Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 22



Lương Thần từ trước đến giờ chưa từng trải qua lần biểu diễn nào kích động như thế này, thậm chí đến phía sau sân khấu rồi mà toàn thân đều như sắp xịt lốp.

Một bước sa chân, hối hận cả đời.

Buổi lễ kết thúc, Lương Thần không thể tránh khỏi phải giao lưu một lượt với sinh viên và lãnh đạo trường, đợi tất cả hoàn tất đã là hơn 10h tối rồi.

Cô cởi bỏ bộ đồ biểu diễn, thay vào áo len màu trắng liền váy cùng một đôi giày cao gót màu trắng. do bên trong nhà thể thao mở điều hòa, Lương Thần không mặc áo khoác, trừ đôi chân có chút lạnh ra còn lại đều không cảm thấy gì.

Thợ hóa trang đang chỉnh lí đồ đạc, Tiêu Vũ liên lạc với tài xế, thế là chỉ còn lại Viên Khả Khả và cô ngồi tán gẫu với nhau.

Chưa nói được mấy câu, Lương Thần đã nói muốn đi nhà vệ sinh, Viên Khả Khả đặt bình nước xuống, nói: “chị hôm nay làm sao thế? Cứ đi nhà vệ sinh suốt.”

Lương Thần trợn mắt một cái, tôi bị làm sao cô còn không hiểu sao?

Nhà vệ sinh của nhà thể thao ở cuối lối đi, do đêm hội đã kết thúc, phía trường cũng đã tan hết, cho nên nhà vệ sinh không một bóng người. đã thế, vừa tới cửa nhà vs, liền đụng phải Lục Cảnh cũng đi vs.

Cũng may nhà vs nam nữ chia làm hai hướng, Lương Thần giả vờ như không thấy, cắm đầu đi vào phòng vs.

Trong phòng vs có một tấm gương lớn, Lương Thần nhìn gương chỉnh sửa đầu tóc, trong tầm mắt có thể thấy, một mảng màu đỏ trên cổ rất rõ ràng. Cái dây chuyền mà hôm nay cô đeo chính là không tốt ở chỗ này, mỗi lần trùng xuống đều sẽ quệt vào cổ cô một cái.

Lương Thần nắn nắn cổ, lúc đi ra lại gặp phải Lục Cảnh.

Âm hồn bất tán mà.

Cô kéo cổ áo lên, giả vờ như gãi ngứa, muốn lại lần nữa coi như không thấy Lục Cảnh.

Nhưng Lục Cảnh lần này lại gọi cô lại, “học tỷ.”

Lương Thần khự lại một cái, lâu lâu cũng không có quay đầu lại, sợ Lục Cảnh lại nói ra những lời kinh thế hãi tục.

Lục Cảnh lại gọi lần nữa, lần này Lương Thần không thể không quay lại đối diện với cậu.

“có chuyện gì sao?” Lương Thần đoan nghiêm giả cười, hỏi.

Lục Cảnh nhìn chằm vào cổ cô, nhìn rất lâu.

Lương Thần thoáng cái liền lạnh người, cậu ta không phải là có ý đồ không trong sáng đấy chứ? Rồi đến lúc đó lại nói một câu “em tư tưởng đơn thuần.”

Đừng thế đi, Lương Thần tiếp không nổi 3 chưởng liên hoàn này đâu.

Cuối cùng, Lục Cảnh chỉ là chỉ chỉ ngoài trời nói: “buổi tối nhiệt độ chênh lệch lớn, rất lạnh, mặc nhiều một chút.”

Lương Thần thở phào một cái, xem ra Lục Cảnh vẫn chưa có xấu xa đến tận xương tủy.

Cô cười cười nói: “cảm ơn nhé.”

Lục Cảnh gật đầu xong đi.

Lương Thần đi chậm lại sau cậu mấy bước, lại đụng phải Châu Tiểu Hoan đang cắm đầu cắm cổ chạy đến nhà vs, bước chân gấp đến nỗi không có chú ý đến Lương Thần cũng đang ở lối đi.

Lương Thần gọi cô: “tiểu hoan!”

Châu Tiểu Hoan phanh gấp một cái, quay ngoắt đầu lại, sững người nhìn vào Lương Thần: “chị , chị gọi em à?”

Lương Thần nói: “em không phải tên là Châu Tiểu Hoan sao?”

“ah đúng đúng đúng ạ!” Châu Tiểu Hoan gật liên tục như gà mổ thóc, “chị lại có thể nhớ được tên của em!”

Lương Thần vừa rửa tay xong, cầm khăn lau, “em hôm nay không phải muốn có chữ kí sao? Đưa bút giấy đây, chị kí cho em.”

