Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 40: Bại lộ



Editor: Fuurin


*Ed: Đã lâu không gặp, xin lỗi vì đã để các cậu chờ lâu *cúi đầu* . Anyway, cứ mỗi lần gặp bà Chu Lâm là y nhưng rằng Diệp Man sẽ gặp xui xẻo :((((


Sao lại không có ba mẹ và anh cơ chứ?


Diệp Man nghĩ lại về tình hình trong những hình ảnh mà cô thấy, trong lòng gấp như kiến bò chảo nóng. Trên xe trừ Chu Lâm ra thì không còn ai khác, chẳng lẽ cô ta cũng đem bọn họ....giống như đã từng làm với cô rồi. Chỉ cần nghĩ như vậy, Diệp Man liền không thể ngồi yên. Việc tìm vật tư không cần vội, nhưng người nhà là quan trọng nhất, Diệp Man quả thật hận bản thân không thể mọc thêm đôi cánh để lập tức bay tới chỗ Chu Lâm, ép hỏi cô ta về tung tích người nhà.


"Chu Lâm..."Diệp Man nhỏ giọng gọi cái tên này, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ, cô lập tức nói với nhóm Lâm Uy: "Chuyện tìm vật tư để khi khác hẵng tính, tôi muốn tới trụ sở Hi Vọng, đi ngay bây giờ, tôi không đợi nổi nữa..."


"Diệp Man, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Ân Việt lặng lẽ thu sắc mặt lo âu của Diệp Man vào trong mắt, cau mày hỏi.


"Tôi lo cho cha mẹ, và cả anh nữa," Diệp Man xoa ngực nói, "Tôi cứ có cảm giác hốt hoảng, tôi sợ bọn họ dã xảy ra chuyện chẳng lành. Nếu như cảm giác của tôi không sai, thì ả đàn...chị dâu tôi chắc đã đến trụ sở Hi Vọng rồi. Tôi muốn đi tìm chị ta hỏi tung tích bọn họ."


"Đừng lo." Đôi mắt Ân Việt nháy mắt thẫm lại, chị dâu Diệp Man là người thế nào Ân Việt chẳng hề rõ, nhưng sau khi Diệp Man lỡ đem cả hắn lúc đó vẫn là Zombie vào không gian, thì không còn vào không gian trong một khoảng thời gian dài. Lúc cô vào lại vẫn là do bị lây nhiễm vi rút mới vào, suy nghĩ kỹ một chút, hơn nữa liên tưởng tới giọng điệu khi nhắc tới chị ta, trong đầu Ân Việt liền đoán sơ được nguyên do, sự tàn nhẫn xẹt qua mắt hắn rồi chợt tắt: "Tôi đi cùng em."


Diệp Man gật bừa: "Chúng ta đi ngay đi." Vừa dứt lời, người đã nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.


"Đại ca..."


"Lâm Uy, cậu và mấy người Vết Đao ở lại đây chờ, Man Man không có ở đây, cố gắng đừng rời khỏi chỗ này, tối đa là ba ngày bọn anh sẽ trở lại." Ân Việt ngăn bước chân Lâm Uy.


"Đại ca cứ yên tâm, bọn em tự có tính toán." Lâm Uy đồng ý.


Ân Việt gật đầu tán thưởng, rồi chạy đuổi theo Diệp Man.


Diệp Man chạy vào sân, nhìn xe việt dã trước mắt, trầm ngâm trong khoảnh khắc, rồi lại chạy vào trong bếp, lấy ra bắp, dưa, và một túi gạo thả trong đó, có những thứ này, nhóm Vết Đao hoàn toàn không phải lo đến vấn đề lương thực trong vòng một tuần. Dù sao bọn họ cũng sẽ không rời khỏi quá lâu.


Từ trong phòng bếp đi ra, Ân Việt đã chờ sẵn bên cạnh chiếc xe, thấy cô ra liền cười nói: "Lên xe đi." Nói xong liền đi đầu ngồi vào ghế lái.


