Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 45: Đoàn Phim



Lục Đinh hai ngày nay mới nhận được thông báo vào đoàn phim. Gần đây Hạ Đông Minh cũng không tới tìm, cho nên cậu có thể nghiêm túc ru rú ở nhà nghiên cứu kịch bản chừng mấy ngày. 《Mưu Giang Sơn》là một bộ đại nam chủ, nói về nhân vật chính Trình Lập Phong do Lục Ninh thủ vai, về cuộc đời một người vĩ đại đầy sóng gió từ thân phận gia nô đến thủ phụ đương triều, bảo vệ xã tắc. Trong đó có không ít khán giả lại yêu thích khía cạnh tuyến tình cảm của tác phẩm này, theo nguyên tác nam chính có một hậu cung rộng lớn nhưng sau khi cải biên chỉ giữ lại tuyến tình cảm với nữ chính và nữ phụ.

Kịch bản có bố cục tương đối theo kiểu thoải mái không có quá nhiều khúc mắc, bộ phim này đã mời được biên kịch nổi tiếng nhất trong nước chắp bút, trong khi đạo diễn là một vị đạo diễn phim truyền hình lừng danh xứ Cảng Thơm (HongKong), có rất nhiều bộ phim nổi tiếng gây chấn động toàn bộ thế giới người Hoa đều là do vị đạo diễn này chỉ đạo.

Biên kịch cùng đạo diễn đều là tuyến một, nghe đâu nữ chính Bạch Vi Vi là con gái của đạo diễn Bạch Dương, đạo diễn Bạch cũng không có ý giấu giếm chuyện này. Khi Lục Ninh biết được tin đó đã nghĩ rằng chẳng trách Vương Ngải, Tổng giám đốc Vương lại không nói sẽ giao vai chính cho Trình Tuyết, đúng là đèn nhà ai nhà nấy rạng thôi.

Ngoài ra cũng có mấy vị ảnh đế ngày trước tầm năm mươi, sáu mươi tuổi đến diễn vai phụ, Trình Tuyết tuy là nổi lên muộn thế nhưng độ nổi tiếng lại rất cao, hơn nữa còn có cả Lục Ninh, bộ phim này muốn nổi cũng không khó.

Phần lớn các cảnh diễn đều quay ở Bắc Kinh, còn lại các phần khác thì phải xuống phía Nam quay ở một vài địa điểm, vừa mới bắt đầu có lẽ là vì những chuyện điều tiếng bên ngoài nên đạo diễn đã cẩn thận trao đổi từng li từng tý trước đó với Lâm Tuyết Như, Lục Ninh khi ấy cũng đang ở bên cạnh, bèn bảo ông xin hay cứ an tâm, đạo diễn đầu dây bên kia ngược lại còn cười cười, nói: “Lục Ninh của các bạn cũng không giống như trong lời đồn lắm nhỉ.”

Lâm Tuyết Như cũng cười, đáp lại: “Mấy lời đồn đại như thế đạo diễn Bách cũng tin sao.”

Đạo diễn Bách trong điện thoại mang đến cảm giác là một người rất hiền hòa, nhưng không ngờ là khi gặp được người thật lại càng cảm thấy hiền lành hơn, nhưng không chỉ vậy mà còn là rất tùy tiện.

Lục Ninh đến nơi quay phim bèn chào hỏi làm quen với mấy vị ngôi sao điện ảnh kia, Bạch Vi Vi mặc dù có cha mình chống lưng nhưng cũng là một người chịu khó hòa hợp hiếm thấy, hơn nữa cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp lại đáng yêu như trẻ con, thấy ai cái miệng cũng ngọt như ăn đường, trong khi Trình Tuyết thì trái lại, cô ta chào hỏi qua loa với Lục Ninh dù nụ cười đó không lan đến đáy mắt.

Cậu đối với cô gái này không thể nói là có để ý hay là không thèm để ý, dù sao cũng chẳng quen biết gì thế nhưng sau này chung đoàn rồi nên cũng phải cười đáp lại cô ta một cái.

