Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 1



Editor: Mật
Beta: Mầm


Khi Nhiếp Vân Thâm mở chiếc Grand Cherokee đầy khí phách của mình ra và rẽ vào bãi đỗ xe thuộc tiểu khu thì thì điện thoại trong túi reo lên một tiếng ngắn ngủi.
Hắn quen thuộc đảo tay lái tiến vào chỗ dừng xe dành riêng cho mình, tắt động cơ, một lúc sau mới móc điện thoại ra nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình.
“Đề nghị của cậu, tôi đồng ý.”
Người gửi là một dãy số xa lạ nhưng Nhiếp Vân Thâm biết rõ là ai.
Đơn giản, rõ ràng, không vô nghĩa, thật sự là phong cách của người kia.
Nhiếp Vân Thâm đắc ý cong môi, ngón tay di chuyển linh hoạt trên màn hình soạn tin nhắn trả lời, vui sướng mười phần mà vừa nhỏ giọng hát vừa đi đến thang máy. Ngay khi cửa thang máy mở, một con chó lông vàng chạy vụt ra từ bên trong, bổ nhào lên người hắn. Nó cọ nhiều đến mức một thân âu phục tối màu của hắn toàn là lông chó luôn, nhưng như thế cũng không hề gì ảnh hưởng đến tâm tình hắn giờ phút này.
Chủ nhân chú chó liên tục xin lỗi Nhiếp Vân Thâm, người bị dị ứng với lông chó như hắn thế mà lại thân thiện nói câu: “Không có gì.” Đến lúc tiến vào thang máy là bắt đầu hắt xì điên cuồng.
Nhiếp Vân Thâm, hai mươi tám tuổi, giám đốc quản lý rủi ro của bộ phận cho vay thuộc ngân hàng F, thạc sĩ quản lý tài chính lớn ở Hoa Kỳ, anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Quan trọng nhất là mức lương hàng năm đến bảy chữ số, có xe có phòng, gia thế tốt đẹp, xua đuổi con gái như xua vịt…… Bậy, người đàn ông độc thân cao quý.
Chỉ tiếc Nhiếp tổng giám trong mắt người ngoài hoàn mỹ không khuyết điểm lại chẳng có tí hứng thú nào với những người đẹp da trắng mặt xinh được đưa tới cửa. Bởi vì hắn thích đàn ông vai rộng eo hẹp, chân dài mông căng cơ.
Đúng, đàn ông.
Nhưng cho dù Nhiếp Vân Thâm thích đàn ông cũng chưa từng nghĩ đến việc đưa Thư Ngạn lên giường, hơn nữa còn là dùng loại thủ đoạn bỉ ổi không thể quang minh chính đại nổi này.
Một ngày trước, Nhiếp tổng nhận được một số đơn xin gia hạn từ bộ phận kinh doanh. Một trong số đó là tập đoàn thương mại bất động sản nổi tiếng của thành phố - Lance.
Tập đoàn Lance từ khi thành lập đến nay đã được hơn ba mươi năm, là doanh nghiệp dẫn đầu giới bất động sản Z thị, Ta thường có thể thấy biểu tượng logo của Lance và giới thiệu bất động sản trên các phương tiện truyền thông chính của nhiều tờ báo và tạp chí khác nhau nữa cơ. Ngay cả Nhiếp Vân Thâm hai năm trước  cũng mua phòng trong thành phố mà nhà đầu tư là tập đoàn Lance.
Danh tiếng của nhãn hiệu Lance rõ như ban ngày, quản lý bất động sản và cơ sở phụ trợ đều dẫn đầu ngành công nghiệp, cho dù hiện tại ngành địa ốc đã đi vào giai đoạn bình cảnh thì Lance cũng không cần lo lắng về việc bán bất động sản.
Mặc dù ngân hàng F nổi danh trên trường quốc tế đã lâu nhưng mới thâm nhập vào Trung Quốc được mười năm thôi. Trong nước lúc này đã có 4 ngân hàng lớn chiếm cứ, các chính sách tài chính thay đổi nhanh chóng. Những doanh nghiệp lớn sớm đã bị 4 ngân hàng này chia cắt xong rồi, không dễ gì để cướp thức ăn từ miệng hổ đâu.
