Mục Nhiên

Chương 2



Mục Nhiên (Thượng)

Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104



Lúc tôi tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, nguyên một tuần “chạy xô” nên giám đốc đặc biệt phê chuẩn cho tôi nghỉ phép một ngày. Bụng đói đến mức dạ dày ẩn ẩn đau, tôi đứng dậy tùy tiện tìm thứ gì đó để ăn, sau đấy thì bắt đầu thu dọn căn phòng.

Nói thật, tôi cực kì muốn học theo mấy kịch bản trong phim truyền hình, cái gì mà “Đem hết đồ vật của người nọ vứt đi, không lưu lại bất kì một hơi thở”. Thế nhưng trên thực tế những thứ bị vứt bỏ đó đều là do tôi mua về, mà anh chẳng bao giờ dùng. Nơi này của tôi đối với anh cùng lắm cũng chỉ như một cái khách sạn miễn phí, anh chưa bao giờ coi nơi này là nhà, thế nên cũng sẽ không lưu luyến cái gì, cũng không lưu lại dù chỉ một chút cỏn con khí tức.

Nơi tôi muốn thu dọn nhất chính là phòng ngủ. Căn phòng vẫn còn duy trì tình trạng của ngày hôm qua, những nơi khác đều nguyên vẹn, duy chỉ có trên giường là một mảnh hỗn độn. Tôi nén cảm giác buồn nôn, vươn tay quấn chăn mền lại, cố gắng bỏ qua những vết dính dính ở trên đó, nếu không phỏng chừng chính tôi sẽ nôn thẳng ra giường mất.

Kì thực tôi rất muốn trực tiếp ném cái giường này ra ngoài, nhưng là bất đắc dĩ cửa phòng ngủ thật sự không cho phép, cho nên rốt cuộc chỉ có thể tận lực đem tất cả những thứ có thể đổi, đổi toàn bộ. Gối, chăn ga cùng vỏ gối đều giặt sạch, chờ sau này đem cấp cho bà lão thu gom rác ở dưới lầu.

Sau đó lại quét tước nhà cửa từ trong ra ngoài một lần, đến khi được nằm xuống ghế sopha nhìn căn phòng sạch sẽ, trong lòng mới thư thái hơn một chút. Lúc này cũng vừa lúc đến giờ cơm chiều, tôi quyết định hảo hảo khao chính mình một bữa, liền đứng dậy ra ngoài ăn một bữa ăn thật ngon.

Quán lẩu Thẩm Hương Viên vẫn là nơi tôi yêu thích nhất.

Mỗi khi ăn lẩu, quan trọng nhất chính là phải thật đông người. Một đám láo nháo ngồi vây quanh nồi nước sôi sùng sục, nhiệt khí bốc lên khiến ai nấy mặt mày đều đỏ bừng. Ngươi một gắp ta một gắp, tranh đi đoạt lại nhất thời nháo thành một đoàn, cười cười nói nói cơ hồ muốn đánh bay cả nóc nhà.

Đáng tiếc không có nơi nào như vậy để chứa tôi, cũng chẳng có đến một số điện thoại của bằng hữu để gọi ra uống rượu cùng. Vì thế tôi chỉ có thể một mình ngồi trong đại sảnh.

Một người chiếm một cái bàn, một người đối mặt với một cái nồi lẩu.

Hiện tại đang là giờ cao điểm, trong quán chật kín người. Tôi ngẩng đầu quét mắt một vòng, chỉ có mình tôi là không có ai ngồi cùng. Chợt có chút xấu hổ, đành phải thường xuyên cúi nhìn di động, làm bộ như đang chờ người nào tới. Kì thực tôi biết mình làm như vậy thật ra rất ngu ngốc, nơi này lớn như vậy, náo nhiệt như vậy, sẽ có ai chú ý tới người lạ ngồi trong góc phòng như tôi cơ chứ?

