triết: “Thưa anh, anh còn thẻ khác không?”
Lương Tư Triết ngây ra một lát mới hiểu ám chỉ trong đó: “Không có, chỉ có một tấm này, có vấn đề gì không?”
Cô gái phục vụ nở nụ cười mỉm vừa vặn: “Hình như số dư không đủ ạ.”
“Vậy… quẹt ba nghìn tư thì sao?” Lương Tư Triết hỏi.

Nếu như chỉ thiếu hơn ba trăm, thì phần còn lại vẫn miễn cưỡng bù được…
Cô nhân viên cúi đầu thử, tiếp đó ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười: “Không được.”
“Thử ba nghìn xem sao?’
“Vẫn không được.”
“Một nghìn?” Lương Tư Triết quyết tâm nói một con số, đến lúc này anh đã đoán được mình chỉ có thể bỏ lại Tào Diệp ở đây, còn mình về Lam Yến một chuyến để lấy tiền.

Nhưng trong tấm thẻ này của Tào Diệp rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền, anh thật sự hơi tò mò, buổi chiều tràn đầy phấn khởi nói muốn ăn một bữa ngon, lại giàu có hào sảng dẫn anh tới đây, dù sao cũng sẽ không đến mức trên người chẳng có lấy một nghìn tệ chứ?
Lần này nhân viên phục vụ cũng hơi xấu hổ, nụ cười trên mặt hơi cứng lại có thể nhìn bằng mắt thường: “Vẫn không đủ…”
Hai khuỷu tay của Lương Tư Triết gác lên mặt bàn đá cẩm thạch ở quầy lễ tân, một tay nâng lên đỡ thái dương: “Làm phiền thử lần cuối cùng giúp tôi, một trăm được không?”
Lần này cô nhân viên dường như cũng cảm thấy khó mà mở miệng, lắc đầu lộ ra một nụ cười “Thưa anh có phải anh đang đùa tôi không” với anh.
Đến lúc này Lương Tư Triết mới dám tin chắc, chiếc quần jeans rách bề ngoài xấu xí mình đang mặc này, gần như quẹt hết một tấm thẻ của Tào Diệp.


Mà cậu chủ nhỏ ra tay hào phóng này hình như đến bây giờ vẫn chưa nhận ra rằng mình đã trở thành không xu dính túi bởi vì cái quần này.
Lương Tư Triết suýt cởi chiếc quần jeans này ra ngay tại chỗ để gán nợ, nhưng cân nhắc đến hành động này chắc chắn sẽ bị người đi đường đánh giá là hành vi tồi tệ “Ăn cơm chùa không được thì giở trò lưu manh”, ý tưởng này chỉ thoáng hiện ra một giây trong đầu anh rồi nhanh chóng bị gạt đi.
Lương Tư Triết hơi đau đầu thở dài một hơi, giữ vững tinh thần thương lượng với cô nhân viên: “Trong người tôi không đủ tiền, tôi về lấy được không? Bạn của tôi ở kia,” Anh xoay người chỉ Tào Diệp nằm gục trên bàn, “Uống say rồi, trước tiên để cậu ta ở đây thế chấp, một lúc được không?”
Nhân viên phục vụ nghiêng nửa người dưới nhìn về phía anh chỉ, hỏi: “Khoảng bao lâu?”
“Gần một tiếng?” Lương Tư Triết tính toán thời gian Trịnh Dần lái xe đưa họ tới đây.
“Được.” Nhân viên phục vụ khéo hiểu lòng người đồng ý.
Trước khi đi Lương Tư Triết quay đầu nhìn Tào Diệp một cái, đối phương vẫn duy trì tư thế gục xuống bàn, một lúc lâu cũng không cử động.

Lần này sẽ không gối tê cánh tay đấy chứ? Trong đầu anh thoáng hiện lên suy nghĩ này, sau đó quay đầu ra khỏi quán món Nhật.
Thời gian trở về gần như gấp đôi so với dự tính, chỉ đón xe taxi thôi đã hết hai mươi phút.