Mấy cảnh trước đều là cảnh diễn chung với Bạch Vi Vi, khá là thuận lợi, đạo diễn Bạch cũng phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của Lục Ninh không có tệ đến nỗi như bên ngoài đồn thổi, dù sao đã từng diễn 《Trâm Hoa》 lại được Triệu Sênh đích thân chỉ điểm, tuy là vẫn có chút trúc trắc nhưng cậu cũng đã rất chịu khó học hỏi, vì thế kỹ năng diễn xuất so với bộ phim trước thực sự đã có tiến bộ. Tuy rằng vẫn chưa thể nói đến độ ưu tú, thế nhưng ít nhất cũng đã đạt đủ yêu cầu, thế nhưng sau 《Trâm Hoa》 cậu lại nhận một chương trình giải trí chứ không nhận thêm vai nào nữa, mà chương trình kia lại khiến hình ảnh của cậu trở nên tệ hơn scandal liên tiếp nổ ra, dẫn đến việc đạo diễn Bạch Dương không ôm bất cứ hy vọng nào với cậu, thế nên hy vọng càng nhỏ thì bất ngờ lại càng lớn. Kỹ năng diễn xuất của Lục Ninh không kém như trên mạng lưu truyền, tuy rằng còn chênh lệch một khoảng rất lớn với Trình Lập Phong trong lý tưởng, thế nhưng quá trình quay phim nếu cẩn thận dạy dỗ cũng không đến mức không gánh vác nổi vai diễn này.

Niềm vui bất ngờ này khiến cho thái độ của Bạch Dương với Lục Ninh càng dễ chịu hơn, còn cậu sao lại không hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó, Lục Ninh bây giờ còn đang không biết có nên cảm ơn những người đã bêu rếu mình trên mạng hay không đây này.

Giữa khoảng thời gian đó, Lục Ninh không có cảnh quay cho nên bèn cùng An Đông lên xe nghỉ ngơi, thuận tiện nghiên cứu thêm về kịch bản một chút, Lâm Tuyết Như hôm nay có việc ở công ty nên không tới, thời gian đi du lịch của An Đông cũng kết thúc đúng lúc, nên cậu ta đã đến đây cùng với Lục Ninh.

An Đông cùng bạn gái đi du lịch kết hôn, lần này trở về nước cả người đều tươi cười rạng rỡ, khiến cho Lục Ninh lúc này đang ngồi xổm trong góc ước ao ghen tị.

Tiếp theo là cảnh của Trình Tuyết và vai nam ba, nam hai là huynh đệ tốt của nam chính Trình Lập Phong do một vị ảnh đế trẻ tuổi diễn, đoàn phim còn chưa công khai là ai gần đây người kia không có phần diễn nên còn chưa tới, vai nam ba là một tướng quân muốn chiếm đoạt nữ phụ cũng là người có nhiều cảnh diễn chung nhất với Lục Ninh. Trình Lập Phong chính là vì bị con người này không ngừng khiêu khích cùng sỉ nhục mới trở nên trưởng thành từng bước, nhân vật này tuy rằng phong quang nhưng kết cục lại thê thảm lạ thường, hắn đã bị nhân vật chính dùng cực hình ngũ xa phanh thây.

Từ lúc vào đoàn phim cho đến này Lục Ninh chưa từng thấy người này, mãi đến tận khi chiếc xe của người đó dừng lại cách chỗ cậu không xa, sau đó cậu ta bước xuống khỏi xe, sắc mặt của Lục Ninh trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt.

Vậy mà lại là Từ Châu Phàm.

Lục Ninh ngạc nhiên nhìn An Đông, hỏi: “Vai nam ba vì sao lại là cậu ta? Không còn người mới nữa rồi sao?”

An Đông liếc nhìn Từ Châu Phàm, đáp, “Có thể là đột xuất đổi người rồi, thời đại này người mới đúng là không dễ sống mà.”

Câu này Lục Ninh nghe thấy lại cảm thấy khá chói tai.

Suy nghĩ trong đầu cậu trước tiên là nghĩ đến Từ Châu Phàm đến đây làm cái gì? Sau đó cậu lại nghiến chặt răng cố gắng an ủi bản thân mình, sợ cậu ta làm gì sao?

Dù sao trong tay cậu vẫn nắm được nhược điểm của người này.

… Từ Châu Phàm chắc không dám làm gì đâu nhỉ?

Lục Ninh chỉ liếc ra bên ngoài một cái, rồi lại nhìn vào kịch bản trong tay nhưng không nuốt nổi một chữ nào.

Cậu ném kịch bản ra sau ghế, rồi nói: “Đi, qua đó xem thế nào.”

