Mệnh Công Chúa

Chương 18




 
 
Nhất thời Thư Nhu còn tưởng mình nghe nhầm: "Cậu nói cái gì?"
 
Tiểu Phân nói rõ từng chữ rõ ràng lại một lần nữa: "Ở bên kia, người đứng giữa trong ba người, cũng là em gái xinh nhất đó là học sinh ở bên Nhất Trung, tên Thư Nhĩ, gần đây hết sức nổi tiếng.”

 
Thư Nhĩ? Nữ Thần Học Đường của Nhất Trung? Hết sức nổi tiếng?
 
Không phải như cô nghĩ đấy chứ?
 
Tiểu Phân vẫn đang hào hứng hừng hực nói tiếp, "Đúng rồi, năm trăm năm trước cô ấy và cậu là người một nhà đó, cô ấy cũng họ Thư. Lại nói, cái họ này cũng khá đặc biệt."
 
Thư Nhu lặng lẽ nói trong lòng, không phải người một nhà từ năm trăm năm trước, mà là hiện tại hai người là người một nhà.
 
Cho nên lúc trước Thư Nhĩ không hề lừa gạt cô? Nữ Thần Học Đường của Nhất Trung, đánh bại hoa hậu giảng đường Trương Bối Bối đấy, thật đúng là em gái mình?
 
Trong nháy mắt Thư Nhu có cảm giác thế giới này thật sự kì diệu. Vị đại ca vung tiền như rác cho Thư Nhĩ trong truyền thuyết kia điên thật rồi hả?
 
Lúc này Thư Nhĩ cũng thấy Thư Nhu rồi, có điều cô cũng cảm thấy không nói chuyện gì tốt với người chị hờ này cả nên đi cùng Ninh Manh theo Tưởng Tây Từ một mạch tới cửa hàng kem DIY bên cạnh. 
 

Thư Nhu thấy chỗ Thư Nhĩ đi có chút nghi ngờ hỏi Tiểu Phân ở bên cạnh, "Nam sinh cao cao gầy nhom bên cạnh cô ấy là cái vị con ông cháu cha trong truyền thuyết ư?"
 
Nam sinh kia đẹp thì đẹp mắt thật nhưng quá gầy hơn nữa cảm giác quần áo cũng không đẹp lắm.
 
Tiểu Phân lắc đầu, "Không phải, tớ đã xem qua ảnh chụp điện thoại của bạn học ở Nhất Trung, không phải cùng một người."
 
 
 
Không phải cùng một người sao?
 
Lại đổi một người khác rồi sao? Em gái này thật sự là không được rồi. Dám đùa giỡn đại ca trong lòng bàn tay à?
 
Thư Nhu vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh Thư Nhĩ với bóng lưng của nam sinh kia. Chụp ảnh xong, theo trực giác cô nghĩ sẽ có trò hay để xem nên đi cùng với Tiểu Phân đến chỗ tiệm kem kia nhưng hai người không đi vào mà là tìm trên đường một quán cà phê phía đối diện ngồi xuống.
 
Ngồi bên đây, phía đối diện xảy ra chuyện gì, hai người đều có thể nhìn thấy đầu tiên.
 

Thư Nhĩ đến gần cửa hàng, trong cửa hàng có mấy nhân viên nhiệt tình chào hỏi với Tưởng Tây Từ.
 
"Tiểu Tưởng đến rồi à?"
 
"Hôm nay không phải cuối tuần mà, em đến làm ca à?"
 
"Ơ, tiểu Tưởng còn dẫn người đến nữa hả?"
 
Tưởng Tây Từ lễ phép đáp lại từng câu một: "Không phải đến làm ca, em dẫn bạn học đến làm kem ạ."
 
"À, vậy em với bạn học từ từ làm nhé."
 
Có một nhân viên lâu năm của cửa hàng đến gần Tưởng Tây Từ, cười xấu xa mà hỏi: "Cô bé tóc buộc đuôi ngựa hai bên đó, có phải bạn gái của em không?"
 
