Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 11: Khách thuê mới.



Lúc này Giang Tư Hàn thật sự là ngốc luôn rồi.
Anh ta toàn tự nói tự trả lời,anh còn có thể giải thích gì nữa chứ, nói mình căn bản không có tình cảm nam nữ với La Bối rồi chính mình đổ rác quét nhà là để làm công kiếm vài bữa cơm?
Trong cuộc đời Giang Tư Hàn, từ khi bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc,mộng tưởng hay trọng tâm sinh hoạt của anh chỉ có xoay quanh âm nhạc,anh chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.Cũng có người theo đuổi anh nhưng anh đều uyển chuyển từ chối mất rồi.
Bây giờ chuyện này là như thế nào chứ.
Từ đầu đến cuối buổi nói chuyện anh vẫn chưa nói lời nào mà.
Kỳ thật Chiêm Kỳ và Giang Tư Hàn cũng không thân quen nên không có nhiều chuyện để nói,anh ta đã phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định từ bỏ La Bối.Vốn dĩ anh đã cảm thấy mình không xứng với La Bối, nhưng anh có một tấm lòng vô cùng vô cùng chân thành.Bây giờ thì tốt rồi, có người so với anh còn chân thành hơn,anh còn có điểm gì hơn mà so sánh nữa chứ? Đã không có, hơn nữa trong khoảng thời gian này, La Bối đối với anh cũng không nóng không lạnh,anh biết,đây là La Bối này vẫn giữ lại mặt mũi cho anh,dù gì cũng là cùng nhau lớn lên.Một khi đã như vậy,anh hà tất còn tiếp tục dây dưa nữa chứ?Chủ động từ bỏ,  lưu lại cho mình một chút mặt mũi, về sau hai nhà còn có thể tự nhiên đi lại.
Hiện tại những gì  nên nói anh đều nói rồi,cũng không cần cùng Giang Tư Hàn tiếp tục uống rượu làm gì.Anh cầm thêm một lốc bia đứng lên,sau khi tính tiền với chủ quán liền đi luôn để lại Giang Tư Hàn nhìn một bàn đồ ăn mà ngẩn ngơ.
Tuy rằng hiện tại thời tiết lạnh, nhưng đồ ăn này không bỏ tủ lạnh thì đến ngày mai là phải bỏ đi.Với suy nghĩ như vậy, Giang Tư Hàn gửi tin nhắn qua Wechat cho La Bối bảo cô tới cùng nhau giải quyết chỗ đồ ăn này, thuận tiện có chuyện anh nghĩ cần phải nói rõ ràng cho La Bối, tránh cho việc chính cô cũng hiểu sai ý thì sau này sẽ rất phiền phức.
La Bối rất nhanh đã tới.
Cô nhìn bàn đồ ăn đầy ụ, vẻ mặt nghi hoặc, cũng không che dấu, trực tiếp hỏi: "Anh mua?"
Chẳng lẽ Giang Tư Hàn đã sắp thoát khỏi khốn cảnh, cho nên quyết định xa xỉ một lần?
Giang Tư Hàn thấy La Bối nói về hoàn cảnh của mình cũng sẽ không quẫn bách nữa vì anh thật sự nghèo rớt mình tơi, hiện tại hai người cũng coi như là bạn bè, không cần thiết phải ngụy trang làm gì cho mệt.
"Không phải,là Chiêm Kỳ mua."
Trong tay anh bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền, sao có thể tới quán cơm xa xỉ như này, ở trong mắt người khác thì quán ăn này cũng chỉ bình dân nhưng đối với Giang Tư Hàn một bữa hơn trăm tệ này cũng đủ cho sinh hoạt hơn nửa tháng của anh,anh sẽ không bao giờ tiêu tiền hoang phí như vậy đâu.
Cổ vịt và lưỡi vịt ở quán này là chính tông, La Bối ăn một lát đã cay đến không chịu nổi, "Anh và Chiêm Kỳ quen biết nhau như thế nào vậy?"