Bên kia sân bãi chính là nơi Từ Châu Phàm đang quay một cảnh với Trình Tuyết.

Chỗ này Lục Ninh nhớ rằng lúc đó là để phỏng đoán nhân vật, vì thế cậu đã đọc qua toàn bộ tiểu thuyết và kịch bản. Đây là cảnh quay của tướng quân Long Dạ và vai nữ phụ Lục Tử Uyển do Trình Tuyết đóng, Long Dạ trong một lần đi dạo đã vô tình gặp được Lục Tử Uyển đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nổi lên hứng chơi đùa bèn bắt người về phủ, thiếu chút nữa đã làm nhục người ta sau đó bị phụ thân phá cửa xông vào phá ngang chuyện kia, cũng nhốt cô nương ấy ở hậu viện, mà vai chính Trình Lập Phong lúc này là gia nô trong Long phủ, đây cũng là nơi bắt nguồn cho duyên phận của hai người họ.

Chỉ là cảnh quay như thế này khó tránh phải tiếp xúc thân mật, hoặc là đạo diễn ít nhất cần phải có một máy quay xác thực bọn họ có tiếp xúc tứ chi, thế nhưng Trình Tuyết lại không muốn, sống chết cũng không chịu để Từ Châu Phàm động vào người, dù sao cũng là con gái da mặt mỏng, không chịu để cho một người đàn ông xa lạ động vào người mình cũng có thể lý giải, hơn nữa cô ta cũng ỷ vào quan hệ với Vương Ngải cảm thấy sẽ không có ai dám cưỡng ép bản thân nên lại càng làm lớn chuyện lên.

Lục Ninh ở một bên nhíu mày lại, trong khi An Đông thì nói: “Cô gái này đúng là làm ra vẻ, các cô gái khác nào có bày đặt như thế này, lúc nhận kịch bản là phải biết rồi chứ sao đến bây giờ mới làm loạn lên.”

Cậu không nói gì cả, chỉ nhìn thấy Từ Châu Phàm một thân trang phục diễn bỗng nhiên lại dùng đôi mắt âm u từ trong đám người nhìn qua đây, trái tim của Lục Ninh bỗng nhảy lên một cái. Con người này mặc cổ trang không thể nghi ngờ là rất đẹp, hệt như một thiếu niên lang từ thời xa xưa.

Nhưng mà cái kẻ khoác trên mình tấm da người kia, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lục Ninh lại đầy tà khí khiến lòng người sợ hãi.

Sau đó Lục Ninh nhìn thấy cậu ta khẽ mỉm cười rồi hờ hững nói với đạo diễn, “Cô Trình đã không muốn, thế thì tại sao không đổi người khác?”

Bạch Dương liếc nhìn Trình Tuyết, nở nụ cười trào phúng, “Cảnh nghiêm túc thế này còn không bằng lòng, các cô gái khác sao có thể đồng ý được đây?”

Từ Châu Phàm lại liếc nhìn Lục Ninh, mang theo chút ý trêu tức, cậu ta nói với đạo diễn: “Con gái không được thì để con trai thay đi. Tôi cũng không muốn có những hành động không lịch sự với một cô gái.”

Giọng nói của cậu ta rất nhẹ, rõ ràng là đang nói với đạo diễn, nhưng Lục Ninh lại cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh.

Lời của Từ Châu Phàm ngược lại đã nhắc nhở Bạch Dương, lúc trước ông vì quá sốt ruột nên không nghĩ được nhiều thế. Hơn nữa tại các trường quay trước đây cũng không phải là không xảy ra những chuyện tương tự, có rất nhiều cảnh quay đối với các nữ diễn viên đều không tiện cho nên sẽ dùng người đóng thế là các nam diễn viên có làn da tương đối trắng trẻo một chút, cũng chỉ là một hai cảnh hơn nữa còn có hậu kỳ cắt ghép biên tập, trên cơ bản là không để lộ quá cái gì. Huống chi hiện tại có rất nhiều nam diễn viên đóng thế ví dụ như những cảnh phải hở chân, cái này thật ra cũng không có gì, có điều với vai thế thân như vậy yêu cầu đối với nam diễn viên lại rất cao.

Lục Ninh lúc này đã nghe thấy Từ Châu Phàm nói rằng: “Tôi thấy Lục Ninh rất thích hợp đó.”