Nhân viên cửa hàng ở đây nhận thấy, cô gái nhỏ này nhìn qua rất hoạt bát đáng yêu đi cùng Tưởng Tây Từ trong trẻo lạnh lùng trầm mặc vừa vặn bổ sung cho nhau. Hơn nữa giá trị nhan sắc của hai người đều không thấp, nhìn qua thật sự rất xứng đôi.
 
Tưởng Tây Từ sửng sốt, cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên đúng là Thư Nhĩ.
 
Anh vội vàng phủ nhận nói: "Không phải, anh Chương, cô ấy là bạn học bình thường, anh đừng nói lung tung." Tình huống của cậu ta như thế này, làm sao dám kết giao bạn gái, có bạn gái không phải là hại người ta hay sao?
 
Nhân viên lâu năm ở cửa hàng nghe vậy thì thở dài một hơi, "Tiểu Tưởng à, em...thôi được rồi, được rồi. Em đi chơi với bạn học đi."
 
Tiểu Tưởng cái gì cũng tốt, chỉ là tình huống gia đình quá phiền phức, cậu ta còn trẻ tuổi mà đã phải gánh vác áp lực cuộc sống. Anh cũng hiểu một chút tâm tư của Tưởng Tây Từ, có thể là sợ làm chậm trễ con gái nhà người ta cho nên căn bản không dám động lòng.
 
Đáng tiếc cho tiểu Tưởng, một đứa bé tốt như vậy.
 
Bởi vì hôm nay không phải cuối tuần nên khách trong cửa hàng không đông lắm.
 
Mặc dù Thư Nhĩ đối xử với Hoắc Triều rất tùy ý nhưng ngoại trừ Hoắc Triều thì đối với người ngoài cô cũng không tùy ý mà làm thái quá. Cô cũng không phải bệnh công chúa chân chính mà chỉ là làm trò trước mặt Hoắc Triều thôi.
 
Cho nên lúc Tưởng Tây Từ mặc tạp dề lên chuẩn bị bắt tay vào làm kem thì cô chủ động tiến lên lịch sự hỏi một câu, "Cần tớ hỗ trợ không?"
 
"Không cần đâu, cậu có thể đứng bên cạnh xem tớ làm." Nói xong, Tưởng Tây Từ nói thêm một câu: "Nếu như cậu muốn tự tay làm thử thì cũng có thể được."
 
Thư Nhĩ lắc đầu từ chối, cô không có khả năng làm, quan trọng nhất là cô cũng không định tự mình làm thử như vậy.
 
Lúc Tưởng Tây Từ bận bịu làm kem Green Tongue cho Thư Nhĩ, Ninh Manh ở bên cạnh vô cùng hào hứng theo sát học tập cách làm. Còn Thư Nhĩ, cô đang nhắn tin WeChat với Hoắc Triều.
 
Thật sự khó có được, Hoắc Triều lại có thể chủ động nhắn tin cho cô.
 
Anh trai: Cô về đến nhà rồi à?
 
Tiểu Nhị: Không ạ.
 
Anh trai: Ở đâu?
 
Tiểu Nhị: Em đang ở cửa hàng kem DIY bên cạnh trường trung cấp Nghề. Anh trai, anh có muốn tới không?
 
Anh trai: Ừ.
 
Ánh mắt xinh đẹp của Thư Nhĩ híp lại. Hoắc Triều lại muốn tới đây sao? Anh muốn tới làm Green Tongue cho cô sao?
 
Vậy hôm nay cô có thể một lần lấy được thật nhiều Green Tongue rồi. Có điều nhiều quá không ăn hết mà nói cũng không sao, cô có thể mang về nhà ăn mỗi ngày một cái.
 
Nghĩ đến đã thấy vui vẻ rồi.
 
Thư Nhĩ thoải mái đung đưa hai chân, nhìn Tưởng Tây Từ và Ninh Manh ở bên kia làm kem.
 
