Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 10



“Tôi thích một người, trước khi tôi vào Z trung thì người đó chính là nhân vật nổi tiếng toàn trường.”
“Hắn lớn lên rất đẹp, thành tích cũng tốt, còn hơi hư hỏng một chút, loại nam sinh như hắn chỉ cần là nữ sinh nhìn thấy đều sẽ mặt đỏ tim đập.”
“Bởi vì gia đình giàu có, chưa chịu khổ cực gì bao giờ, cũng chưa từng thất bại nên khi tôi đến rất chán ghét tôi. ”
“Hắn giống như một con cua nhỏ quơ càng béo múp, ỷ vào sự sủng ái của cha mẹ mà đi bộ trong trường cả ngày, giương nanh múa vuốt trước mặt tôi, đặc biệt phi dương ương ngạnh*.”
“Thành tích của tôi với hắn không phân cao thấp, từ khi đến Z trung thì chúng tôi bắt đầu đấu đá với nhau. Mỗi lần thi cử tôi đều phải lấy toàn lực nghiêm túc ôn tập thì điểm số mới cao hơn hắn vài phần. Bởi vì chỉ có như vậy thì ánh mắt của hắn mới luôn dừng lại trên người tôi.”
“Tôi không biết mình đã thầm thích hắn từ khi nào, nhưng tôi biết vĩnh viễn hắn sẽ không thích tôi. Thậm chí còn vì nữ sinh mình thích mà mang theo một nhóm anh em tìm đến tìm tôi sau giờ tan học, muốn gây phiền toái cho tôi.”
“Lần đó tôi đặc biệt tức giận và thất vọng buồn lòng, cho nên đánh cả nhóm của hắn một trận luôn. Nhưng tôi vẫn không nỡ nặng tay với hắn.”
“Cái rắm!” Nhiếp tổng đối với hành vi y bẻ cong sự thật nghiêm trọng mà phẫn nộ không thôi, “ Cậu làm thế mà còn không gọi là nặng tay? Chân tay của lão tử đau nhức cả tuần!”
Thư Ngạn nhẹ nhàng “Úc” một tiếng, hỏi: “Những người khác thì sao?”
Nhiếp tổng tức khắc fuck một tiếng. Bởi vì những người khác ít nhất đều phải nằm trong bệnh viện nửa tháng lận!
Nhiếp tổng thông minh quyết đoán đánh vào trọng điểm: “Thì ra người Thư đại thiếu thích chính là tôi sao.”
Thư Ngạn không hề để ý hắn nói trắng ra mà hào phóng thừa nhận.
“Đúng vậy, người tôi thích là cậu, thích mười năm rồi.” Y quay đầu nhìn Nhiếp Vân Thâm, từng chút từng chút một dịch về phía hắn, thẳng đến khi môi bọn họ gần như chạm vào nhau mới nhẹ nhàng nói một câu, “Khi tôi ở Anh quốc, mỗi đêm đều niệm tên cậu mà đi vào giấc ngủ.”
Hơi thở hai người dần hòa quyện vào nhau, hô hấp gian nan mang theo ý vị ái muội và dụ hoặc đầy sắc tình. Giọng nói của Nhiếp Vân Thâm cũng không tự chủ mà hạ thấp xuống: “Vậy hiện tại cậu còn thích tôi không?”
“Cậu nói xem?”
“Tôi nói……” Nhiếp Vân Thâm chỉ nói hai chữ rồi đẩy Thư Ngạn ra, khom lưng cười ha ha: “Không được, Thư tổng. Tôi không nhịn được, vì tập đoàn Lance hợp tác với ngân hàng F mà cậu liều mạng đến vậy luôn hả. Chuyện xưa cẩu huyết như vậy cũng có thể nghĩ ra được, ta không phục ai lại phục cậu đấy ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Thư Ngạn nhìn Nhiếp Vân Thâm cười đến mức không kiềm chế được, bên môi chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, lại không giải thích bất kì cái gì nữa.