“thật thật ạ?”

“nhanh đi cầm lại đây.”

“vâng!”

Châu Tiểu Hoan nhanh như chớp liền chạy đi, một phút sau, cầm đến một cái bút và một cuốn sổ quay lại, dè dặt cẩn thận đưa tới trước mặt Lương Thần, “cảm ơn học tỷ.”

Lương Thần cầm lấy giấy bút, lúc cúi đầu kí tên, nhìn thấy Châu Tiểu Hoan, hai chân khép chặt, đầu ngón chân bấm nhẹ xuống mặt đất, ngón tay nắm chặt lấy cúc áo, toàn thân cực kỳ không thoải mái.

Lương Thần liền nói: “con người có 3 cái gấp, nhanh đi vệ sinh trước đi.”

“ahhhh……” Châu Tiểu Hoan chốc lát mặt đã đỏ bừng, ngại đến không nói được lời nào.

Lương Thần kí xong, đưa sổ cho cô, “lần này cảm ơn em rồi.”

“cái gì ạ?”Châu Tiểu Hoan ngơ ngác, “cảm ơn em gì cơ?”

“mấy biểu ngữ phía ngoài cổng trưởng, cảm ơn em.”

“cái đó ạ……….không có gì ạ, em , em cũng không có làm gì cả.”

“còn khách khí nữa, các em gần đây bận như thế, mà vẫn còn đặc biệt đi làm những thứ này, thật sự rất cảm ơn em. Được rồi, nhanh đi vệ sinh đi.”

Châu Tiểu Hoan đem sổ ổm trước ngực, nhìn phía sau lưng Lương Thần tự lẩm bẩm: “em, em thật sự không làm gì thật mà………”

Lần kỉ niệm trường này là việc trọng đại, toàn trường bận đến chân không lúc nào tiếp đất, Châu Tiểu Hoan tối qua gõ ra một bản báo cáo gửi lên trường nhận được sự đồng ý xong, nhưng căn bản không có thời gian công sức đâu để hỗ trợ nhân lực tài lực làm cho Lương Thần cái đó, cho nên tính ra thì cô thật sự không có làm được gì cả, cũng chỉ là gõ cái bản báo cáo mà thôi.

*

Quay về hậu đài, thấy người của mình đã thu dọn ổn thỏa, Lương Thần lúc này cũng không dám nán lại nữa, cầm lấy áo khoác xong liền đi.

Tài xế đã lái xe đến trước cửa, Lương Thần chỉ đi có vài bước chân là lên xe rồi, nhưng từng đợt gió đông thổi đến vẫn là lạnh buốt đến cắt da cắt thịt.

Lương Thần lên xe liền cởi áo khoác, đắp lên chân nói: “lạnh quá nhỉ.”

Lái xe sớm đã mở điều hòa lên rồi, cơ thể Lương Thần mấy phút sau cũng ấm trở lại, cô hà hơi làm ấm tay, hướng ra ngoài cửa xe, nhìn thấy một hình bóng vừa lạ vừa quen.

Lạ là bởi vì hô hấp của mấy con người trong xe đã làm mờ đi lớp kính.

Quen là bởi vì cái hình dáng này đã lăn lộn trong đầu Lương Thần cả một ngày một đêm rồi.

Cô dùng tay quệt một đường lên tấm kính, nhìn rõ thấy cảnh tượng bên ngoài rồi.

Hóa ra không chỉ có một mình Lục Cảnh, bên cạnh cậu còn có một gái, chính là cô nương xinh đẹp mà hôm nay lên tặng hoa cùng cậu.

Người con gái kia hơi ngửa đầu, đôi môi anh đào mở ra lại khép lại, cười nói dịu dàng. Lục Cảnh hơi cúi đầu, không mở miệng, chỉ luôn gật đầu.

Bọn họ đứng dưới ánh đèn đường phía ngoài nhà thể thao, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt hai người họ, trông cực kỳ ấm áp dịu dàng.

Thật là tốt, nam thanh nữ tú, năm tháng tĩnh hảo, chỉ có cô cái lão nhân gia này đang than vãn.

Lương Thần thở dài nói, “đi thôi.”

Viên Khả Khả cau mày nhìn cô, “em nói chị mấy ngày nay, lúc thì ngây người ra, lúc thì thở dài, lúc thì kinh hãi, bị bệnh à?”

Lương Thần dựa đầu vào cửa sổ, ờ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Xe ô tô chạy từ từ về phía cổng trường, trong xe tiếng thở nhịp nhàng lên xuống, giống như dòng cát bị sóng biển cuốn theo, một cách vô thức, Lương Thần lại lau đi lớp kính mờ.