Cô đã biết rõ mặc dù quá trình theo như người ta viết làm đơn giản bao nhiêu nhưng khi chuyển thành thao tác thực tế cũng không phải dễ dàng như vậy. Các loại bước làm rất nhiều, cô nhìn đã thấy hoa mắt rồi.
 
Có điều chuyện này với học bá như Tưởng Tây Từ mà nói, dường như không hề có chút khó khăn nào, chứ đừng nói là cậu ta làm part-time ở đây, đã quen với đủ loại thao tác rồi.
 
Thư Nhu ngồi ở quán cà phê bên kia, chị ta uống sắp hết  một ly cà phê đã rồi mà cảnh náo nhiệt như dự đoán ở bên kia còn chưa thấy đâu. Chị ta có chút không đợi nổi nữa.
 
Thư Nhĩ đi cùng một nam sinh mặt mũi đẹp trai vào cửa hàng kem DIY, nhìn tình hình có vẻ là hai người định làm chung kem rồi, vậy đại ca vung tiền như rác cho có thể chịu được sao?
 
Nhìn một màn này thế nào cũng khiến người khác cảm thấy trên đầu đại ca có chút xanh.
 
Nhưng nói lại, có lẽ đại ca chẳng mảy may hay biết chuyện này chút nào thì sao? Nếu đại ca không biết rõ tình hình, vậy anh làm sao có thể đến đây gây chuyện được?
 
Thư Nhu uống ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, thấp giọng hỏi Tiểu Phân: "Tiểu Phân, cậu có biết cách liên lạc với đại ca Nhất Trung kia không?"
 
Tiểu Phân vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thư Nhu, "Cách liên lạc với đại ca, làm sao tớ biết được chứ."
 
Nếu cô ta biết thì bây giờ còn có thể ngồi đây cùng với Thư Nhu hay sao?

 
Thư Nhu thở dài yếu ớt: "Thương đại ca ghê, anh ấy còn không biết trên đầu mình xanh đâu."
 
Một màn vừa rồi, mặc kệ là ai thì cũng đều suy nghĩ nhiều một chút ấy chứ?
 
Tiểu Phân do dự trong chốc lát, nói lời thật lòng: "Cũng không xem như vậy được, Thư Nhĩ và cậu Hoắc chưa xác định quan hệ nên không hề tồn tại xanh hay không xanh đâu. Hơn nữa, Thư Nhĩ và nam sinh kia nhìn qua cũng chỉ là bạn bè quan hệ bình thường thôi."
 
Thư Nhu trợn mắt nhìn Tiểu Phân: "Cậu không hiểu, đại ca bỏ ra nhiều tiền cho Thư Nhĩ như vậy chắc chắn là có hứng thú với Thư Nhĩ. Nhưng bây giờ thì sao, Thư Nhĩ đi làm kem cùng với nam sinh khác rồi. Nếu như anh ấy biết liệu trong lòng có thể không có suy nghĩ khác hay sao?”
 
Tiểu Phân cắn ống hút, vụng về nói: "Bọn họ cũng không đến đây một mình mà, còn có cả một nữ sinh khác đến nữa."
 
Nhưng mà cảm giác tồn tại của nữ sinh kia không cao lắm, rất dễ bị người khác bỏ qua.
 
Thư Nhu ngắt lời nói, "Đó hoàn toàn là thủ thuật che mắt, chỉ dùng để lừa gạt người khác thôi. Cậu xem, chẳng phải cậu cũng bị lừa đấy sao?"
 
Tiểu Phân nhún vai, dù sao cô ta cũng chỉ đến đây hóng chuyện thôi, không quan tâm việc lừa gạt hay không lừa gạt gì cả. Có điều cô ta cảm thấy Thư Nhĩ và nam sinh kia hoàn toàn không có chút bong bóng hồng nào, hẳn là Thư Nhu suy nghĩ nhiều quá.
 