Nhiếp Vân Thâm cười chảy cả nước mắt, Thư Ngạn vô cùng thân sĩ mà đưa tờ khăn giấy qua cho hắn. Nhiếp tổng nhận lấy rồi lung tung lau đi, cảm thấy cứ như vậy thì mặt mũi của Thư tổng sẽ mất sạch, vì thế cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, bày ra một biểu tình khá nghiêm túc: “Không cần cậu bán sắc, vốn hạng mục mới năm sau của Lance tôi cũng sẽ duyệt, yên tâm yên tâm.”
Thư Ngạn kéo kéo khóe môi: “Vậy cảm ơn Nhiếp tổng.”
“Không cần khách khí, ai bảo chúng ta là bạn học cũ chứ.” Nhiếp Vân Thâm khoe khoang vỗ vai Thư Ngạn , sau đó mở cửa ra khỏi xe. Trước khi bước xuống còn quay đầu lại nói một câu: “Cái kịch bản này của cậu đem đi lừa thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vẫn được đấy.”
Ngụ ý là, tưởng gạt một quản lý kiểm soát rủi ro đã hành nghề nhiều năm như tôi, có phải ý nghĩ quá kỳ lạ không?
Nhiếp Vân Thâm mở cái xe còn sang trọng hơn xe Thư Ngạn của mình ra, đóng cửa rồi phất phất tay với y.
Chiếc Grand Cherokee bá khí trắc lậu* nổ vang, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Thư Ngạn. Y không rời đi ngay, cũng chẳng xuống xe mà mở cửa sổ xe ra, châm một điếu thuốc.
Y không biết sau khi Nhiếp Vân Thâm ra khỏi xe y lại không cười nổi nữa.
Khách sạn đó cách tiểu khu Phong Hoa nơi Nhiếp Vân Thâm ở không xa, nếu đường thông thoáng thì chỉ cần hơn mười phút thôi, nhưng hôm Nhiếp Vân Thâm lại mất những nửa tiếng.
Hắn cố tìm cái cớ cho mình, là do thân thể đang bệnh nhẹ nên càng phải tập trung tinh thần hơn.
Nhưng khi một chiếc xe khác bóp còi chói tai mà vượt qua hắn thì Nhiếp Vân Thâm buộc phải nhìn vào kính chiếu hậu, không thể không thừa nhận những lời Thư Ngạn nói thật sự đã làm hắn thất thần.
Trong đầu có Nhiếp nhỏ tương phản bật ra, một đứa mặc đồ ác quỷ nói: Cậu mẹ nó thế mà tin anh ta?
Một đứa khác lại nói:…… Lúc này ánh mắt của ông chủ Thư đúng là rất thâm tình.
Mãi cho đến khi xe tiến vào gara ngầm thì hai đứa nhóc này vẫn chưa phân thắng bại nữa. Nhiếp Vân Thâm tắt động cơ, ngồi trong xe sửng sốt mất nửa phút, cuối cùng “sách” một tiếng mà vung tay lên, làm cả hai bé đều lăn đi.
Thích làm gì thì làm, Nhiếp tổng hiện tại muốn tắm một cái thật thoải mái dễ chịu, sau đó click mở bộ phim truyền hình đã lưu hai tuần rồi ra xem.
Nhưng mà, Nhiếp Vân Thâm mới vừa ra khỏi bồn tắm trơn bóng đã nhận được một cuộc điện thoại. Bạn cùng lớp cao trung, cũng mười năm không gặp rồi. Đương nhiên, không phải Thư Ngạn.
Người gọi tới là Phong Hạo, năm đó cậu ta là bạn bè tốt nhất của hắn, khỏe mạnh tráng kiện, đầu óc thông tuệ. Năm đó cậu ta là hạt giống tiềm năng được cử đi học J đại, nhưng cậu ta lại vô cùng thiếu tiết tháo mà không đi, cùng bạn gái sang Úc học. Sau khi tốt nghiệp hai vợ chồng đều ở lại Úc, tìm đối tác mở một trang trại. Hiện tại đã là ông chủ của một công ty khá nổi danh với hai đứa con nhỏ.
Trong thời đại Internet phát triển như vũ bão thì WeChat cũng rất náo nhiệt, tuy không gặp trực tiếp nhưng vẫn cười vẫn nháo với nhau được.