Hôm nay cô mệt rồi, không đến một lúc liền đã ngủ thiếp đi.

Xe đi chầm chậm, nhưng kỉ niệm trường hôm đó người nhiều, Lương Thần bị một toán âm thanh nhốn nhác làm tỉnh, cô mở mắt, nhìn thấy ráng chiều sáng chói phía ngoài lớp kính mờ, bóng người bị ánh nắng kéo dài đến hòa vào làm một. trong màn tối mờ ấy, có một người mặc một chiếc áo khoác sẫm màu đứng ở bên đường, ngẩng đầu, ngây người nhìn ánh đèn phát ra từ tầng trên cùng của thư viện, mà phía sau lưng chính là thao trường lâu năm nhất của nam đại.

Lương Thần nhìn qua cảm thấy rất quen thuộc, nhìn lần 2, đã xác định được đó là Mã Sơn Sơn.

Cô lập tức kêu tài xế dừng xe ngay cạnh Mã Sơn Sơn, hạ cửa xe xuống nói: “sơn sơn, cậu có một mình sao?”

Mã Sơn Sơn nghe thấy tiếng cúi đầu, hai má hơi đỏ, trong mắt có hơi sương.

Lương Thần nhìn xung quanh nói: “cậu uống rượu à?”

Mã Sơn Sơn không để ý cô, dang tay thắt chặt khăn choàng trên cổ, bước chân hướng về trung tâm thao trường. nam đại là ngôi trường trăm năm tuổi, cái thao trường này lại là lâu năm nhất của trường, bậc thềm đã mọc đầy rêu xanh, bình thường không có ai đến nơi này. Mã Sơn Sơn bước những bước rất dài, đoán được lớp rêu ở trên bậc thang, dưới chân trượt một cái, nhanh như chớp cả người đều ngã xuống đất.

Tất cả người trên xe đều không kịp phản ứng là chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng Mã Sơn Sơn hậm hực, Lương Thần liền mở cửa xe chạy đến, ngay sau đó tài xế và những người khác cũng xuống xe.

Cũng may Mã Sơn Sơn mặc đồ dầy, quấn rất kín đáo, nên không có bị thương gì, rượu uống vào cũng tỉnh được nửa rồi.

Mọi người đỡ cô lên xe, cô cũng không cự tuyệt, chỉ là lên xe rồi một câu cũng không nói.

Xe đi ra khỏi nam đại, tài xế quay đầu nhìn Lương Thần một cái, không biết nen đi hướng nào. Lương Thần biết ý liền hỏi Mã Sơn Sơn: “nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.”

Mã Sơn Sơn nói: “bích giang thiên hạ.”

Âm thanh không một chút trầm bổng.

Tài xế gật đầu, hướng về địa chỉ Mã Sơn Sơn nói.

Trên đường, Mã Sơn Sơn lần duy nhất mở miệng chỉ là hỏi mượn Lương Thần tai nghe, sau đó nhắm mắt nghe nhạc.

Cho đến khi xe dừng trước cổng khu nhà ở, cô mới nói với Lương Thần tiếng cảm ơn, sau khi xuống xe, lại nói vs tài xế câu cảm ơn nữa. mặc dù vậy, âm thanh hơi yếu, cũng không biết lái xe có nghe thấy hay là ko.

Tiêu Vũ đợi Mã Sơn Sơn đi rồi mới dám cằn nhằn, “cô ấy sao lại như thế này a? hoàn toàn khác xa so với trên tivi……..”

“không kì lạ.”Lương Thần nói, “đừng hỏi nữa, khẩn trưởng quay về nghỉ ngơi thôi.”

*

3 ngày tiếp theo, hai lần đều không dám lên chơi game, mỗi lần Lục Cảnh hỏi cô, cô đều nói tay vẫn chưa khỏi hẳn.

Nhưng mà trước mắt, livestream của công nghệ bác viễn đã định chỉ còn có 3 ngày, Lưu Dĩ Tinh đã bàn bạc xong thời gian với bên đó rồi, weibo với trang chủ livestream của game cũng bắt đầu tạo nhiệt độ trên mạng rồi.

Lương Thần không dám trốn tránh nữa, bắt buộc phải chơi để tìm cảm giác tay.

Vì để không bị Lục Cảnh tóm được, Lương Thần còn cố ý mua lại một cái nick khác để chơi game, trận đầu chơi solo, vòng quét an toàn đầu tiên chưa xuất ra thì đã quỵ rồi.