Ngồi ngay bàn bên cạnh tôi là một đôi tình nhân trẻ. Cô gái nũng nịu nói nước lẩu nhạt khó ăn, cậu bạn trai liền gọi phục vụ đến đổ đầy thêm nước dùng, còn gắp ớt cay cùng thức ăn vào trong bát cô gái, có chút bất đắc dĩ nói, “Đã bảo em không thể ăn nhạt em lại càng muốn gọi món nhạt.” Cô gái chu miệng, “Vừa rồi là em muốn ăn thật mà…” Cậu bạn trai sủng nịnh nắm chóp mũi cô gái cười nhẹ.

Tôi ngồi đối diện với nồi lẩu cay nóng hổi trên bàn, không tự chủ được mà nhìn đến phát ngốc. Mỗi khi cùng anh ăn cơm, cho đến bây giờ tôi cũng chỉ biết lo cho anh mà bỏ qua bản thân mình. Những món anh thích ăn, hoặc món tôi cảm thấy ngon, toàn bộ đều gắp vào bát anh, không lưu lại cho mình một chút.

Có một lần anh sinh bệnh, nói muốn ăn cháo. Lúc tôi nấu xong bưng qua anh đã đi ngủ. Khi đó cả ngày anh chưa hề ăn uống cái gì, nghĩ một lúc tôi đành phải lay anh dậy cốt để ăn chút gì đó lót dạ. Nhưng vừa mới đem cháo tới liền bị một bàn tay gạt qua, bát bị hất ngược lại, cháo mới nấu nóng bỏng, tất cả đều đổ tung tóe lên đùi tôi. Đoạn thời gian đó, mỗi một bước đi, làn da bỏng rộp ma sát với nhau, khiến tôi đau như thiêu như đốt.

Đột nhiên có một người cầm góc áo kéo nhẹ, tôi hồi phục tinh thần, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn đang nhìn mình. Có lẽ là trong quán hơi nóng, hai gò má bé con y như quả táo chín mà hồng lên.

Tôi cong khóe miệng, đùa với bé, “Bé con tìm chú có chuyện gì sao?”

Bé nhíu mày suy tư, giống như đang muốn nghĩ ra một cái “có chuyện” nào đó.

Đằng sau có một nữ nhân bưng bát chạy tới, thấy tôi liền vội vàng xin lỗi, “Thật ngại quá, trẻ con nghịch ngợm không biết có làm phiền anh không?”

Tôi cười lắc đầu, “Bé rất đáng yêu.”

Nữ nhân hướng tôi cười dịu dàng, trên mặt là niềm kiêu hãnh của người làm mẹ.

Đứa bé kia thấy mẹ chạy đến liền lui lủi trốn đi. Nữ nhân bất đắc dĩ đuổi theo phía sau, miệng dỗ dành, “Nào ngoan ăn một miếng nữa được không, con không ăn mẹ ăn hết luôn đó, ây da mẹ ăn thật bây giờ!!!”

Tôi thất thần nhìn hình ảnh bà ấy đối với đứa nhỏ dỗ dành những lời ngây thơ đáng yêu, không hiểu sao trong lòng vừa đau vừa chua xót. Cắn chặt răng áp chế những nặng nề trong lòng, sao lại có thể mất mặt mà đi ghen tị với cả một đứa trẻ chưa đến vài tuổi.

Bữa cơm này ăn cũng không dậy nổi vui vẻ, cuối cùng tôi như chạy trốn mà rời khỏi nơi đó.

Đón được chuyến xe bus cuối ngày, trong xe chỉ còn lác đác vài người. Nhìn xung quanh mọi người đều ngồi một mình, tựa như giống tôi đơn thân lẻ bóng mới khó nhọc thở ra một hơi, tâm tình cũng thấy tốt hơn một chút.

Bản thân bất hạnh, liền hi vọng mọi người trong thiên hạ cũng giống mình mà giãy giụa trong đau khổ; nhìn thấy người khác hạnh phúc đều ghen tị không cam lòng. Suy nghĩ xấu xa đến mức chính tôi cũng cảm thấy ghê tởm.