Nghe nói lúc trước khi giám đốc Du chỉ là người quản lý tài khoản nhỏ của ngân hàng F đã phải mất hơn nửa năm, kiên trì cố gắng, không ngừng nỗ lực dùng thành ý đả động chủ tịch tập đoàn Lance - Hoắc Khải Chính đồng ý đưa một phần nhỏ vào doanh nghiệp. Sáu bảy năm nay, hai bên hợp tác vẫn luôn vô cùng vui sướng, công việc kinh doanh cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ tính các khoản vay dự án được phê duyệt trong những năm gần đây thì tổng cộng kim ngạch đã lên tới mấy tỷ rồi.
5 năm trước tập đoàn Lance bắt đầu phát triển vào phía trong. Do giá đất của các thành phố hạng nhất tăng lên mà thực tế là hầu như họ không có đất ở đô thị, cho nên tập đoàn Lance đã chú ý tới những tuyến thành thị trọng điểm. Lance liên tiếp khai phá những nơi mới mà sẽ bán được với giá vô cùng đắt đỏ, theo lý mà nói thì sẽ không xuất hiện vấn đề rút vốn.
Nhiếp Vân Thâm rất bất ngờ khi nhận được đơn xin gia hạn, hắn nhìn vài lần mới xác nhận danh sách bộ phận kinh doanh gửi lên không sai.
Cái mà tập đoàn Lance muốn gia hạn là dự án xin vay vốn ở đảo H vào ba năm trước. Hạng mục này không phải dự án thương mại và dân cư bình thường, mà là hợp tác với chính quyền địa phương khai phá một khu du lịch, ngoài các trò chơi giải trí và biệt thự nghỉ dưỡng ở bên ngoài, cũng có những tòa nhà dân cư cao tầng nhỏ được bán nữa.
Ba năm trước Nhiếp Vân Thâm vừa mới thăng chức lên giám đốc quản lý rủi ro, đây là CASE đầu tiên mà hắn phê duyệt. Trước khi trả lời hắn đã đưa nhóm kiểm soát rủi ro của mình đi đảo H hai lần làm nghiên cứu thực địa và liên hệ với các nhân viên chính quyền địa phương, kết hợp thêm những thành tích trước đây của tập đoàn Lance, cho rằng tỉ lệ rủi ro thấp mới phê khoản tiền này.
Thời gian làm hạng mục bất động sản thường khá dài nên lúc phê duyệt cho vay đã đặt kỳ hạn là ba năm, cuối tuần tới là đến hạn bọn họ phải trả nợ. Tin tức mới nhất vào kỳ trước cho thấy dự án này vẫn đang phát triển tốt đẹp, toàn bộ nhà cửa và biệt thự đã được bán, vốn đầu tư thu hồi hồi từ sớm, theo lý thuyết thì tình huống không thể trả nợ là bất khả thi.
Nhưng tình huống này thật sự đã xảy ra, trên đơn xin gia hạn viết rõ: “ Hạng mục xây dựng gặp khó khăn, kinh phí thu hồi bị chậm lại, xin hoãn một tuần.”
Vì số tiền cho vay rất lớn, tình trạng hiện tại của dự án lại không phù hợp nghiêm trọng với phân loại theo 5 hướng do bộ phận kinh doanh đệ trình vào tháng trước, Nhiếp Vân Thâm quyết định đến tập đoàn Lance tìm hiểu tình huống.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ tới việc người tiếp đãi hắn không phải chủ tịch tập đoàn Lance - Hoắc Khải Chính, mà là con trai của Hoắc Khải Chính - Thư Ngạn.
Cái thể loại gia hạn cho vay này rất phổ biến ở mọi ngân hàng và doanh nghiệp. Trên thực tế là khi không thể trả nợ đúng thời hạn, người mượn tiền sẽ phải trình một lá đơn xin gia hạn cho ngân hàng. Nó thuộc về phạm vi kinh doanh bình thường, không tính là quá hạn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến báo cáo tín dụng của doanh nghiệp.
Mà bộ phận kinh doanh nhận được đơn xin bằng văn bản do khách hàng gửi lên thì đầu tiên sẽ đến bộ phận kiểm soát rủi ro. Nhân viên kiểm soát rủi ro sẽ kết hợp hồ sơ quá khứ của khách hàng với tình trạng kinh doanh hiện tại lại. Họ sẽ đánh giá rủi ro và xem xét nhu cầu thực tế của khách hàng và ngân hàng mà định đoạt.