Trận hai, vừa tiếp đất liền nhặt được cái mũ sắt cấp 2, kết quả gặp phải một tên thần kinh đuổi riết cô chạy 3 con đường, chỉ vì cái mũ sắt ấy.

Trận ba, Lương Thần may mắn bạo tác, nhặt được không ít trang bị, mà trên đường gặp phải mấy người đứng ở vách núi không biết đang làm gì. Lương Thần nằm ở phía sau mỏm đá, nhìn thấy một người đứng rìa vách núi phía bên phải, mở âm nói: “hiện tại hướng chúng ta đi tới là tuyển thủ hạt giống số 1, tốt, hắn ta nhảy rồi, nhảy rồi! đối diện hồ quay người lăn 2 vòng rưỡi!”

Lương Thần: ???

Một nhóm thần kinh?

Người thứ hai đi lên rồi người bên cạnh dùng giọng hùng hồn, dõng dạc bắt đầu thuyết minh: “có mời tuyển thủ thứ hai! Hắn ta đang đi về phía chúng ta! Hắn nhảy rồi! hướng phía sau quay người lăn 1 vòng rưỡi!”

Lương Thần:???

Bất tri bất giác, Lương Thần nằm ở phía sau tảng đá nhìn thấy hết màn biểu diễn nhảy xuống nước của mấy cái người này, đương nhiên, mỗi người bọn họ nhảy xuống xong đều ngã chết rồi.

Lương Thần đột nhiên cảm thấy trống vắng hiu quạnh, có chút không hiểu lắm cái trò chơi này.

Cô đi tới chỗ mấy người vừa rồi nhảy xuống, ngây người một hồi, nghĩ về ý nghĩa triết học của trò chơi này rốt cuộc là gì.

Đột nhiên, trong tai nghe nghe thấy có một người nói chuyện: “người anh em à, cậu định nhảy hay không đây?”

Lương Thần bị dọa lùi một bước, xoay xoay chuột nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy cái người nói chuyện vừa rồi ở đâu. Quản hắn ta ở đâu làm gì, chạy trước rồi nói! Lương Thần lập tức cắm đầu chạy, cũng không thấy người kia đuổi theo, chỉ nghe thấy người đó nói: “cậu chạy làm cái gì thế? Tôi còn tưởng các cậu là cùng một đội nhảy xuống nước cơ, còn đang nghĩ xem cậu dùng tư thế gì để nhảy nữa.”

Thần, thần kinh!

Lương Thần vừa chạy vừa nghĩ, sao lúc chơi game với Lục Cảnh không có gặp phải nhiều tên bệnh hoạn như thế này nhỉ.

Có thể là mấy tên thần kinh này còn chưa kịp phát bệnh thì đã ngoẻo dưới súng của Lục Cảnh rồi.

Vả lại, cô vẫn là không thể sống qua lần quét khu an toàn thứ 2, chết dưới súng của ai cũng không biết.

Aizz….trạng thái này mà livestream, không phải quá mất mặt rồi sao? Vẫn là tìm đại thần đi…..ừ, mình tìm cậu ta chỉ vì mình chơi quá gà mà thôi, không phải vì cái gì khác.

Nghĩ đến đây, Lương Thần liền nhắn tin cho Lục Cảnh.

Đợi nửa tiếng sau mới nhận được tin nhắn.

Lục Cảnh gửi đến tin nhắn âm: “sao thế? Vừa rồi vừa đánh bóng rồi.”

Cậu chắc là đang ở trên đường, vừa nói vừa thở dốc. thao trường buổi đêm cực kỳ yên tĩnh, mà trong nhà Lương Thần cũng rất yên tĩnh, an tĩnh đến cô gần như chỉ nghe thấy tiếng thở của cậu, không để ý lắm đến nội dung câu nói.

Từng hơi từng hơi một, kèm theo sự nam tính của con trai, quấy nhiễu buổi đêm tĩnh mịch này.

Giống y bàn tay nóng như than kia của cậu, nóng đến mức tai lương thần cũng bốc khói rồi.

……………

Khụ!

Lương Thần thiếu chút tát cho mình một phát, hạ lưu! Vô liêm sỉ! nghĩ đi đâu không biết! người ta vẫn là một cậu sinh viên a!

Cô dụi dụi mắt, trấn tĩnh lại, gõ chữ.

Lương Thần nói: “tay đã khỏi rồi à?”

Lương Thần ngơ ra một lúc, sau đó phản ứng được cậu vừa nói cái gì.

Lục Cảnh: “ừ tốt, nửa tiếng, tôi đi tắm cái đã, chị đợi tôi.”