Đem đầu tựa vào cửa kính xe, nhìn ánh đèn neon lóe sáng kéo dài thành từng vệt vút qua trước mặt. Đường phố vẫn như cũ náo nhiệt phồn hoa, chỉ có tâm hồn tôi một mảnh hoang vu, lặng im tựa mặt hồ lạnh lẽo.

Đến điểm đỗ tiếp theo, một nữ sinh khoảng chừng hai mươi tuổi lên xe, tay cầm điện thoại đang nói gì đó, cô nhìn chung quanh một vòng, sau đó ngồi xuống phía sau tôi.

“Ba ba, con nghe mẹ nói ba lại trộm uống rượu có phải không?” Thanh âm nữ sinh cũng không lớn, nhưng trên xe thực vắng nên nghe có vẻ đặc biệt rõ ràng, có người còn ghé mắt quay lại nhìn cô.

Nữ sinh cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, tiếp tục nói qua điện thoại, “Cái gì mà mách lẻo chứ? Mẹ còn không phải vì muốn tốt cho ba sao?”

“Nếu còn để con biết ba lại uống rượu ngày nghỉ con sẽ không về nhà nữa, sau này cũng không thèm về! Ba đi tìm người khác làm con gái đi!!!” Trên xe có người khẽ cười lên, nữ sinh mặc dù có chút nuông chiều vô lễ, nhưng đều nghe ra được cô là một đứa con hiếu thuận.

“Hừ, để rồi xem có làm được hay không! Ba ba… Con nhớ… đồ ăn của ba. Muốn ăn khoai tây thịt bò, thịt kho tàu, tôm rang muối, còn có chân gà nướng nữa… Lúc con về nhớ phải làm hết cho con ăn! Con yêu ba!” Một phút đồng hồ trước còn giáo huấn, giây sau lập tức lại biến thành con gái ngoan làm nũng với cha mình. Mọi người trên xe đều nhìn cô thực hâm mộ, quả thực đều nhìn ra được nữ sinh này là đứa nhỏ được che chở trong lòng bàn tay cha mẹ mà lớn lên.

Tôi dùng sức giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết vì cái gì mà tầm mắt vẫn ngày càng mơ hồ. Chịu đựng không dám chớp mắt, nhưng cuối cùng lệ vẫn từng giọt tuôn rơi. Dù cố cắn chặt răng, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc nấc lên.

Thứ mà tôi cầu cả đời này, đơn giản chỉ cần như vậy mà thôi.

Tôi cũng từng mong khi về đến nhà sẽ có cha mẹ làm một bàn đầy đồ ăn chờ sẵn, khi bị ốm có mẹ lo lắng ngồi bên giường, có một người cha để có thể cùng ông leo núi hay tán gẫu về một trận đá bóng; ngày Tết một bàn đông đúc sum vầy, có ông nội bà nội lôi kéo tay tôi không tha, còn có em trai em gái lúc nào cũng quấn lấy đòi anh chúng dẫn đi chơi hội.

Tôi yêu Dịch Thiên, chỉ bởi vì anh là người thực ưu tú. Anh có cha mẹ yêu thương, còn có cả một người em trai tuyệt vời. Những gì mà tôi luôn khát khao, anh đều có hết thảy.

Tôi chỉ là muốn, muốn ở bên một người hạnh phúc như vậy. Nếu cố gắng tới gần anh, phải chăng tôi cũng sẽ chiếm được, dù chỉ một chút thôi sự hạnh phúc ấy? Liệu nhân sinh bất hạnh của tôi có thể có hi vọng một lần nữa hay không?

Bên trong xe an tĩnh, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng tôi khóc.

Tôi biết, một đại nam nhân khóc thành như vậy thật mất mặt.

Nhưng sao nơi trái tim đau quá, bức tường lạnh lùng kiên cường dù có xây cao đến mức nào thì trước mặt hạnh phúc của người khác cũng đều vỡ nát mà sụp đổ. Nhìn thấy bọn họ ấm áp tươi cười, tôi mới càng ý thức được bản thân cô độc đến nhường nào.

Không ai quan tâm. Cũng sẽ không có ai hỏi đến.