Xe việt dã một đường lao thẳng ra khỏi khu nhà, Diệp Man nhắm mắt không ngừng truyền tin tức cho đám Zombie xung quanh, nhằm chắc chắn rằng lúc mình và Ân Việt không có mặt, chúng nó sẽ không coi những người trong nhà thành thức ăn.


Tới gần giữa trưa, sương mù dần dần tan hết, xa xa trên đường có vài con Zombie đơn lẻ lung lay đi lại, đai bộ phần Zombie bây giờ cũng đã trải qua giai đoạn tiến hóa thứ nhất, tốc độ nhanh hơn không ít, thậm chí còn có trí lực thô sơ như trẻ con một tới ba tuổi nữa, không ai biết tương lai chúng sẽ còn phát triển tới mức nào.


Thật ra trong lòng Diệp Man vẫn có nghi vấn, vì sao Zombie lại xuất hiện? Vì sao trước khi xuất hiện thì một chút dấu hiệu cũng không có như thế?


Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, từ trước tới nay Diệp Man cũng sẽ không đi điều tra rõ chân tướng làm cái gì, một cô gái như cô làm gì có năng lực đó chứ? Hơn nữa dù có tra ra thì lại làm sao? Chẳng lẽ tra ra thì sẽ giải quyết được vấn đề đám Zombie chắc?


Việc duy nhất mà cô có thể làm bây giờ là cầu nguyện, cầu cho người nhà mình cũng may mắn giống như cô, tránh thoát khỏi vận rủi bị biến thành Zombie.


Diệp Man nhìn con đường trước mắt, thở dài não nề.


"Đừng lo lắng, cha mẹ em sẽ không có việc gì đâu." Ân Việt nhìn vẻ mặt lo lắng của Diệp Man, bỗng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.


"Anh..." Diệp Man ngây người, mặt ửng đỏ.


Từ khi đôi mắt Ân Việt trở lại bình thường, con người cũng dần trở nên trầm ổn, giống như một đứa bé sáu bảy tuổi bỗng nhiên lớn thêm mười mấy tuổi chỉ trong một đêm vậy, tốc độ nhanh đến nỗi Diệp Man có chút không kịp trở tay. Cũng không biết là học hư từ Vết Đao hay sao, mà Ân Việt cứ thường xuyên ôm ôm hôn hôn cô, giống như lúc này vậy, cực kỳ có chừng mực, trước giờ tuyệt đối không vượt qua điểm mấu chốt của cô, lúc cô tức giận sẽ bày ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, Diệp Man thậm chí còn hoài nghi Ân Việt đã khôi phục ký ức của người bình thường rồi, nhưng lúc hỏi đến, thì hắn lại gãi đầu gãi tai nhìn cô, kiểu: "Man Man tôi không hiểu em đang nói gì." khiến cô bó tay.


"Uống miếng nước đi." Ân Việt nhìn Diệp Man rõ ràng lại đang nghĩ lung tung, cười cười, ánh mắt dừng lại đôi môi khô khốc của cô, hiện lên tia lo lắng, liền lấy một chai nước khoáng đưa cho cô.


"Cám ơn." Diệp Man nói cám ơn rồi vặn nắp uống. Ân Việt khe khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn cô chăm chú dịu dàng. Bầu không khí trong xe tràn ngập ấm áp.


Mấy giờ sau, một hàng rào lưới điện dần dần xuất hiện trong tầm mắt.


"Dừng xe." Một người đàn ông tay cầm súng đứng trước hàng rào điện ngăn họ lại.


Diệp Man và Ân Việt liếc nhìn nhau, tắt máy, xuống xe.


"Ủa..." Nam nhân cau mày kêu lên một tiếng đầy nghi ngờ, sau đó hình như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt sáng như đèn pha nhìn hai người một lượt từ trên xuống dưới mấy lần: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì hai người chính là những người hơn một tháng trước gia nhập trụ sở, sau đó ngày thứ hai đã bị mất tích lúc đi thu thập vật tư đúng chứ? Sao hai người lại đột nhiên trở lại thế này?" Hơn nữa sớm không về muộn không về lại đúng hơn một tháng sau mới trở về nữa chứ?


