Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 19



Hai mắt cậu mở lớn, khuôn mặt đỏ ửng, run rẩy muốn giãy ra.

Nhưng cơ thể bị giữ chặt không thể tránh thoát được.

“Ưm.”

Con mồi trong lòng muốn phản kháng, nhưng lại rất yếu ớt, không đáng nhắc tới, chỉ có thể tùy ý thợ săn giữ lấy làm bậy.

……

Tô Tử Tinh không nhớ nổi mình đã trở về như thế nào.

Đầu óc cậu rối thành một mớ, ngày hôm sau, cậu vẫn không ngừng thuyết phục mình, tất cả chỉ là giấc mộng.

Nhưng khi cậu còn đang ngơ ngác thì Bùi Tu Minh đi tới, không chút để ý hôn cậu.

Tô Tử Tinh hoàn toàn chết máy.

Cậu sợ tới mức vội vàng trốn vào trong chăn, bụm mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận!

Anh trai sao có thể làm như vậy chứ?

Hôn môi như vậy, dù cậu có bị ngốc thì cũng biết là không phù hợp.

Nhưng mà, anh trai tại sao lại có loại suy nghĩ này chứ?

Cậu buồn rầu, ở trong chăn lăn qua lăn lại.

“Tiểu Tinh, ra ăn sáng.” Giọng nói ôn hòa trước sau như một.

Tô Tử Tinh miễn cưỡng bò dậy, tránh né tầm mắt của anh trai, nhưng ánh mắt cực nóng ấy vẫn luôn khóa chặt trên người cậu khiến cậu không thể nào bỏ qua được.

Tô Tử Tinh khẩn trương đến mức đi đường cũng cùng tay cùng chân, thiếu chút nữa thì đụng đầu vào cửa.

Chật vật mãi mới trốn được vào nhà tắm để rửa mặt, Tô Tử Tinh hít một hơi thật sâu rồi mới ra ngoài, máy móc ngồi xuống ghế.

“Anh, em cảm thấy, chúng ta là người thân, không nên làm như vậy.” Cậu nghiêm túc nói.

Bùi Tu Minh nhướng mày, “Như nào? Ôm, hôn môi đều là những trình tự rất bình thường.” Ánh mắt Bùi Tu Minh dừng trên eo cậu, nở nụ cười không rõ ý.

Lần đầu bị anh trai nhìn như vậy khiến Tô Tử Tinh vừa xấu hổ vừa giận dữ, cả người đều rụt lại, “Dù sao thì cũng không thể, em vẫn luôn coi anh là anh trai…”

Bùi Tu Minh cười một cái, đứng dậy định bước tới.

Tô Tử Tinh nhìn động tác của hắn, liền giống như chim sợ cành cong, giật bắn người lùi xa hơn 1 mét, “Anh, anh muốn làm gì?”

“Lại đây.” Bùi Tu Minh nói

Ban đầu Tô Tử Tinh còn định khác cự nhưng thân thể lại không tự chủ tới gần, làm cậu sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Cậu đã bị hắn ôm chặt trong lòng.

Bùi Tu minh, “Tiểu tinh không muốn lại đây, anh đành phải làm như vậy.”

“Anh đây là chơi xấu!”

Bùi Tu Minh vẫn mỉm cười như cũ, từ trong túi lấy ra một cái rễ cây kỳ lạ, cái rễ này đã bị bện thành một quả cầu nhỏ, nhìn qua cũng không quá đẹp.

“Vốn định tặng cho em vào ngày sinh nhật, đây là một bộ phận dị năng của Khổng Quỳnh, dị năng của cô ta có một đặc điểm rất lớn, chính là có thể “Tróc”. Khổng Quỳnh có thể khống chế trúc trong tay mình nhưng nếu chuyển dị năng đến một bộ phận trên cây thì dị năng này sẽ “vô chủ”… Nói cách khác đây là một vũ khí mang dị năng.”

Bui Tu Mình đặt thứ đó vào bàn tay cậu.

Tô Tử Tinh ngốc ngốc nhìn, hóa ra bí mật của anh trai và Khổng Quỳnh là thứ này?