Đang trong giờ cao điểm tan làm, hầu như trên mỗi chiếc xe taxi đều chở khách, Lương Tư Triết chờ tới mức mất kiên nhẫn, cuối cùng ngồi vào một chiếc taxi dù giá cao hơn.
Đường vành đai 4 của Hải Điến bị tắc chật như nêm cối, một cái đèn giao thông có lẽ phải đi qua ba bốn hàng xe mới có thể thành công phá vây, tài xế giẫm phanh vừa đi vừa nghỉ, thân xe không ngừng lắc lư, đèn phanh đằng sau đuôi xe phía trước sáng lên lại tắt, nhấp nháy tới nỗi khiến Lương Tư Triết quáng mắt, giống như đang có một giấc mơ lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Anh nghiêng mặt sang nhìn con đường chịu tải vô số chiếc xe, đầy đến mức sắp tràn ra, nghĩ rằng nếu như ngón tay mình không bị gãy, liệu giờ phút này có phải mình đã quen với thành phố quanh năm tắc đường này không?
Chợ đêm phố Nhân Tứ nằm ở ven thành phố vẫn nhộn nhịp như thường lệ, các quầy hàng lan ra hai bên hẻm, xe không chen vào được.

Lương Tư Triết trả tiền xuống xe, dựa theo giá cả đã thỏa thuận trước khi lên xe, chuyến này anh mất một trăm năm mươi tệ.
Anh bước nhanh xuyên qua các quầy hàng vang lên tiếng dầu sôi xì xèo, nhấc chân bước lên bậc thang trước Lam Yến.


Giống như mỗi một đêm trước kia, vào Lam Yến, những bài hát nước bọt ồn ào rung trời và đèn neon nhấp nháy đập vào mặt.
Một bước chân gộp hai bậc thang đi lên, Lương Tư Triết đẩy cửa vào phòng của mình, để nằm vali dựng đứng bên tường, mở nó ra, ngồi xổm xuống lấy ra ba, bốn tấm thẻ từ cái túi ngầm bên trong cùng, nhìn một lượt theo thứ tự, sau đó rút một tấm trong đó ra nhét vào trong túi và đặt những tấm thẻ còn lại về chỗ cũ.
Nếu như nhớ anh không lầm, trong tấm thẻ này còn khoảng năm nghìn tệ, đủ để thanh toán.

Lương Tư Triết khóa kỹ vali, đặt về góc tường.
Theo lý thuyết tòa nhà kiểu cũ an toàn kém như Lam Yến, ở trong này phải đặc biệt chú ý phòng trộm mới đúng, dù sao những thanh niên hơi linh hoạt một chút như họ cũng có thể thoải mái trèo lên sân thượng, càng khỏi phải nói nếu là một tên trộm thật sự muốn sờ vào căn phòng nào đó, vậy quả là dễ như trở bàn tay.
Nhưng cuộc sống của khách trọ sống ở nhà khách trên tầng ba rất túng quẫn, nói chung ngay cả trộm cũng chẳng thèm đến thăm, vì vậy tỷ lệ trộm cắp xảy ra ở đây lại thấp tới mức khác thường.
Lúc rời khỏi phố Nhân Tứ Lương Tư Triết bỗng nhiên sinh ra một chút cảm xúc không nỡ, ngay cả bản thân anh cũng có phần khó có thể tin được sự không nỡ đến bất thình lình này, dù sao nơi đây thật sự không có gì đáng để lưu luyến.