Điện thoại để ngay bên tai, khi nghe đến câu “tôi đi tắm trước đã, chị đợi tôi.” Mặt Lương Thần đều đỏ cả lên rồi.

Mãi sau, cô mới nhắn ừ lại.

Nửa tiếng sau, Lục Cảnh đúng giờ onl.

ở trên YY, giọng của cậu bình tĩnh nhiều rồi, “tay của chị thật sự không sao rồi chứ?”

Lương Thần nói: “không sao rồi.”

“được.”Lục Cảnh vs Lương Thần nhập đội, bắt đầu trò chơi, “chị muốn đi đâu?”

Lương Thần lơ đãng nhìn bản đồ, nói: “nghe cậu đi.”

Lương Thần đột nhiên cười nhẹ, như tự nói một mình: “nghe tôi đi……”

“sao thế?”Lương Thần hỏi.

“không có gì.”Lục Cảnh nói, “trường học nhé.”

Hai người mở cửa nhảy xuống trường học, một mạch tăng tốc, cũng tính thuận buồm xuôi gió.

Quả nhiên, chơi vs Lục Cảnh, cảm giác thực nghiệm mạnh lên nhiều rồi. Lục Cảnh cũng chơi rất ung dung thoải mái, luôn luôn bắn ra một số thuật ngữ chuyên ngành, Lương Thần mặc dù không quá hiểu, nhưng vẫn cứ gật đầu như thật.

lúc quét vòng an toàn thứ 4, trong game chỉ còn lại 3 người còn sống, Lương Thần với Lục Cảnh ở bệnh viện cảng G vừa kết thúc một trận đấu súng. Đương nhiên là Lục Cảnh đơn phương đấu súng, Lương Thần như trước làm bao thịt của cậu.

phía xa có xe đi tới, Lục Cảnh ở trên lầu nhìn thấy, nói với Lương Thần: “bên đó có một người, chị thử nhìn xem có thể bắn được đến hắn ta không.”

Lương Thần cũng nhìn thấy cỗ xe ấy rồi, chỉ là quả thực không có lòng tin có thể bắn được người ở xa thế này, “tôi tôi cảm thấy khẳng định là không bắn chết được cậu ta.”

“đừng sợ, hắn ta có thể chỉ là một tên đầu sói mà thôi.”Lục Cảnh nói, “bắn rồi mà không ngã, trực tiếp gg.”

“vậy tôi thử xem.”

Lương Thần phóng to kính gấp 4 lần, ngắm bắn, một phát súng bắn đi, quả nhiên là không trúng.

Lục Cảnh vội vàng nói: “đạn bay rồi! áp súng! Áp súng!”

Lương Thần phút chốc liền căng thẳng, tay nắm chuột không biết làm thế nào, “tôi không biết áp súng!”

Mới có hai câu, người trên cỗ xe kia đã chuyển hướng bắt đầu bỏ chạy lên núi, cuối cùng vẫn là Lục Cảnh thân chinh ra trận giải quyết.

“chị sao vẫn chưa học được cách áp súng hả? dạy không biết bao nhiêu lần rồi? quyết tâm đem kiếm pháp gà mờ đi làm rạng rỡ non sông?”

Lương Thần bị Lục Cảnh nói cho không dám ngẩng đầu lên, đứng im tại chỗ, không biết nên làm gì.

“chị như này không ổn.”Lục Cảnh nói, “xem ra phải dạy tận tay mới được.”

“hả?”

“cầm tay chỉ điểm, học được chứ?”

“há…….?”

“không được?”

“không phải, không phải không phải, tôi……..”

Lương Thần lắp ba lắp bắp, nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào hoàn chỉnh.

Lục Cảnh cười không ra tiếng, thở ra một chàng dài, nói: “được rồi, luyện thêm mấy lần sẽ biết thôi.”

Lương Thần cúi đầu, ờ một tiếng.

Trận 1 kết thúc, hai người thoát ra khỏi trang chủ, Lục Cảnh nhìn nhìn xung quanh phòng, nói: “sao tôi cứ cảm thấy có người đang nhìn mình nhỉ.”

Kì thực Lương Thần vừa rồi cũng có cảm giác này, cô nói: “tôi cũng thấy thế, rõ ràng chỉ có mình tôi ở nhà.”

Lục Cảnh nói: “tôi cũng chỉ có một mình trong phòng, quái lạ.”

Không khí đột nhiên trở nên quái dị, hai người đều không nói chuyện.

Đùng cái, trong tai nghe hai người đồng thời truyền đến một giọng nói nghiêm túc: “hai người đang làm gì thế?”

Lương Thần: ???

Lục Cảnh: ???