Quà sinh nhật cho cậu?

Tô Tử Tinh sớm đã quên, mai chính là ngày sinh nhật của cậu, cậu nhìn cái rễ cây xấu xí trong tay, bỗng nhiên không biết nói gì.

Từ khi quen biết trong cô nhi viện tới nay, anh trai môi năm đều tặng cậu một món quà khác biệt.

Mặc kệ kinh tế của bọn họ có thấp đến mức nào thì anh ấy vẫn luôn luôn tặng cậu những món quà tinh xảo.

Thậm chí, anh trai càng ngày càng bận rộn vẫn không quên trở về đón sinh nhật cũng cậu.

Từng ký ức trong quá khứ xuất hiện thật nhanh.

“Anh, em muốn ăn bánh kem dâu tây thật lớn, chính là loại dâu tây lần trước đó.”

“Được.”

……

“Anh, sắp đến sinh nhật em rồi! Nhớ mua quà sinh nhật cho em đó~”

“Được.”

……

“Anh, gió lớn như vậy sao còn về?”

“Bởi vì hôm nay là sinh nhật của tiểu Tinh, anh trai không thể vắng mặt.”

……

Giọng nói ôn nhu, trầm ổn không ngừng xuất hiện xen lẫn những ký ức vụn vặt.

Tô Tử Tinh vẫn còn đang thất thần thì đột nhiên môi bị chạm vào. Cậu giật mình một cái, ngước mắt nhìn khuôn mặt đang tới gần của Bùi Tu Minh, gần đến mức ngay cả lông mi cũng có thể nhìn rõ từng sợi, hô hấp nóng bỏng quét qua mặt.

Mặt cậu nóng lên, “Anh, sao lại đến gần như vậy…”

“Ngày mai, tiểu Tinh 21 tuổi rồi.” Bùi Tu Minh mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt dỡ bỏ lớp ngụy trang, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng.

“Dạ, dạ…”

Bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu, rồi dần dần đi xuống dưới, lướt qua cần cổ thon dài, dọc theo đường cong của người con trai trong ngực đi xuống.

Bàn tay đụng vào nơi nào đó khiến da đầu Tô Tử Tinh tê dại, người nổi một mảng da gà, giống như con mồi đang run rẩy dưới móng vuốt của dã thú.

Cậu đang định nói gì đó thì hai mắt đột nhiên trừng lớn, không dám tin nhìn anh trai, “Anh, anh sao lại có thể sờ nơi đó…”

Hai mắt Bùi Tu Minh khóa chặt trên người cậu, bên trong là ý cười càng ngày càng rõ, “Sao lại không thể?” Hắn vừa lòng nhéo nhéo, tựa như rất hài lòng về con mồi này.

Người con trai trong lòng ngực đã chuẩn bị xù lông, mặc kệ tất cả chạy đi.

Tô Tử Tinh liều mạng giãy giụa, càng giãy thì ánh mắt Bùi Tu Minh càng trầm xuống, đến tận khi hết mất hết kiên nhẫn thì chặt chẽ ôm lấy người trong lòng, cúi đầu dây dưa môi lưỡi với cậu.

“Ưm……”

Không khí kiều diễm, giống như một cây mầm, không ngừng sinh trưởng.

……

Sau đó, Tô Tử Tinh đã trải qua rất nhiều lần như vậy.

Cậu vốn định chạy đi nhưng lại bị theo dõi sát sao. Thường thường chỉ cần vừa bước một chân ra khỏi cửa đã bị bắt lại, sau đó nghênh đón một đợt cuồng phong bão tố.

Tô Tử Tinh chịu không nổi nữa, trong lòng cậu lúc này vô cùng phức tạp.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ cùng anh trai nói chuyện yêu đương…

Nhưng có đôi lúc, nằm ở trong chăn, lại nhìn không được nghĩ đến cảm giác khi chạm vào cơ bụng của anh trai, cứng cứng thật sự sờ rất thích, sau đó mặt lập tức đỏ lên.

Cậu lúc này vốn dĩ đã nghiêng về một phía rồi nhưng vẫn mãi không chịu lựa chọn.

