Mẹ À! Mau Kết Hôn

Chương 20



Trên đời này có ai lại đi mặc cả mức lương giống như Hạnh không? Được trả mức lương 10 triệu lẽ ra phải mừng chứ tại sao Hạnh lại như thế?

Thái độ ấy của Hạnh khiến Phong có một suy nghĩ khác

- bình thường tôi thuê người cũng bằng ấy tiền mà, không cần phải suy nghĩ về vấn đề đó...

- Nếu như vậy thì tôi không có ý kiến gì nữa. Anh sẽ không ăn cơm ở nhà đúng không?

- Nếu có thể thì tôi chỉ ăn bữa cơm tối...

- Anh đúng là cái đồ lật mặt, vừa hồi nãy nói không ăn cơm ở nhà xong bây giờ lại nói ăn bữa tối là sao?

- bữa tối cô cũng phải nấu cơm cho cô và bé Nhi ăn mà. Không lẽ không thể nấu thêm phần cơm cho tôi?

Hạnh không nói gì nữa mà kéo đồ đi vào trong nhà rồi lại hỏi Phong.

- hai mẹ con tôi ở phòng nào.

- Cô muốn ở căn phòng nào trong ngôi nhà này cũng được. Trừ căn phòng của tôi và căn phòng của mẹ tôi ở trên tầng 3, còn lại có thích ở đâu thì tùy...

Hạnh lôi hết đồ đạc lên tầng 2, trải qua quá nhiều đau khổ rồi cho nên cô cũng trở nên thật mạnh mẽ đến lạ thường. Chỉ có điều vẫn không thể nào ưa nổi Phong, dù là khi xảy ra chuyện thì anh ta cũng có ý định giúp đỡ chứ không khiến cho hai mẹ con cô phải điêu đứng...

Nhi: Mẹ ơi nhà chú đẹp trai vừa to vừa đẹp, nhìn những lâu đài ấy...

Hạnh: tạm thời hai mẹ con mình ở đây mấy ngày, khi nào mẹ tìm được nhà rồi thì mẹ sẽ đưa con đi.

- nhưng mẹ bảo mẹ sẽ làm việc cho chú ấy mà.

- thì bây giờ cứ làm thôi, tìm được nhà rồi mình sẽ lại bán hàng.

- con thích ở đây, ở đây cái gì cũng đẹp.

- nhưng đây không phải là nhà của mình..

- chú đẹp trai bảo muốn ở bao lâu cũng được, chú bảo chú ở đây một mình...

Hạnh biết Nhi chỉ là một đứa trẻ cho nên cũng không nói nhiều với con bé, đứa trẻ nào nhìn thấy nhà đẹp mà không thích, đứa trẻ nào tiếp xúc với một người quý nó mà nó lại không quý lại?

Hạnh sau khi để hết đồ đạc lên trên phòng thì bắt đầu quay đi dọn dẹp, dù chỉ là một chút gì đó hơi bẩn ở một góc cạnh nào đó cũng khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa công việc này còn được trả lương, có làm cũng không có gì thiệt thòi cả.

Phong: cô với bé Nhi ở nhà đi, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới cho hai mẹ con. Tôi phải đến công ty giải quyết công việc đến tối mới về được..

Hạnh không trả lời, vẫn rất giận Phong. Dù biết là phong chẳng có lỗi gì cả, nhưng chẳng hiểu vì sao Hạnh vẫn giận. Có lẽ vì cuộc sống của Hạnh chỉ vì sự xuất hiện của Phong mới bị đảo lộn nên tâm trạng của cô mới thế...

Phong không tới công ty mà đi tới một quán bar, ở đó có một người đàn ông đã chờ sẵn.

Người đàn ông ấy: cậu đã tới rồi.

Phong: tới lâu chưa?

- cũng mới tới. Mặt căng thế?

- chuyện tôi nhờ cậu, tới đâu rồi?

- tôi đã cho người điều tra rồi, là đàn em của lão Mạnh.

Hai tay Phong nắm chặt lại thành quyền, mặc dù đã biết chắc là lão ta dở trò nhưng Phong vẫn không thể ngừng tức giận.