Nhiếp Vân Thâm lười biếng tiếp điện thoại, vừa há mồm đã nói một câu gợi đòn: “Nhớ ba ba à?”
“Là ba ba nhớ con.” Phong Hạo không chút khách khí đáp trả một câu, Nhiếp Vân Thâm lập tức nghe thấy con gái ba tuổi của Phong Hạo ngây thơ hỏi: “Ba ba nhớ ai thế?”
“Nhớ con nhớ con, bảo bối mau ngủ đi.”
Nhiếp Vân Thâm còn nghe được Phong Hạo nói với vợ hai câu gì đó, và tiếng bước chân cậu ta đi ra ngoài nữa.
Phong Hạo hỏi hắn đang làm gì, Nhiếp Vân Thâm nói tắm uyên ương với tiểu soái ca, cậu ta có chuyện mau nói ,có rắm mau phóng.
Vì thế ông chủ Phong đành nói thẳng vào vấn đề chính, hắn nói: “ Cuối tuần tôi về nước.”
Nhiếp Vân Thâm hơi ngạc nhiên: “Sao lại về rồi? Nông trường ở Úc không làm nổi nữa à?”
Phong Hạo xì một tiếng khinh miệt: “Cậu có thể mong tôi làm ăn tốt không hả! Lão tử trở về để kinh doanh!”
Nhiếp Vân Thâm không hứng thú với việc kinh doanh chăn nuôi gia súc của cậu ta lắm, ngáp một cái hỏi: “Mấy ngày nữa về?”
“Một tuần.” Phong Hạo nói, “Nhiều năm rồi tôi không trở về, cậu giúp tôi một chút, anh em muốn tụ họp gặp nhau.”
Nhiếp Vân Thâm nói: “Cái này còn cần cậu nói à, xem tôi làm thế nào cho cậu uống đến mức nằm sấp xuống luôn.”
Mắt Phong Hạo ở đầu dây bên kia đã trợn trắng cả lên: “Cậu mau thôi đi, lấy tửu lượng của cậu thì nói cũng đừng nói, chỉ tổ mất mặt xấu hổ. Hai chai bia xuống bụng là có thể cởi quần áo khỏi người luôn, đừng đề cập hai chữ ‘ uống rượu ’ với tôi.”
Nhiếp Vân Thâm cười hai tiếng, tự tin không ai bằng mà nói: “Bây giờ tửu lượng của tôi khá hơn hồi cao trung nhiều.”
“Khá hơn nhiều là nhiều hay ít?”
“Dù thế nào thì cũng phải thêm hai chai đi!”
“Ai dà, thật sự đúng là khá hơn nhiều.” Phong Hạo nói xong còn vỗ tay, hai tiếng bạch bạch đặc biệt rõ ràng, cũng không biết là gác tạm điện thoại ở chỗ nào rồi. Vỗ tay xong mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thuận miệng bồi thêm một câu: “Ta nghe nói Thư Ngạn cũng về nước, kêu y đến đi.”
Nhiếp Vân Thâm cho rằng mình ngâm nước ấm quá lâu nên bắt đầu xuất hiện, không quá xác định hỏi: “Ai?”
Phong Hạo nói: “Thư Ngạn. Cậu không nhớ rõ y à? Là người cùng lớp đẹp trai hơn cậu, thành tích tốt hơn cậu ấy……”
Nhiếp Vân Thâm nhả ra cho cậu ta một chữ rõ ràng: “Lăn.”
Phong Hạo cười ha ha: “Không phải cậu vẫn thế chứ? Đã nhiều năm như vậy mà còn mang thù hả? Trước đây người ta cũng không so đo hiềm khích mà đưa cậu về nhà đấy……”
Nhiếp Vân Thâm vẻ mặt ngốc nghếch hỏi: “Cái gì?”
Ta thao, không thể nào, chẳng lẽ hai ngày này phát sinh sự tình gì người dân ở Úc đã biết được?!
Đương nhiên Phong Hạo không biết nội tâm của hắn đã lệch khỏi quỹ đạo quỹ đạo xa lắm rồi, tiếp tục nói: “Đừng nhìn bình thường cậu không có gì cũng tức giận gây thù với y. Thời điểm mấu chốt Thư thiếu gia cũng không hề bỏ đá xuống giếng. Khi liên hoan tốt nghiệp cậu say đến mức giống như chó luôn ấy, nôn ra cả người mà người ta không so đo tí nào, áo khoác cởi xuống, kéo cậu ra cửa gọi taxi cơ mà.”