……

Đến tận khi Tô Tử Tinh mơ thấy một giấc mơ lạ.

Cậu mơ thấy mình đứng ở trước cửa nhà, khắp nơi xung quanh đều biến thành phế tích, chỉ có nhà cậu sừng sững nằm ở đó. Trên trời đen kịt, xung quanh điêu tàn, chỉ có căn biệt thự này, đẹp đẽ giống như mới được xây lại.

Góc tường phủ rêu cùng những nét vẽ nghuệch ngoạc khi còn bé của cậu cũng biến mất, mái ngói sạch sẽ không nhiễm bụi.

Tô Tử Tinh cảm thấy vô cùng kỳ quái…

Cậu đi lại gần mới phát hiện, trước cửa biệt thự có một bóng người, người đó rất gầy, không nhìn rõ được khuôn mặt, kỳ quái hơn chính là nửa đầu của người này đều bạc trắng.

Tô Tử Tinh tò mò muốn nhìn rõ người đo hơn.

Cậu đi tới gần, nhìn rõ khuôn mặt của người đó, râu ria xồm xoàm, mặt mũi bẩn thỉu, hai mắt trống rỗng, tịch mịch.

Tô Tử Tinh vốn chỉ định nhìn một cái nhưng lúc này cậu vô cùng ngạc nhiên, ngơ nhác nhìn người trước mặt, cậu phát hiện khuôn mặt người này vô cùng quen thuộc.

Tô Tử Tinh không nhìn được, run run gọi, “Anh?”

Tại sao lại là anh trai chứ?

Anh ấy luôn luôn chú ý đến hình tượng bên ngoài, dù quần áo có bị bẩn một chút cũng sẽ lập tức cởi ra, vậy tại sao lúc này anh ấy lại biến thành như vậy?

Tô Tử Tinh không thể tin vào hai mắt mình, cậu cảm thấy chuyện này thật ngớ ngẩn, cậu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh trai, trong lòng trào lên cảm xúc chua xót.

Nghĩ muốn dơ tay ra chạm vào nhưng bàn tay là xuyên qua người hắn.

Cậu nhìn thấy, “Bùi Tu Minh” cầm trong tay một cái hộp đi ra từ biệt thự, phía trên ghi ba chữ thật lớn, “Tô Tử Tinh.”

“Tiểu Tinh, anh đặt em lại ở trong vườn, hiện tại hoa cũng sắp nở rồi, nhớ phải về nhé.” Người nọ nhẹ nhàng nói chuyện, khóe miệng mỉm cười nhưng hai mắt lại đầy sự bi thương.

Tô Tử Tinh đứng bên cạnh không biết phải làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đào ra một cái hố to trong sân, “Bùi Tu Minh” lưu luyến đặt chiếc hộp vào bên trong.

Hắn vừa lấp đất vừa nhẹ nhàng nói.

“Đều tại anh, không nhanh chóng quay về với em.”

“Tiểu Tinh ở đây có lạnh không, có chuyện gì thì về nói với anh, anh giúp em chọn chỗ khác.”

“Muốn ăn gì cùng phải nói với anh, biết chưa?”

“Chờ thêm một năm nữa, anh sẽ đến với em, tiểu Tinh phải đợi anh nhé.”

Tổ Tử Tinh nghe những lời này, hai mắt gắt gao nhìn bia mộ, “Người tôi yêu nhất trên đời, Tô Tử Tinh.”

Cậu thật sự không hiểu được, cậu vẫn đứng ở đây mà? Cậu vẫn còn rất tốt mà!

Cậu liều mạng gọi, xua tay loạn lên nhưng đều phí công, giữa hai người giống như có một tầng lụa mỏng, vĩnh viễn không thể chạm tới.

Đây là lần đầu tiên Tô Tử Tinh nhìn thấy anh trai khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.

Bóng dáng “Bùi Tu Minh” lẻ loi, đơn bạc, tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên bia mộ, không nói một câu, chỉ lẳng lặng đứng đó như người mất hồn.

Hắn đứng bao lâu, Tô Tử Tinh liền đứng bấy lâu. Ở bên cạnh hắn lẳng lặng lau nước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu,

Thời gian trôi qua rất nhanh, cậu vẫn cứ ở trong giấc mơ này không hề thoát ra.