Tạp âm làm phiền, mùi khói dầu hun người, điều kiện phòng ở tồi tệ, còn có những người đàn ông trung niên bụng phệ ra vào Lam Yến.
Trong khoảnh khắc quay đầu, ông chủ của quán mì Lão Đỗ đang bưng một bát mì thịt bò nóng hôi hổi đi ra, hơi nóng bốc lên khiến kính của chú bị phủ một lớp sương trắng dày, Lương Tư Triết nghĩ có lẽ mình không nỡ xa mùi khói lửa trên con phố này.
Bạn nhìn những con người sinh hoạt ở đây, sống trong những ngõ cụt đổ nát không chịu nổi và đối mặt với việc phá dỡ bất cứ lúc nào, từ sáng sớm mở mắt ra đã bắt đầu đợi việc làm ăn đến cửa, đợi mãi đến đêm khuya rạng sáng cả thành phố đều yên tĩnh lại.

Cuộc sống trông có vẻ tẻ nhạt ngày này qua ngày khác, chẳng phải họ vẫn sống tiếp một cách vô cùng náo nhiệt mà nhàn nhã thoải mái sao?
Nói chung mỗi người đều có cách sống của riêng mình, không lẽ niềm vui của nghệ sĩ violin sẽ cao cấp hơn và sâu sắc hơn niềm vui của những người này? Dường như cũng không phải vậy.

Lương Tư Triết mê man nghĩ, tuy nói như thế, nhưng chấp nhận quãng đời về sau của mình chỉ có thể sống một cuộc sống tẻ nhạt bình thường, không có mong đợi, quá trình này vẫn rất khó khăn.
Nghĩ đến đây anh bỗng chốc hiểu ra sự không nỡ của mình đến từ đâu, thật ra nó không đến từ cái gọi là khói lửa, mà là những hứa hẹn và mong đợi hão huyền mà con hẻm nhỏ này mang đến cho anh.

Như thể chỉ cần mình cố gắng thích nghi với nơi đây, thì sẽ không phải giống như những người bị mắc kẹt trong cuộc sống thế này, anh có thể đi ra, có thể trốn thoát khỏi đây.
Suy cho cùng, mình vẫn từng có chờ mong với màn ảnh lớn… Nếu không, lúc hy vọng bị dập tắt sẽ không luyến tiếc đến thế.
Trên đường trở về xe cộ ít đi một chút, nhưng cũng không tốt hơn lúc đến là bao, xe taxi vẫn vừa đi vừa nghỉ như cũ.

Lương Tư Triết lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã một tiếng rưỡi kể từ lúc ra khỏi quán món Nhật kia, có lẽ mình sẽ không bị nhân viên phục vụ lầm tưởng là người vứt bỏ bạn ăn quỵt đâu nhỉ?

Xe taxi chạy mất nửa tiếng mới đến nơi, cuối cùng dừng lại ở con đường trước quán món Nhật, Lương Tư Triết xuống xe đóng cửa xe lại, sải bước đi vào trong quán, lúc đẩy cửa anh nghiêng mặt sang nhìn về phía vị trí của Tào Diệp.
Khác với tư thế gục xuống bàn trước khi đi, lúc này Tào Diệp đang đối diện với hành lang, ngồi nghiêng trên chiếc ghế da, hai cùi chỏ chống lên đùi, đầu cúi thấp mặt hướng xuống đất, trước mặt là hai nhân viên phục vụ đang cầm dụng cụ quét dọn cúi người dọn dẹp mặt đất.
Nôn à? Lương Tư Triết cảm thấy đầu mình lại to ra một vòng, anh bước nhanh đi tới, đến gần mới phát hiện nhân viên phục vụ đang quét vụn thủy tinh trên mặt đất.