Diệp Man cười khổ, lông mày nhíu lại như đang lo lắng, sắc mặt có chút hoảng sợ, bộ dạng nhát gan bất an. Ân Việt tiến lên một bước, nói: "Hơn một tháng trước, chúng tôi..." Hắn chậm rãi nói ra lý do thoái thác một cách trôi chảy, trong này mang theo nửa thật nửa giả, kể ra vài chuyện xảy ra sau khi đến trấn nhỏ, bao gồm cả chuyện gặp con nhện Zombie, nhưng điểm khác là, nguyên nhân mà bọn họ có thể thoát được biến thành họ gặp được người quen có dị năng, được họ cưu mang che chở mà thuận lợi sống qua được một tháng ở trấn đó.


"Là dị năng gì?" Còn chưa dứt lời, người đàn ông đã vội vã truy hỏi.


Nếu là người bình thường nghe những lời này, thì tối đa chỉ là nửa tin nửa ngờ, nhưng người đàn ông này hình như không có chút nghi ngờ gì về lời bọn họ nói, từ đó có hể kết luận, hắn vô cùng rõ ràng chuyện về người dị năng, nói không chừng trong trụ sở này cũng có người dị năng cũng nên. Tia sáng lóe lên trong mắt, Diệp Man càng thêm nhận định là trụ sở này không hề đơn giản như bề ngoài.


"Đây là lí do vì sao bọn tôi lại quay lại đây." Ân Việt đau khổ thở dài, "Bọn họ nể tình ngày xưa bảo vệ chúng tôi một khoảng thời gian, liền đi, nếu như bọn họ mà còn ở, thì chúng tôi căn bản không cần đến đây cậy nhờ rồi."


Điều này cũng phải. Nhưng mà, nếu như hai người này hoàn toàn không hề biết tung tích của người dị năng, vậy thì không được rồi. Người đàn ông vẫn còn bán tín bán nghi, nói: "Hai người miêu tả lại vẻ ngoài của bọn họ đi, cái này có thể đổi thành điểm cống hiến được đấy."


"Không vấn đề gì." Diệp Man vui vẻ đồng ý ngay. Sau khi miêu tả xong, người đàn ông giúp Diệp Man mở một thẻ cống hiến mới, "Căn nhà vốn phân cho hai người đã được chia cho người khác rồi, vậy đi, các người hãy vào căn đối diện căn đó mà ở. Đúng rồi, về chuyện dị năng, nếu như có vấn đề gì thì tôi sẽ tìm hai người sau."


Diệp Man gật gật đầu.


"A Phi, cậu dẫn họ đi đi." Người đàn ông phất tay gọi một người khác, liếc mắt ra hiệu cho hắn ta dẫn hai người đi.


Diệp Man cảm kích nói lời cám ơn, rồi đi cùng Ân Việt theo người kia đi tới nhà mình.


"Rồi, mấy người ở chỗ này đi." A Phi mang họ đến căn nhà số hai lầu sáu, cầm chìa khóa mở cửa, ra hiệu cho bọn họ bước vào, "Nếu như có chuyện gì thì có thể tới tìm bọn tôi, đúng rồi, mấy ngày nay hai người không cần đi ra ngoài trụ sở, chúng tôi sẽ phái người đưa đồ ăn tới nhà cho hai người."


Đây là đang xem bọn họ như tù nhân mà giam cầm sao? Diệp Man và Ân Việt liếc nhìn nhau, lòng chùng xuống.


"Vậy còn điểm cống hiến..." Diệp Man tiếp nhận chìa khóa, do dự nói.