Thư Nhu đợi thêm một lúc nữa nhưng vẫn không đợi được cảnh mình muốn thấy. Hơn nữa lúc này mẹ đã nhắn WeChat cho cô hỏi khi nào về nhà. Thời gian quả thực cũng không còn sớm nữa, cô thật sự cũng không định chờ đợi nữa.
 
Dù sao hôm nay cũng không phải là không thu hoạch được gì, cô đã chụp được ảnh rồi. Cũng không coi là uổng công chờ đợi một hồi.
 
Thư Nhu gửi WeChat cho mẹ Thư báo mình lập tức trở về nhà.
 
Trong lúc Thư Nhu đứng lên chuẩn bị về nhà thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng xe thể thao nổ vang, tiếng nổ càng ngày càng gần, âm thanh rung trời. Tiếng động cơ kích thích thần kinh mỗi người ở gần ngay đó.
 
Mịa nó! Động cơ này ngầu bá cháy.
 
Tim Thư Nhu không tự chủ đập nhanh hơn, chỗ chị ta và Tiểu Phân ngồi là bên cạnh cửa sổ nên vừa quay đầu là có thể nhìn thấy tình hình trên đường.
 
Chị ta vội vàng ngó đầu qua xem.
 
Chỉ thấy một chiếc xe Ferrari đỏ rực từ đằng xa một mạch ầm ầm phi tới, những chiếc xe còn lại trên đường đều nhường đường tới tấp.
 
Sau đó chiếc xe này vừa mới dừng lại, đỗ trước cửa ra vào của cửa hàng kem DIY.
 
Dừng ở cửa ra vào của cửa hàng kem DIY?
 
Thư Nhu dụi mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm vào người trên ghế lái.
 
Ngồi trên ghế lái chính là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt đeo một cái kính râm màu đen, mặc một chiếc áo ngắn tay hiệu Dior, sườn mặt lộ ra bên ngoài tuấn tú mê người.
 
Đến nơi, anh mở cửa xe đi xuống.
 
Nhìn anh rất cao, ít nhất phải trên 1m80, toàn bộ khí thế lộ ra, thật sự rất đẹp trai! Rất ngầu!
 
Chỉ là cái bóng lưng đi vào trong cửa hàng, sao lại có chút quen mắt vậy?
 
Giống như cũng đã từng gặp ở đâu đó rồi?
 
Ở nơi nào đây?
 
Thư Nhu cẩn thận nhớ lại một chút, nhớ kỹ lại. Chị ta đã nhớ ra rồi!
 
Đây không phải là nam sinh đi xe đạp cùng Thư Nhĩ sao? Mỗi ngày đi một chiếc xe đạp đưa đón Thư Nhĩ đi học chính là anh?
 
Thì ra anh chính là  Hoắc thiếu trong truyền thuyết à!
 
Anh thật sự đã tới?
 
Thế này đúng là có trò hay để xem rồi!
 
Thư Nhu và bạn đã nghe được tiếng xe thể thao ầm ầm nổ vang, tất nhiên Thư Nhĩ và mọi người trong cửa hàng cũng nghe thấy. Có điều bọn họ không hề nghĩ tới người đó lại là Hoắc Triều.
 
Bình thường Hoắc Triều đi xe đạp, dù rằng giá của chiếc xe đạp này không hề thấp nhưng so với xe thể thao mà nói thì vẫn là rất khiêm tốn.
 
Đến khi Hoắc Triều đeo một chiếc kính râm màu đen, ngắm nghía chìa khóa xe đi vào bên trong cửa hàng thì ngay cả Thư Nhĩ cũng bị giật mình một chút.
 
Nhìn thoáng qua thiếu chút nữa cô hoàn toàn không nhận ra anh.
 
Nam chính không ngầu thì thôi, chứ một khi ngầu thì thật sự rất có thể dọa người đó.
 
Bình thường sự lưu manh đều giấu bên trong nhưng giờ phút này, khí thế của anh bộc lộ hoàn toàn, phong lưu, phóng túng, đi đường đều mang theo gió bão.
 