- cậu bình tĩnh lại đi, đối phó với lão ta không phải là cứ lao đến đánh đấm một hồi là giải quyết được mọi chuyện đâu. Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta vẫn không thể làm gì được lão.

- lão già khốn kiếp ấy, lão ta chỉ muốn gặp được mẹ tôi.

- đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao mẹ cậu lại không gặp lão ta để nói một lần cho xong. Từ ngày bà ấy đi chưa một lần quay lại, đến giờ cũng sắp chục năm tới nơi rồi....

- chuyện của họ tôi thực sự không hiểu rõ, nhưng tôi cũng không biết lý do vì sao ông ta cứ phải đeo bám theo mẹ tôi để làm gì?

- Tình yêu vốn dĩ nó đáng sợ như vậy, khi yêu thương mà không thể ở cạnh nhau thì tất nhiên nó sẽ trở thành một mối thù hận rồi...

Phong im lặng không nói gì, lão già đó Và Mẹ của Phong thật ra không phải là Phong không biết. Họ yêu nhau từ thời còn trẻ, vì một lý do nào đó mà mẹ xong rời xa người đàn ông kia để lấy bố Phong. Điều ấy khiến cho lão ta mang bao uất hận, cho dù đã trải qua mấy chục năm nhưng vẫn không thể nào buông bỏ....

Vẫn không ngừng tìm kiếm mẹ Phong khiến cho bà cảm thấy quá phiền phức mà rời khỏi Việt Nam sang Mỹ, đến bây giờ cũng đã ngần ấy năm nhưng chưa một lần quay trở lại...

Không thể tìm thấy mẹ Phong nên ông ta cứ tìm cách hãm hại Phong, có lẽ ông ta chẳng hề có ý định muốn giết chết Phong, nhưng nếu bắt được Phong thì chắc chắn mẹ Phong sẽ phải trở về. Trên đời này thứ gọi là tình yêu như của lão thực sự không ai mong muốn...

- Hay là cậu cứ trả vờ một lần để lão đã bắt được đi, để mẹ cậu về mọi chuyện sẽ được giải quyết...

- cậu bớt điên đi, nếu như có thể giải quyết thì mẹ tôi đã giải quyết rồi cần gì phải bỏ đi.

- Ông ta yêu mẹ cậu đến vậy,. Nếu như quay lại với ông ta cũng được mà, dù sao thì bây giờ bố cậu cũng không còn trên đời này nữa...

Mọi thứ đâu có đơn giản dễ dàng đến thế, nếu như có thể thì mẹ Phong đã quay lại với ông ta chứ đâu có rời đi. Ông ta mấy chục năm nay không hề lấy vợ mà vẫn âm thầm đợi chờ mẹ Phong quay trở lại.

- à mà mẹ con cô gái ấy cậu đã đưa đi đâu rồi. Để ở đó thực sự không an toàn.

- tôi đã đưa cô ấy và con bé về nhà tôi rồi..

- đùa à?

- sao thế?

- Thảo sắp về rồi, cậu định để họ ở đấy?

- Thảo thì liên quan gì tới tôi?

- Dù sao trước đây hai người cũng từng là người yêu của nhau.

- đó là trước đây, bây giờ tôi và cô ấy đâu có quan hệ gì...

Nhắc tới cô gái tên Thảo thì trong lòng Phong không cảm thấy dễ chịu một chút nào. Cô gái ấy 3 năm trước đã không màng đến sự đau khổ của Phong mà rời đi du học.

Yêu thương nhau hai năm rồi cô ấy quyết định ra nước ngoài, mặc dù không có níu giữ thế nào cũng nhất định không ở lại...

Cái tôi của một người đàn ông không cho phép Phong tiếp tục quỵ lụy trước cô gái ấy, nên hai người họ đã chia tay sau gần một năm cô gái ấy đi khỏi...

Suốt thời gian qua cô ta cũng không liên lạc gì với Phong, nhưng thời gian gần đây lại liên tục gởi email về, còn nói là vẫn còn rất nhiều tình cảm với Phong...