"Yên tâm đi, tin tức mà vừa rồi hai người cung cấp giúp ích rất lớn cho trụ sở, điểm cống hiện đạt được tuyệt đối đủ cho các người cơm nước trong vòng một tuần." A Phi thờ ơ nói, khuôn mặt lạnh lẽo không có bất kỳ biểu cảm nào.


"Thế còn..." Dường như Diệp Man còn muốn hỏi thêm, A Phi mất kiên nhẫn ngắt lời, "Nếu hai người nhớ ra được chuyện liên quan đến người dị năng thì liên hệ chúng tôi, không còn việc gì nữa thì tôi đi đây."


Ân Việt nhíu mày, ôm lấy Diệp Man, nhìn A Phi nở một nụ cười khiêm tốn của kẻ ăn nhờ ở đậu: "Thật phiền cho anh quá..." Đồng thời bàn tay hắn dưới tay áo đã nắm lại, đôi mắt lạnh lẽo.


A Phi lạnh nhạt ừ một tiếng rồi đi khỏi, nếu không phải hai người này còn có ích cho bọn họ, thì hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái đâu.


Bởi vì vẫn còn chuyện phải làm, chứ nếu không thì Ân Việt đã đấm cho hắn một phát từ lâu, hắn nâng niu Diệp Man như vậy, sao có thể tha thứ cho kẻ dùng thái độ khinh thường đối với cô chứ, Ân Việt còn đang nghĩ ngợi, thì cảm thấy Diệp Man đang kéo góc áo mình.


"Man Man?" Ân Việt cúi đầu, nghi ngờ nhìn Diệp Man.


"Vừa rồi, cái người kia..." Diệp Man trầm ngâm sắp xếp câu chữ, rồi mới từ từ nói: "Tôi nghi ngờ hắn và chúng ta là cùng một loại người...Sóng điện não mà tôi thu được từ hắn khác xa so với tần suất sóng điện não của người phổ thông, có chút giống với của Vết Đao, nhưng cũng không phải là giống hoàn toàn."


Ân Việt ngạc nhiên nói: "Ý em là hắn là người dị năng, đã từng bị bệnh độc cải tạo cơ thể?"


"Vô cùng có khả năng, không chỉ có hắn ta, mấy người tuần tra bên ngoài vừa nãy cũng có khả năng là người dị năng, vì tần suất sóng điện não của bọn họ là cùng một kiểu. Đương nhiên là điều này chỉ là phán đoán của tôi, tôi vẫn chưa chắc chắn lắm." Diệp Man lo lắng nói, "Nhưng mà, tôi rất lo, là nếu như tôi có thể phát hiện ra điểm bất đồng của hắn, thì trong trụ sở này e là cũng sẽ có khả năng có người phát hiện ra chúng ta không giống người thường. Nơi này không thể ở lâu, đợi tìm được Chu Lâm, hỏi được tung tích cha mẹ tôi rồi, chúng ta liền lập tức rời khỏi..."


"Đừng quá lo lắng, không phải tất cả mọi người ở đây đều có được dị năng, nếu phát hiện thì bọn họ đã phát hiện ra từ lâu rồi." Ân Việt vỗ lưng Diệp Man an ủi, nhưng ánh mắt thì tối sầm lại. Hắn suy nghĩ còn sâu xa hơn Diệp Man nhiều, một cái trụ sở nho nhỏ, có thể có nhiều người dị năng đến thế quả thật là có chút kỳ lạ. Theo như hắn phân tích, thì người dị năng cực kỳ thưa thớt, e rằng cả một thành phố lớn cùng không xuất hiện nổi một người, nếu không, thì ngay từ khi bệnh độc phát tác họ đã xuất hiện rồi, cần gì phải tới hiện tại mới bắt đầu xuất hiện linh tinh rải rác như vậy chứ. Điều đó cho thấy rằng tỷ lệ xuất hiện người dị năng cực kỳ thấp, thậm chí thấp hơn một phần vạn phần trăm nữa, không chừng một phần ngàn vạn cũng không có.


