Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 26



Lưu Triệt cũng không biết tại sao mình lại cố gắng tìm cách giữ Bách Du ở lại nhà mình làm gì nữa. Y hoàn toàn có thể tìm cho cậu ta một chỗ thuê thích hợp và an toàn hơn nhưng y không làm thế. Cũng có thể tìm ra bằng chứng tên kia bám đuôi người khác rồi tống hắn vào tù nhưng lại không làm vậy mà để hắn ta nhởn nhơ bên ngoài, tại sao mình lại làm vậy? Lưu Triệt vò đầu bứt tai không hiểu nổi bản thân đang muốn làm cái gì.


Cuối cùng đổ cho việc ở một mình quá buồn chán mà kết thúc suy nghĩ rối ren của mình. Bách Du không cần động tay chân nhìn đổ đạc được sắp xếp ổn thỏa trong phòng mới không khỏi líu lưỡi. Không khỏi cảm thán Lưu Triệt đúng là áo bông tri kỉ của mình.


Sự việc Bách Du bị người khác bám đuôi, không giấu được mà cũng không cần giấu mấy người trong nhóm bạn của y. Hành động chuyển nhà nhanh chóng dứt khoát như thế rõ ràng là phải xảy ra chuyện gì đó nên mới phải làm như vậy. Vì vậy tên bạn trai cũ kia liền xui xẻo bị cả bốn người hợp sức chỉnh, phải trốn qua thành phố khác sống.


Tính ra hắn cũng xui xẻo, vốn là hắn nghĩ mình qua lại với Bách Du lâu rồi cũng xem như là hiểu rõ cậu ta. Bách Du đẹp trai điều kiện lại tốt, hắn cũng luyến tiếc bỏ qua một người như vậy. Vốn dĩ nghĩ chỉ cần mặt dày cầu xin thì Du sẽ mềm lòng, ai ngờ tân cậu ta cứng như đá, lúc dứt tình thì dứt đến dứt khoát.


Bốn năm hắn quen Bách Du bốn năm,  hắn luôn biết là cậu là người có điều kiện không tệ. Hắn cũng để ý mấy người bạn hay chơi cùng cậu, nhưng hắn thực sự không ngờ mấy người kia lại có thế lực lớn thế. Hắn luôn nghĩ là bọn họ cùng lắm là như Bách Du thôi chứ, lần này chọc phải tổ ong hắn như chuột chạy qua đường người người đều ném đá.


Cũng phải bình thường hội bạn tụ tập cũng thường tụ tập ở mấy hàng quán nhỏ, rất ít khi đến mấy chỗ sang trọng. Hơn nữa bạn bè với nhau cũng không cần quá câu nệ, người không thực sự quan tâm sao có thể để ý thấy bọn họ khác biệt được.


Ba người kia sau khi biết tin liền tới nhà Lưu Triệt thăm hỏi Bách Du một trận. Sau đó mặt dày ngồi chơi đến giờ cơm cũng không chịu về, ý đồ ăn chực cơm rõ như ban ngày. Lưu Triệt đành nấu cơm cho cả bọn, vừa ăn bọn họ vừa hâm mộ Du sau này có thể ăn cơm nhà ngon như vậy thoải mái.


Lưu Triệt học nấu ăn để kiếm bạn trai, cuối cùng béo bở vớ chỗ tôtd lại là hội bạn thân cả đám ai cũng vừa ăn vừa cười. Lưu Triệt thừa biệt trong đầu họ nghĩ gì chỉ đành lắc đầu cười, ăn uống xong xuôi ba kẻ phá của không cần nhắc tự động về. Lưu Triệt đứng lên định thu dọn bát đũa thì bị Bách Du cản lại nhấn ngồi lại vào ghế.


" Để tôi dọn"


Nói xong liền nhanh chóng bê chồng bát đi thuần thục rửa kĩ sau đó để lên kệ bát còn tiện tay lau dọn bếp một hồi. Lưu Triệt chống cằm nhìn bóng người đang dọn dẹp trong bếp, bỗng nhiên cảm thấy sống như thế này cũng không tệ.


Sống cũng hai ngày, Lưu Triệt nhạn ra Bách Du là một người rất sạch sẽ, sống cũng rất có nguyên tắc. Nếu không có việc gì bận thì sẽ cố gắng thu xếp ăn ngủ đúng giờ. Nhà cửa từ khi cậu dọn tới đây thì luôn sạch sẽ ngăn nắp đâu ra đấy. Cũng có thể là do mình nói dọn dẹp nhà cửa thay tiền phòng nên Bách Du càng ra sức dọn sạch hơn.


Cất đôi dày vào tủ giày, xỏ đôi dép tổ ong đi trong nhà vào chân, Lưu Triệt nhường mày nhìn đồ đang được phơi ngoài sân phơi. Trong đó có đồ của anh và đồ của một người khác nhỏ hơn một chút đang được gió thôi bay nhẹ lên. Ánh mắt đảo qua vài chiếc quần nhỏ phơi riêng một góc, sau đó vành tai đỏ lên dời mắt qua chỗ khác.


Vào trong nhà chợt ngửi thấy mùi lạ, Lưu Triệt tá hỏa chạy vào trong, quả nhiên thấy Bách Du đang luống cuống trong bếp. Lưu Triệt nhanh như chớp vẫn không thể cứu được quả trứng gà đã bị chiên cháy đen. Im lặng cục than trên chảo vào xọt rác, cả hai người đều trầm mặc.


Bách Du cái gì cũng giỏi chỉ có nấu ăn thì không, luộc trứng mà cũng cháy cho được. Bách Du ngượng ngùng xin lỗi, cậu chỉ thấy Lưu Triệt đi làm về trễ rất vất vả, về nhà còn phải nấu cơm nữa thì sẽ rất mệt. Nên mới định thử nấu cơm cho Lưu Triệt bớt cực, ai ngờ mới rán một quả trứng đã suýt làm hỏng luôn cái chảo.


Lưu Triệt mỉm cười cốc nhẹ vào đầu cậu một cái, bữa chiều hôm đó hai người gọi gà rán về ăn. Sau đó Lưu Triệt biết là sức ăn của Bách Du lớn, lại không biết nấu ăn nên thường xuyên phải gọi đồ ăn bên ngoài về làm bữa phụ. Mấy lần đều nhân lúc mình ra ngoài gọi thêm đồ ăn để ăn.


Biết được điều này Lưu Triệt liền tri kỉ làm rất nhiều đồ ăn và nước uống tự làm để sẵn trong tủ lạnh. Đứng trước một tủ lạnh để chật các hộp thức ăn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cậu cảm thấy cứ như thế này sẽ không thể rời xa Lưu Triệt mất.