Cậu đi theo “Bùi Tu Minh” liên tục mấy tháng liền.

Lạnh lẽo, trống rỗng như một cái xác không hồn chính là những từ để nói về người đàn ông này.

Ở trong mơ một thời gian cậu mới biết mình đã chết từ sớm.

Bởi vì đêm xảy ra chuyện kia, anh trai không kịp trở về. “Tô Tử Tinh” cũng vì không được bảo vệ nên chết từ sớm.

Mấy tháng sau, “Bùi Tu Minh” bình tĩnh, thong dõng đổ xăng khắp biệt thự, vẻ mặt hắn thỏa mãn nhìn ngọn lửa cháy hừng hừng xung quanh mình.

Tô Tử Tinh gắt gao ghé vào tai hắn, cả khuôn mặt đều là nước mắt, cậu cố gắng nắm tay anh trai, đầu dựa vào vai hắn, nức nở gọi, “Anh…”

(Đoạn này tui vừa khóc vừa edit luôn. Buồn xỉu luôn T.T)

……

Tỉnh giấc.

Tô Tử Tinh vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ, biểu cảm đau thương, nước mắt không ngừng chừng xuống.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bùi Tu Minh, “Tiểu Tinh, phải dậy rồi.”

Thanh âm vừa ôn hòa vừa bình tĩnh.

Khác hoàn toàn với giọng nói thâm trầm, cổ quái kèm theo nghẹn ngào của “Bùi Tu Minh” kia.

Tô Tử Tinh cảm thấy chua xót, đột nhiên vén chăn ra, hai chân trần chạy vọt ra, lao thẳng vào lồng ngực của anh trai, nức nở nói, “Anh!”

“Làm sao vậy?” Bùi Tu Minh nhướng mày, vỗ nhẹ lên lưng người con trai trong lòng.

Tô Tử Tinh ôm chặt lấy hắn, chỉ cần nghĩ đến giấc mơ kia, trái tim cậu lại giống như bị ai đó cấu véo, cảm xúc bi thương không ngừng dâng lên.

Mỗi khi nghĩ đến việc anh trai trở thành như vậy, cậu liền cảm thấy khó chịu.

Hai mắt Tô Tử Tinh ngập nước mông lung nhìn anh trai, rồi nhẹ nhàng hôm một cái.

Ngoan ngoãn, nhẹ nhàng như con trai mở vỏ thăm dò bên ngoài.

Chậm chạp, cẩn thận thử từng chút một.

Biểu cảm Bùi Tu Minh chậm rãi thay đổi, hai tay hắn siết chặt, đột nhiên đảo khách thành chủ, khóa chặt môi người trong lòng.

“Ưm” Kêu lên một tiếng rồi cậu cũng thử đáp lại.

Hai mắt Bùi Tu Minh sáng lên, hắn dùng sức giữ chặt vòng eo tinh tế của cậu, hô hấp nặng nề, “Tiểu Tinh, ngoan, duỗi đầu lưỡi ra.”

Run run lộ ra đầu lưỡi phấn nộn, mặc người chiếm đoạt, tùy ý triền miên.

Người thanh niên lần đầu trải qua mây mưa, lộ ra vẻ ngây ngô mê người.

Cậu không biết đêm qua mình đã trải qua như thế nào, ký ức chỉ dừng lại ở việc cậu được người ôm vào nhà tắm. Nhưng chỉ cần nhớ tới đó thui, hai má cậu đã đỏ bừng lên.

Sáng sớm hôm sau, cả người cậu trần trụi, ngượng ngùng giấu mình trong chăn.

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, cậu lười biếng ngắm nhìn chùm tia sáng đó, thầm nghĩ, như vậy cũng không quá tệ.

Cậu nở nụ cười thật tươi, má lúm đồng tiền nho nhỏ nổi lên, vô cùng đáng yêu.

Cậu xoay người, nhẹ nhàng cọ cọ lên gối của anh trai rồi tiếp tục ngủ.

May mắn chuyện kia chỉ là ác mộng.

Toàn văn hoàn.