Rắm của chồn không chỉ thối, mà còn có tác dụng gây mê như một vũ khí sinh hóa, là siêu buff mang hiệu quả ngược, xua không đi, chịu không thấu.
Tích Bạch Thần nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn thêm được, đang chuẩn bị cướp cửa chạy ra ngoài, Mễ Lạp đã đi trước một bước, che mặt “A a a a” nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng toàn là mùi khó tả, lượn lờ không tiêu tan, cho dù có mở rộng cửa sổ, xịt thuốc khử độc, khăn trải giường, rèm cửa sổ được giặt sạch hết thì một hai ngày tới cũng không ai ở nổi. Đúng là, rắm của chồn, uy lực lớn kinh người.
Mễ Lạp chạy như điên ra bờ sông, nhảy phốc xuống dưới, lăn qua lộn lại để rửa đi mùi hương trên người mình. Ba bốn mươi phút sau, cô ủ rũ cúi đầu đi về, toàn thân ướt nhẹp, hai tai rủ xuống hai bên, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Cái cô thả là rắm sao? Là khí độc mới đúng! Biểu cảm của Mễ Lạp càng u ám hơn.
“Không phải nói là sẽ mua điện thoại di động cho tôi à?” Tích Bạch Thần dời sự chú ý của cô, ôm cô vào trong đình viện, mở laptop đẩy tới trước mặt cô, “Cô chọn giúp tôi đi.”
Mễ Lạp ngồi trong lòng anh, nhìn màn hình laptop không chớp mắt, hai chân vung lên vung xuống nhịp nhàng.
Tích Bạch Thần tiếp tục giúp cô lau khô lông, trong mắt lộ ra một sự dịu dàng và thân thiết vô cùng mà chính anh cũng không nhận ra.
*Màu xám bạc được không?* Mễ Lạp chỉ bức hình điện thoại di động trên máy tính, hỏi.
Mề Lạp rời khỏi giường, nhặt từng quả táo tàu rơi rải rác vào trong sọt trúc, tổng cộng có năm mươi ba quả.
Sau khi mua sắm xuyên thời không, cô lại mang một thứ từ thế giới kia đến, trước đây chỉ là thứ từ chỗ cô đi sang. Như vậy có phải cô và thế giới kia ngày càng liên kết chặt chẽ hay không?