"Hôm nay mới quen,anh ấy tới tìm tôi nói là muốn uống rượu, sau đó nói rất nhiều......chuyện."
La Bối kinh ngạc, "Hai người có thể nói chuyện gì?"
Giang Tư Hàn thực ra rất ngượng ngùng,anh hạ giọng nói nhỏ: "Anh ấy nói thích cô, sau đó hình như hiểu lầm quan hệ của chúng ta, cho rằng mỗi ngày tôi quét dọn đổ rác là để theo đuổi cô."
La Bối "..."
"Anh ấy còn nói không được phản bội cũng không được làm chuyện gì có lỗi với cô." Giang Tư Hàn chỉ mấy lon bia bên cạnh,"Anh ấy vừa nói vừa bóp bẹp đấy."
Nhìn vẻ mặt không còn gì để nói của La Bối, Giang Tư Hàn lại nói, "Người bạn này của cô cũng không tệ lắm,nhưng hình như anh ta hiểu lầm,cô và bà La có món gì ngon cũng mang cho tôi một phần còn hay gọi tôi lên ăn cơm,trong lòng tôi luôn băn khoăn, thấy mỗi ngày rác ở trước cửa rất nhiều lại bẩn như vậy,bà cũng đã lớn tuổi,cô là một cô gái lại còn phải đi làm,mấy công việc vừa bẩn vừa mệt này không thích hợp,tôi nghĩ có thể giúp mọi người làm một chút trong lòng tôi cũng bớt áy náy."
La Bối bất chấp vị cay mà tiếp tục gặm chân vịt,vừa gặm vừa nói,"Anh đừng nghĩ nhiều,chuyện này tôi hiểu mà,có điều có thể để Chiêm Kỳ nghĩ thông suốt cũng tốt, không thì tôi thật sự sợ thời gian dài, hai nhà đều xấu hổ.Những lời anh ấy nói anh cũng đừng để ở trong lòng,lần sau gặp tôi sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng cho anh ấy hai chúng ta là bạn bè bình thường.Anh ta hiểu lầm như vậy chắc chắn do mấy lời đồn bậy bạ trong thôn,nếu chuyện này làm chậm trễ tôi tìm bạn trai thì sao chứ?"
Trong lòng cô hiểu rõ ,sở dĩ Giang Tư Hàn tìm cô tới nói chuyện này chắc cũng sợ cô sẽ hiểu lầm nên mới vội gọi cô tới để giải thích.
Nghe xong lời nói của La Bối, Giang Tư Hàn có thể yên tâm rồi.
Từ lời nói của La Bối anh cũng có thể đoán được La Bối không có tình cảm gì đặc biệt với anh.
Như vậy khá tốt,anh cảm thấy cô gái La Bối này cái gì cũng tốt,vừa xinh đẹp tâm địa lại thiện lương, tính cách cũng rất tốt, chỉ là hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng,đến Chiêm Kỳ còn tự ti, nhưng anh còn chẳng bằng Chiêm Kỳ, ít nhất người ta có thể kiếm tiền, anh thì sao chứ?Suốt ngày ôm một giấc mộng hão huyền,kể cả ăn cơm cũng là vấn đề,cho dù muốn yêu đương ít nhất cũng phải đợi đến khi anh có năng lực chiếu cố người khác đã.
Hai người chưa nói quá rõ ràng nhưng đều đạt chung nhận thức.
Hai bên đều không có tình yêu nam nữ, thành thật kiên định làm bạn bè cũng rất tốt,còn chuyện có chuyển từ tình bạn thành tình yêu không thì để sau đi.
***
Lời đồn đãi ai cũng không ngăn lại được, cũng may La Bối và Giang Tư Hàn đều là những người không suy nghĩ nhiều.Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tư Hàn vẫn giống như trước kia dọn dẹp rác rưởi còn La Bối cũng vẫn mời anh tới trong nhà ăn bữa sáng, quan hệ vẫn như cũ vô cùng hài hòa.