Anh lập tức phán đoán xảy ra chuyện gì, Tào Diệp làm vỡ cốc, có thể suy đoán từ mảnh vỡ thủy tinh trong xẻng hốt rác, có lẽ không chỉ làm vỡ một cái.
Tào Diệp vẫn cúi đầu, duy trì tư thế cũ, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu.
Lương Tư Triết đi đến bên cạnh cậu nửa ngồi nửa quỳ, hạ giọng hỏi: “Này người anh em, tình huống này là sao hả?”
Tào Diệp chậm chạm xoay cổ, nghiêng mặt qua nhìn anh, trong đôi mắt say ngà ngà lộ ra kinh ngạc: “Anh chưa đi à?”
“Tôi đi đâu đây?” Lương Tư Triết hơi buồn cười, “Trốn thanh toán?”
“Nham… Thành ấy, không phải anh nói muốn về…” Tào Diệp lại cúi đầu xuống, hai bàn tay phủ lên mặt chậm rãi xoa mấy lần, tốc độ nói rất chậm, “Em ngủ một giấc tỉnh dậy anh không có ở đây, tưởng anh cứ đi như thế.”
Lương Tư Triết không phản bác được, anh nghĩ Tào Diệp thật sự say đến hồ đồ rồi, thế mà lại cho rằng mình về Nham Thành, giờ đang là hơn nửa đêm không lẽ định bay về à… Anh giơ tay vỗ vỗ bả vai Tào Diệp, không nói gì cả mà đứng thẳng dậy đến quầy lễ tân tính tiền.

Lúc này anh cảm thấy tâm như nước lặng, tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đều khiến anh bất ngờ, nâng cao ngưỡng chịu đựng của anh đối với các loại tình huống bất ngờ.
Cho nên lúc cô nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân nói cho anh biết, mấy cái cốc vừa rồi Tào Diệp làm vỡ giá trị gần hai ngàn tệ, Lương Tư Triết chỉ đứng tại chỗ tỉnh bơ hít sâu một hơi, sau đó mặt không biểu cảm lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho nhân viên phục vụ: “Trước tiên xem thử có đủ không?”
Cô nhân viên phục vụ vẫn duy trì nụ cười mỉm vừa vặn: “Vẫn là số dư không đủ.”
Cũng may lần này trong thẻ chỉ thiếu chưa đến một trăm tệ, Lương Tư Triết cúi đầu lấy một trăm năm mươi tệ lúc nãy mình đón xe còn thừa ra, rút ra một trăm tệ tiền mặt bù vào cho đủ tiền.

Cầm một tờ năm mươi tệ tiền mặt còn sót lại trong tay, anh cảm thấy lúc này con tiên sư nó đáng để uống một chén rượu chúc mừng, thế mà vẫn còn lại năm mươi tệ bắt xe, ông trời đối xử với mình thật sự không tệ.
Anh đi đến bàn của Tào Diệp, cầm lấy non nửa cốc rượu mơ xanh Tào Diệp uống thừa trên bàn, ngửa đầu uống cạn sạch, sau đó duỗi tay vỗ vỗ sau gáy Tào Diệp: “Có thể đứng lên không?”
Tào Diệp hất tay anh ra, giống như động vật họ mèo kháng cự con người vuốt ve, sau đó loạng choạng chống bàn đứng lên: “Có thể…” Nói còn chưa dứt lời cơ thể đã sắp ngã xuống, Lương Tư Triết tay lanh mắt lẹ giơ tay đỡ cậu một cái, rồi vịn cánh tay cậu đi ra ngoài.
Người gác cửa đứng ở cửa ân cần chạy đến giúp đỡ, giúp họ chặn một chiếc taxi ở ven đường, chỉ huy chiếc xe từ đường vòng rẽ đến cửa, lại giúp đỡ Lương Tư Triết nhét Tào Diệp vào trong xe.
Lương Tư Triết nói tiếng cảm ơn, còn mình thì lên xe từ cửa bên kia, khoảnh khắc ngồi vào trong xe đóng cửa lại, anh thở dài một cái nhẹ nhõm, nhắm mắt dựa đầu vào lưng ghế, thầm nghĩ một ngày hỗn loạn tồi tệ này cuối cùng sắp hết rồi, sau khi về Lam Yến anh phải trèo lên sân thượng để thanh tịnh một lúc.