Những cái lời nói ấy khiến cho Phong cảm thấy chán ghét, nếu như yêu thương đến vậy thì đã chẳng bao giờ bỏ đi.

Cô gái ấy vẫn luôn có một cái lý do trường tồn từ năm này qua năm khác đó chính là rời đi để lo cho tương lai sau này của hai đứa. Nhưng cái lý do ấy Phong thừa biết rõ, cô ta đi là vì một người đàn ông khác.

Anh ta hơn Phong về mọi mặt cái gì cũng hơn Phong, khi ấy Phong chỉ là một người đàn ông bình thường, chưa có bất cứ gì trong tay...

Công ty của Phong cũng chỉ là một công ty nhỏ chứ chưa phát triển như bây giờ, nên khi Phong biết cô ta quyết định chọn người đàn ông đó thì Phong đã không níu giữ nữa...

Bây giờ cô ta lại thông báo với tất cả mọi người là sẽ về và quay lại với Phong,đúng là nực cười..

- Chỗ Thảo đi du học gần chỗ mẹ cậu đấy, nghe Thảo bảo vậy.

- rồi sao?

- tôi có chút thắc mắc làm cậu qua đấy cũng không ít lần chẳng lẽ không bao giờ gặp Thảo hay sao?

- không.

- cô ấy nói là thường xuyên qua lại chơi với mẹ cậu.

- Tôi không biết...

- Thảo thực ra là một cô gái tốt, còn biết lo cho tương lai nữa tôi nghĩ cậu nên xem xét lại.

- Cậu là bạn thân của tôi mà tại sao cậu luôn đứng về phía người ngoài?

- Thảo cũng là bạn của tôi.

- vậy tôi là cô ta cậu chọn ai?

- cậu hỏi với vẩn cái gì vậy, cái này sao có thể mang ra chọn lựa.

- cậu khi nào mở miệng ra cũng Thảo Thảo, vậy thì cậu lấy luôn cô ta đi. Sau này đừng có nhắc cô ta tới ở trước mặt tôi...

Phong không nói tiếp nữa mà đi về, quá nhiều chuyện xảy ra trong thời gian gần đây khiến anh cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Chẳng muốn đi tới công ty nữa mà trở về nhà, có bé Nhi nói chuyện tâm trạng sẽ thoải mái hơn.

Trước khi về nhà Phong có ghé qua cửa hàng đồ chơi, lời hứa mua thật nhiều đồ chơi cho con bé thực sự là không thể quên.

Nhi nhìn thấy Phong về thì vui lắm, cũng chẳng biết lý do vì sao con bé lại quý Phong như thế, có lẽ là do cảm thấy tình cảm chân thật từ phía Phong.

- chú đẹp trai...

- xem này, chú mua nhiều đồ chơi cho con lắm. Mẹ con đâu?

- mẹ đang dọn nhà ạ.

Phong đi vào bên trong nhà, Hạnh đang cẩn thận lau từng góc cạnh nhỏ ở bộ bàn ghế..

- không cần phải lau sạch tới cỡ đấy đâu...

- Tôi thích thì tôi lau, liên quan gì tới anh.

- tôi thấy cô vất vả nên nhắc nhở.

- tôi vất vả sức của tôi chứ không phải sức của anh...

- Ngang ngược...

Phong bỏ ra ngoài chơi với Nhi, Hạnh vốn dĩ là một cô gái ngây thơ ấm áp, nhưng khi tiếp xúc với Phong thì Phong không cảm nhận được điều ấy. Hạnh luôn tỏ ra mình là một người lạnh lẽo, ngang ngược...

Có lẽ những đau khổ đã biến cô trở thành một con nhím trước những người lạ. Cô đâu có thể không phòng bị, sao có thể không đối xử lạ lẫm với những người đó được....

Nếu một lúc nào đó khi cô thực sự đặt niềm tin vào người khác rồi lại bị đau khổ thì cô biết làm như thế nào...

Trên đời này đâu phải khi nào cũng có thể may mắn gặp được người tốt.