Hôm nay là thứ bảy, La Bối không cần đi làm,nên cùng bà nội quét tước vệ sinh nhà ở, thuận tiện chờ người tới xem phòng.
Triệu Phiên Phiên bắt đầu từ mấy tháng trước đã không nấu cơm ở nhà, mỗi ngày mang theo con trai lên nhà La Bối ăn cơm.Hiện tại Giang Tư Hàn cũng lại đây ăn cơm,bà La rất thích náo nhiệt như vậy.Bữa trưa La Bối ăn cơm luôn ở chỗ làm nên một mình bà cũng rất cô đơn.
Cả Triệu Phiên Phiên và Giang Tư Hàn đều rất thích món ăn của bà La.
Theo La Bối thấy, Giang Tư Hàn rất có tiền chất làm nam chính vì tương lai anh phát đạt như vậy,người rất đẹp trai, nhân phẩm cũng rất tốt.
Triệu Phiên Phiên là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình nữ chủ mang bụng bầu chạy trốn, Giang Tư Hàn là nam chính trong tiểu thuyết cuộc đời nghịch tập của nam chủ,đây rõ ràng là hai quyển tiểu thuyết khác nhau, vì sao hai vai chính đồng thời sẽ xuất hiện bên cạnh cô?
Thế giới này bị làm sao vậy?
La Bối không nghĩ ra vấn đề này, cũng lười lại suy nghĩ tiếp.
Mọi người còn chưa ăn cơm,điện thoại của bà La đột nhiên vang lên, là người tới xem phòng nói đã đến dưới lầu.
Giang Tư Hàn không nói hai lời buông chén đũa liền đi xuống lầu mở cửa.
Người đến là một phụ nữ hơn hai mươi tuổi,cô ta kéo một cái vali,đi theo bên cạnh là một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi.
Ngoại hình Giang Tư Hàn xuất sắc, vốn dĩ người phụ nữ chờ đã có chút không kiên nhẫn sau khi nhìn thấy anh,
Sắc mặt tốt lên không ít, "Anh xách hộ tôi vali, hình như là ở lầu ba đúng không?Ở đây không có thang máy à?"
Cô ta là phụ nữ lại không có thang máy,xách vali hành lý lên lầu ba đúng là có chút cố sức nên Giang Tư Hàn giúp cô ta xách vali.Anh vốn dĩ cũng không nói nhiều lại không phải chủ nhà, vì thế vẫn luôn trầm mặc.
Đoạn đường từ lầu một đến lầu ba,thời gian ngắn ngủn,người phụ nữ vẫn luôn oán giân.
Oán giận hành lang quá hẹp, oán giận không có thang máy, oán giận ánh sáng không tốt, oán giận hoàn cảnh thôn Thành Trung vừa bẩn vừa loạn.
La Bối cầm chìa khoá chờ sẵn ở cửa, Giang Tư Hàn đi đến lặng lẽ liếc nhìn cô muốn nói rằng người phụ nữ này không dễ chọc.
Người phụ nữ này họ Trần,thật ra cô ta rất xinh đẹp, làn da rất trắng,trang điểm rất đậm, trên người toàn là mùi nước hoa làm gay mũi.
Hiện tại thời tiết đã có chút lạnh, nhưng cô ta vẫn mặc quần đùi ngắn.
"Cô là Trần tiểu thư, đúng không?" La Bối lễ phép hỏi.
"Đúng,tôi muốn xem phòng ở luôn." Trần tiểu thư lúc này cũng dừng lại oán giận, La Bối cầm chìa khóa mở cửa,đưa Trần tiểu thư vào phòng.