Nói trắng ra thì “Duyệt” hay “Không duyệt ” đều ở một câu nói của người kiểm soát rủi ro. Hắn cho rằng có rủi ro nhưng khống chế được sẽ phê chuẩn, hắn cho rằng có rủi ro không thể khống chế được sẽ từ chối. Mà phán đoán nguy hiểm như thế nào thì ngoài việc điều tra tại chỗ và bằng chứng về các tài liệu, dữ liệu tài chính khác nhau thì kiến ​​thức và kinh nghiệm của chính nhân viên kiểm soát rủi ro cũng rất quan trọng. Mỗi nhân viên nhìn thấy điểm nguy hiểm không giống nhau nên kết luận cũng sẽ không giống nhau.
Mà sở dĩ Nhiếp Vân Thâm tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vững vị trí giám đốc quản lý rủi ro của ngân hàng, tuyệt đối không chỉ vì nền tảng giáo dục ưu tú và gia cảnh danh giá đâu, quan trọng hơn là khả năng phân tích và khống chế nguy hiểm của hắn vô cùng nhạy bén, thấy rõ những điểm độc đáo của sự việc. Bởi vì khả năng đặc biệt này nên cứ mỗi lần gặp giám đốc bộ phận kinh doanh tại cuộc họp thì anh ta lại vỗ bàn, không thể không tâm phục khẩu phục nhận thua.
Nhiếp Vân Thâm vẫn luôn chú ý tới tập đoàn Lance, khi hắn nhận được đơn gia hạn thì cũng vừa lúc mới xem xong báo cáo tài chính Lance công bố mấy ngày trước. Doanh thu tăng 45% so với cùng kỳ năm ngoái và lợi nhuận tăng 32%. Nội địa các tuyến thành phố hạng hai và ba ổn định tốt đẹp. Trong nửa đầu năm nay đã mở 13 bất động sản mới, quỹ đất mới được bổ sung thêm 232,7 triệu mét vuông. Ở vị trí thứ mười hai thì giá cổ phiếu cũng liên tục tăng lên. Tại sao vào lúc nào lại xuất hiện nguy cơ khủng hoảng tài chính được?
Do họ đã hợp tác với ngân hàng F nhiều năm nên Nhiếp Vân Thâm là khách quen của Lance, hơn nữa ngoại hình của hắn rất đẹp trai phong độ khiến em gái lễ tân mỗi lần nhìn thấy hắn đều vô cùng nhiệt tình.
Nhiếp Vân Thâm chào hỏi với nàng rồi quen chân đi về phía văn phòng chủ tịch, em gái kia vội gọi hắn lại, dẫn hắn tới khu tiếp tân.
“Nhiếp tổng, Thư tổng của chúng tôi đang họp với các trưởng phòng bộ phận, tôi sẽ dẫn ngài đến phòng tiếp tân ngồi trước.”
“Được.” Nhiếp Vân Thâm gật đầu, ngay sau đó lại nhíu mày hỏi: “Thư tổng là ai?”
Em gái kia cười chớp chớp mắt: “Chính là con trai của chủ tịch chúng tôi.”
Ngoài miệng Nhiếp Vân Thâm không nói gì nhưng trong lòng lại nghi hoặc. Con trai của Hoắc khải Chính tại sao lại mang họ Thư?
Nửa tiếng sau, rốt cục Nhiếp Vân Thâm cũng đã biết Thư tổng trong miệng em gái là ai.
Trên thực tế, khi Nhiếp Vân Thâm đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc to rộng, hắn cũng chưa nhận ra Thư Ngạn ngay.
Đã mười năm không gặp...
Nhưng Thư Ngạn lại nhận ra hắn, bởi vì đối phương mở miệng gọi không phải là “Nhiếp tổng”, mà là “Nhiếp Vân Thâm.”
Sau khi y gọi tên mình một lúc lâu thì Nhiếp Vân Thâm mới nhớ ra người này là bạn học thời cấp 3 của mình, khá bất ngờ nhướng mày: “Thư Ngạn?”
Thư Ngạn nhẹ nhàng cong môi, đứng dậy đi ra từ phía sau bàn làm việc. Vươn tay về phía hắn, nói: “Đã lâu không gặp.”
Lúc này Nhiếp Vân Thâm mới để ý thấy, mười năm không gặp Thư Ngạn, y lớn lên còn đẹp trai hơn thời cấp 3 nhiều, đặc biệt là đôi chân thon dài được quần tây ôm sát kia….. Suýt chút nữa Nhiếp tổng giám đốc đạo mạo nghiêm trang đã không giữ được sự tự chủ.