Vậy mà ở trụ sở Hi Vọng này ngoài sáng đã thấy tận năm, sáu người, về phần ẩn trong tối còn bao nhiêu, không thể đoán được. Thậm chí Ân Việt còn hoài nghi những người dị năng này căn bản là được một tổ chức nào đó cố ý bồi dưỡng ra!


Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ hai người bọn họ vào nhầm hang sói rồi ư? Ý nghĩ vừa mới thoáng qua, Ân Việt lập tức nheo mắt, giữa hai đầu lông mày hiện lên lệ khí, nếu bọn họ thật sự có can đảm đến trêu chọc bọn hắn, thì hắn tuyệt đối sẽ khiến bọn chúng phải cảm thấy hối hận khi xuất hiện trên thế giới này.


"Đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều cũng vô ích." Diệp Man cười nhẹ, "Nếu đã vào đây rồi, vậy chúng ta đi ra ngoài nghe ngóng một chút tin tức của Chu Lâm đi."


Ân Việt tất nhiên là không phản đối, thế là hai con người vừa mới đặt chân vào trụ sở, mông còn chưa chạm ghế đã phải ra ngoài bận bịu.


Từ tầng sáu đi xuống, đến trước hiên, Diệp Man mờ mịt nhìn bốn phía, tuy rằng trụ sở không lớn, nhưng nếu muốn tìm người thì cũng không phải là chuyện đơn giản, càng huống hồ, hiện tại cô không hề có một chút manh mối nào trong tay cả.


"Trước tiên cứ đi tới trung tâm nhiệm vụ cống hiến của trụ sở nhìn xem sao." Ân Việt đề nghị, có là người cô muốn tìm sẽ ở đó để tìm nhiệm vụ thích hợp kiếm điểm cống hiến cũng nên.


"Cũng chỉ có thể như vậy." Diệp Man thở dài. Ngay sau đó lập tức giật mình, cô liếc thấy rõ ràng cách đó vài mét, một bóng dáng mảnh khảnh đang tiến tới.


Bóng dáng kia nhìn rất quen, giống như là...


Cùng thời khắc đó, chủ nhân của bóng lưng chậm rãi xoay người lại, đôi mắt cô ta trực tiếp đối diện với Diệp Man, ngay sau đó, lúc Diệp Man còn chưa kịp phản ứng, cô ta đột nhiên thở dốc vì kinh ngạc, sợ hãi chỉ vào cô, gần như không nói nên lời, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy, đồng tử trợn to, vẻ mặt khó tin.


"Mày... Diệp Man, chẳng phải là mày đã...Sao mày có thể ở đây chứ? !" Có lẽ là bởi vì quá mức sợ hãi, giọng nói hoảng hốt của Chu Lâm vang lên lanh lảnh, như tiếng sấm dội vang muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người.


Đây là ngã tư đường, tuy phần lớn người trong trụ sở đã đi ra ngoài tìm vật tư, nhưng người lui tới thì vẫn còn loáng thoáng, một tiếng hét của Chu Lâm nhất thời đem tất cả lực chú ý của bọn họ hướng về đây, thậm chí mấy tay phụ trách có vũ trang của trụ sở cũng nghe tiếng mà nhìn sang.


Hỏng bét rồi, dường như đồng thời, trong lòng Diệp Man chùng xuống, sắc mặt trắng xanh, cảm giác bất an trong lòng dâng cao, Ân Việt thấy thế liền giật mình, thân hình lóe lên, định xông lên trước muốn ngăn cản câu nói sắp buột khỏi miệng của Chu Lâm, nhưng hắn đã muộn một bước, còn chưa kịp bịt miệng, thì cô ta đã lớn tiếng kêu gào:


"Không đúng! Diệp Man, mày đã bị zombie cắn, sao một chút vết tích cũng nhìn không ra vậy chứ? !" Lời này vừa nói ra, nhất thời làm lòng người kinh động.


----- Hết chương 40 -----