"Đây là phòng khách, đây là phòng ngủ chính,phòng này nhỏ hơn một chút cô có thể làm thư phòng hoặc làm phòng ngủ phụ......" La Bối giới thiệu giống như rất nhiều lần trước đó, "Bên này là toilet và phòng bếp,đồ gia dụng có sẵn,cô có thể dùng luôn,lúc trước ở trong điện tôi cũng đã nói trước với cô rồi đấy, bởi vì phòng này có chứa đồ gia dụng nên cô phải đặt cọc trước hai tháng tiền thuê nhà làm tiền thế chấp."
"Tôi sẽ không ở đây thời gian dài." Trần tiểu thư vuốt vuốt tóc, "Chồng tôi đã mua cho tôi một bộ phòng ở khu Bạn Hồ Nhã Uyển trong nội thành, nếu không phải hiện tại còn đang trang trí,tôi cũng sẽ không phải đi thuê phòng."
La Bối nghĩ ngợi rồi trả lời: "Ít nhất cũng phải thuê nửa năm,cô có muốn thuê nữa không?"
Nửa năm sau cũng đến mùa tốt nghiệp, phòng ở cũng dễ dàng cho thuê,phòng ở thôn Thành Trung thường cho thuê ít nhất một năm,nhà họ La xem như là ngoại lệ.
"Tuy rằng tôi chỉ ở nhiều nhất tầm bốn năm tháng,nhưng nửa năm tôi cũng có thể thuê được, cùng lắm tiền phòng ở còn thừa cho cô. Dù sao chồng tôi cũng có tiền."
La Bối trầm mặc một chút, lại nói: "Nếu cô thấy không còn chuyện gì, chúng ta ký hợp đồng luôn. Chờ ký xong tôi sẽ đưa cô đi xem đồng hồ điện,nước.Còn trước đó khách thuê trả tiền mạng còn thừa hai tháng,cô có thể tiếp tục dùng nhưng sau hai tháng nếu cô muốn dùng tiếp phải tự mình trả."
Trần tiểu thư vẫy vẫy tay, không để ý lắm nói: "Tôi cũng không thiếu chút tiền ấy,đồng hồ điện, nước thì cô nhớ hộ tôi là được rồi."
"Số điện của chúng tôi bên này là......"Khi La Bối đang muốn giới thiệu giá điện,nước thì vẻ mặt Trần tiểu thư không kiên nhẫn, "Việc nhỏ này không cần phải nói, trực tiếp ký hợp đồng luôn đi."
...... Được rồi.
Dù sao trong hợp đồng cũng ghi rõ .
Khi La Bối chuẩn bị đưa Trần tiểu thư về nhà ký hợp đồng thời,liếc thấy bé trai vẫn đi cạnh cô ta.
Hiện tại thời tiết lạnh,đứa bé mặc quần cộc, lộ ra mắt cá chân, giày thể thao vừa bẩn vừa rách, tóc hình như cũng lâu rồi không cắt,quan trọng nhất chính là bé mặc một chiếc áo mỏng ngắn tay đã bạc màu.
La Bối chần chờ trong chốc lát hỏi: "Trần tiểu thư, đây là con trai cô, đúng không?"
Sắc mặt Trần tiểu thư có chút không được tự nhiên, tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng vẫn gật gật đầu.
La Bối càng hoài nghi,cô và Giang Tư Hàn nhìn nhau liếc mắt một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khó hiểu.
Mẹ thích đẹp thì không nói nhưng trời thì lạnh,cho đứa bé mặc ít như vậy, hơn nữa quần rõ ràng đã cộc,làm cô có cảm giác không bình thường.
La Bối cũng xem qua không ít tin tức về những kẻ buôn bán trẻ em, tuy rằng thoạt nhìn Trần tiểu thư này cũng không giống mấy kẻ buôn người nhưng cô vẫn phải đề phòng......
Vì chuyện này, La Bối nói thêm: "Có chuyện này,khách thuê trong thôn chúng tôi đều phải đăng ký thông tin,còn nếu mang theo trẻ em thì phải cung cấp bằng chứng chứng minh quan hệ."