Thư Nhĩ mặt mày rạng rỡ đứng lên, hô một tiếng: "Anh trai!"

 
Hoắc Triều đáp lại.
 
Sau khi anh vào không được bao lâu thì chú ý tới Ninh Manh và Tưởng Tây Từ.
 
Ninh Manh thì anh đã biết, ngày nào cũng đi sau Thư Nhĩ, là bạn thân cùng cô ăn cơm cùng cô đi nhà vệ sinh.
 
Về phần nam sinh kia, anh chưa từng gặp một lần nào.
 
Ngay từ đầu Hoắc Triều chỉ coi cậu ta là người qua đường giáp nhưng đến khi anh phát hiện thứ cậu ta đang làm thì nhíu mày.
 
Nếu như anh không nhìn lầm thì nam sinh này đang làm kem màu xanh lá, trên một miếng màu trắng bơ, bên trong là màu đỏ ô mai quét màu xanh lá bên ngoài thật sự quá dễ khiến người ta chú ý.
 
Cho nên người này đang ở cửa hàng làm Green Tongue đã ngừng sản xuất rồi?
 
Hoắc Triều chậc một tiếng.
 
Anh tiến lên vài bước, trực tiếp kéo cánh tay Thư Nhĩ: "Đi thôi!"
 
Thư Nhĩ sửng sốt một chút: "Ôi, anh trai, từ từ đợi một chút, chờ em một tý, anh đừng đi nhanh như thế."
 
Ninh Manh lấy hai tay che miệng, không để tiếng thét của mình bay ra khỏi miệng.
 
Đây là loại tình huống gì chứ, đại ca vừa đến là kéo Thư Nhĩ đi luôn.
 
Ninh Manh vội vàng hô to phía sau: "Tai nhỏ, Tưởng Tây Từ đã làm Green Tongue xong rồi, cậu có ăn nữa không thế?"
 
Nghe được câu này, Hoắc Triều hơi tạm dừng lại sau đó bước chân lại nhanh hơn một chút.
 
Anh người cao chân dài, từng bước đi một đều vô cùng lớn, Thư Nhĩ đi nhanh cũng sắp theo không kịp. Cô treo gần như nửa người trên người anh, oán giận nói, "Anh trai, anh làm gì mà đi nhanh thế?"
 
Hoắc Triều nhếch môi: "Không nhanh lên, kem sắp chảy rồi."
 
Hả? Hoắc Triều mua kem cho cô sao?
 
Thế nhưng cô chỉ muốn ăn Green Tongue thôi nha!
 
Cô vội vàng nói to với Ninh Manh ở phía sau: "Tớ muốn ăn, cậu bảo Tưởng Tây Từ giữ lại cho tớ nhé!"
 
Đến khi cô ngồi lên ghế cạnh tài trên xe Hoắc Triều, thắt dây an toàn, được nhét vào trong tay một hộp nhỏ có chút lạnh buốt xong mà cô vẫn còn có phần chưa lấy lại tinh thần.
 
"Anh trai, đây là cái gì ạ?"
 
Một tay Hoắc Triều xoay vô lăng, một chân đạp xuống chân ga, xe giống như tên rời cung mà phóng như bay đi.
 
Qua hai giây, giọng nói trầm thấp dễ nghe mới chậm rãi lên tiếng, "Chẳng phải cô mở ra là biết rồi sao?"
 
Thư Nhĩ mím môi sau đó mở hộp nhỏ trong tay ra.
 
Bên trong hộp là xốp còn nhét cả vài túi đá.
 
Ở giữa hộp để một chiếc Green Tongue đã ngừng sản xuất như người ta đã nói.
 
Cô nhìn qua ngày sản xuất, là sản xuất từ một năm trước rồi có điều hạn sử dụng là 18 tháng nên vẫn còn trong thời gian đảm bảo chất lượng, còn ăn được.
 
Cho nên, Hoắc Triều tìm được một cái kem Green Tongue đã sản xuất từ một năm trước ở đâu?