Mễ Lạp tìm tin tức về các tiểu thuyết gia nổi tiếng trên mạng, nhưng không tìm được người có điều kiện phù hợp với mục tiêu của mình.
Lão Bạch năm nay 29 tuổi, tuy không nhớ rõ mặt mũi, nhưng trong ấn tượng của cô, anh ta rất đẹp trai, thân hình cũng đẹp, giơ tay nhấc chân đều toát ra sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Những nam tác giả công khai ảnh chụp trên mạng đa số mặt mũi ai cũng như nhau, thỉnh thoảng lọt ra vài người có ngoại hình sáng sủa, nhưng tuổi tác, dáng người cùng với những thông tin liên quan lại không phù hợp.
Muốn thông qua internet để tìm Lão Bạch quả nhiên không dễ, nhưng Mễ Lạp không sốt ruột, chờ lần sau gặp anh ta, có thể hỏi trực tiếp xem anh ta đang ở đâu.
Đúng lúc này, Mễ Lạp đột nhiên nhận ra một bóng dáng quen thuộc trong đám người, đang đẩy xe mua hàng, từ khu đồ ăn vặt đi chầm chậm qua đây.
*Chúc mừng anh! Tìm thấy một sinh vật dễ cưng đáng yêu thế này, xin mời rước về nhà ngay!* Cái tai của chú thỏ con lắc lư lắc lư.
“Chú ơi, chú cũng thích bé thỏ con này sao?” Một giọng nói ngây thơ bỗng vang lên bên cạnh.
Tích Bạch Thần đưa mắt nhìn cô bé con kế bên, lãnh đạm nói: “Không thích.”
“Vậy hay quá, cháu còn tưởng chú muốn giành bé thỏ con với cháu.” Cô bé con vỗ ngực một cái, ra vẻ yên tâm bội phần, lại hỏi tiếp, “Bé thỏ con đáng yêu thế này, sau chú không thích?”
“Cháu không thấy con lừa ngốc này đáng yên hơn à?” Tích Bạch Thần xách đại một cục bông bên cạnh thỏ con lên, đưa tới trước mặt cô bé.
Cô bé trầm mặc một lát, sau đó quăng cho anh ta một ánh mắt ghét bỏ: “Đây là thảo nê mã*”
*Ha ha, cười chết cục cưng thỏ rồi!* Mễ Lạp cười ngặt nghẽo, làm hai lỗ tai đánh lập bập vào nhau.
Hình như cô bé con cũng nhận ra, đang muốn ngẩng đầu nhìn, đã nghe thấy tiếng mẹ gọi bên cạnh: “Hân Hân, lúc nãy con nói muốn mua cái gì?”
“Bé thỏ con ạ!” Cô bé con vui sướng, giơ ngón tay chỉ thỏ con, đang lúc không chú ý, một bàn tay bỗng lướt qua đỉnh đầu cô bé, xách hai tai thỏ con lên rồi ném vào xe mua hàng của mình, trong biểu cảm ngơ ngác của cô bé, càng ngày càng đi xa.
Không phải chú nói không thích thỏ con ư? Sao lại muốn giành thỏ con với cháu? Chú còn chút danh dự nào của người lớn không hả! Đồ già lừa đảo!!!
Cô bé con trợn mắt, vẻ mặt như bị sét đánh.
*… Đây là Trung Quốc đúng không?* Mễ Lạp hỏi tiếp.
“Đương nhiên là Trung Quốc rồi.” Tích Bạch Thần nhìn cô một cách khó hiểu thông qua kính chiếu hậu.
Mễ Lạp hoảng sợ: Đều là Trung Quốc, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy???
Nếu là thành phố tuyến ba bốn còn nói được, nhưng Hàng Châu là thủ phủ của ZJ*, là một trong tám cố đô lớn của Trung Quốc. Cho dù từ trước tới nay không học địa lí, nhưng cũng không thể không biết Hàng Châu là chỗ nào!
*Thủ phủ: khu vực hành chính quốc gia – trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của một tỉnh.
*Ăn bên ngoài nhiều không tốt cho cơ thể đâu, anh nên học nấu cơm cho mình đi, nếu thật sự không muốn tự nấu, thì tìm một dì nấu cơm cũng được mà.* Mễ Lạp hóa thân thành bà già, ân cần khuyên bảo.
“Tôi không thích nấu cơm, cũng không thích người ngoài ra ra vào vào nhà mình.” Tích Bạch Thần khép hờ mắt, con ngươi hơi tối lại, toàn thân toát ra hơi thở không cho ai xâm nhập.
*Hình như tôi cũng là người ngoài?* Đối với chuyện Tích Bạch Thần không ném cô ra ngoài, mà lại chọn chấp nhận sự tồn tại của cô, có phải cô nên lấy làm vinh dự hay không nhỉ?
“Cô vốn đâu phải người.”
Mễ Lạp: *…* Qủa nhiên không nên đặt kì vọng quá cao với một ông già độc thân.