Ừ, hắn không chỉ thích đàn ông đâu, còn đặc biệt thích chân đàn ông nữa. Nhất là loại chân như Thư Ngạn - cao thẳng, mười phần xinh đẹp, hắn có thể chơi đùa một năm luôn.
Cũng may định lực của hắn không tồi, sắc đẹp trước mặt còn có thể nhớ rõ chính sự.
Hai người cũng không ôn lại nhiều chuyện —— mối quan hệ giữa họ ở trường không hòa thuận, thậm chí có thể nói là vô cùng ác liệt, thật cũng không có chuyện cũ gì tốt để ôn lại.
Thư Ngạn biết lần này hắn vì đơn xin gia hạn mà đến, gọi số điện thoại nội bộ của CFO trong công ty và người phụ trách hạng mục tới văn phòng. Bọn họ trình này hiện trạng trước mắt của công ty và tình huống dự án phát triển tài chính, Nhiếp Vân Thâm muốn nghe lý do thực sự của việc không thể trả nợ đúng hạn này cơ —— không phải vốn không thu hồi được, mà là tiền đã bị tham ô.
Nếu người tham ô chỉ là công nhân bình thường thì khả năng cao chuyện này sẽ trực tiếp tiến đến quá trình tư pháp, nhưng người tham ô lại là em họ của Thư Ngạn - chủ quản lý hạng mục đảo H. Đừng nói đến việc tố cáo gã với tòa án làm gì, Hoắc Khải Chính chỉ cần nói câu tạm thời cách chức của gã để điều tra thì chú dì Thư Ngạn đã chạy đến Thư gia khóc lóc ầm ĩ rồi
Hoắc Khải Chính sắp chảy máu não tới nơi, cuối cùng phải để Thư Ngạn ra mặt xử lý chuyện này.
Phó Văn Lễ đã lấy tiền mua mấy gói tài sản xấu ở J tỉnh, ban đầu gã tưởng đảo tay kiếm ít tiền, mấy tháng sau là có thể thu hồi vốn. Không ngờ bị người ta liên kết với nhau lừa, gói tài sản trong tay không tạo ra tiền, tạm thời vốn không thể lấy về được. Thư Ngạn chỉ có thể điều động vốn khẩn cấp từ các hạng mục khác hạng mục, nhưng mấy trăm triệu không phải con số nhỏ, hơn nữa những dự án khác cũng cần hoạt động nữa. Tập đoàn cũng vừa sử dụng hơn 1 tỷ trong nửa năm để lấy được đất. Thật sự trước mắt là tình cảnh lấy trứng chọi đá, cho nên gửi đơn xin gia hạn đến ngân hàng F, cũng hứa hẹn nhất định sẽ trả hết số tiền đã vay trong vòng một tuần.
Sau khi Nhiếp Vân Thâm hiểu rõ sự tình thì nâng mắt nhìn Thư Ngạn đang ngồi đối diện hắn.
Cho dù là giờ phút này có việc phải cầu người thì vị Thư tổng đây cũng trước sau như một - ưu nhã thong dong, không thấy chút xấu hổ hoảng loạn nào. Nhiếp Vân Thâm cảm thấy biểu tình của y so với dáng vẻ của mình mười năm trước mỗi khi đi thi để lấy hạng nhất, giống như đúc.
Cái ý nghĩ này làm cho vị Nhiếp tổng kỳ thi nào cũng chỉ đoạt được hạng hai vô cùng khó chịu. Nhớ trước đây thành tích thi cử hàng năm bị người kia ép xuống, hiện nay tập đoàn Lance "Quyền sinh sát lớn” nằm trong tay mình rồi, không lý gì lại để tên gia hỏa này diễu võ dương oai trước mặt mình nữa.
Vì thế, Nhiếp - lấy việc công trả thù riêng - tổng cố ý cau mày tạo ra biểu cảm tự hỏi, một lúc lâu sau mới chậm rì rì phun ra mấy chữ.
“Việc này, có hơi khó một chút.”




[ Tác giả có chuyện muốn nói:
Bài viết này ở diễn đàn đã kết thúc, muốn nhìn bản chưa cắt có thể đi diễn đàn trực tiếp. Các bạn biết đấy. ]