Nhiếp Vân Thâm cả kinh, di động suýt chút nữa thì rơi vào nước: “Tại sao tôi không nhớ gì hết? Không đúng, tại sao y lại đưa tôi về? Đám cháu chắt các cậu lúc đó đó làm cái gì hả!”
Phong Hạo: “Sát, khi đó không phải ông nội cậu đang theo đuổi bà nội cậu sao? Quan tâm cậu như thế nào chắc? Cậu có cho tôi ngủ được không?”
Nhiếp Vân Thâm thiếu chút nữa phun luôn một ngụm huyết ra. Cho nên nói cái loại anh em thấy sắc quên bạn này thì làm được cái gì chứ?
Phong Hạo còn đang đắc ý dào dạt, không chút nào phát hiện mình sắp chết rồi.
“Thời khắc mấu chốt đương nhiên phải xuống tay đối với người quan trọng nhất chứ, bằng không thì làm sao bây giờ tôi có vợ con đề huề mà cậu vẫn là cẩu độc thân chứ?”
Nhiếp Vân Thâm bị cái logic này của cậu ta đánh bại, nắm điện thoại nửa ngày nhưng không thể thốt ra lời nào hết, cuối cùng vẫn là Phong Hạo khoe khoang đủ rồi mà cúp điện thoại.
Nhiếp – cẩu độc thân – tổng nghe thấy di động truyền đến âm thanh đô đô, nội tâm cũng nhanh chóng nhảy dựng lên, trong đầu toàn là lời Phong Hạo nói năm đó Thư Ngạn đưa hắn về nhà, cùng với những lời Thư Ngạn kể tối nay. Nguyên bản hắn đang ôm chặt thái độ hoài nghi 7 phần, nhưng bây giờ nghe Phong Hạo nói như vậy đã biến thành 5 phần.
Nói cách khác, lời nói của Thư Ngạn có 50% là sự thật. Có lẽ y thật sự thích mình.
Nhưng việc này cứ cảm thấy huyền huyễn như thế nào ấy. Hắn nhắm mắt lại, nỗ lực nhớ về tình cảnh khi liên hoan tốt nghiệp, nhưng ký ức nhiều nhất cũng chỉ đến chỗ cả nhóm bạn cùng lớp thay phiên kính rượu hắn thì kết thúc, về sau làm thế nào hắn nghĩ mãi không ra được.
Ngày đó hắn uống nhiều đến mức mình về nhà ra sao cũng không biết, lúc tỉnh lại đoán là mấy người anh em làm việc tốt không nói nên cũng không đi hỏi hỏi làm gì. Sau lại chẳng được mấy ngày đã theo cha mẹ ra ngoài du lịch, thuận tiện đến H đại xử lý thủ tục nhập học, thích ứng với sinh hoạt nước Mỹ, căn bản không nghĩ tới sự việc ngày đó nữa.
Nếu lời Thư Ngạn nói là thật, mười năm trước y đã thích mình rồi, mà buổi tối hôm đó cũng xác thật là y đưa mình về nhà, cơ hội tốt như vậy…… Y lại không làm cái gì với mình?
Đứa nhóc A đột nhiên nhảy ra: Cậu còn rất chờ mong Thư tổng làm cái gì với cậu ha?
Đứa nhóc B ha hả: Nói không chừng thật sự đã làm cái gì rồi ấy, nhưng mà cậu tỉnh lại không nhớ rõ thôi. Đồ tra nam!
Cả thể xác và tinh thần Nhiếp Vân Thâm đều mệt, mắng câu “Cút đi”, hai bé con đáng thương lại lăn. Hắn nhìn cái màn hình di động nát bét càng thêm “sống không còn gì luyến tiếc”, trực tiếp ném nó sang một bên, nhắm mắt lại để thân thể hoàn toàn trầm vào trong nước.
Dòng nước ấm áp ngăn cách ngũ cảm, thần kinh rối rắm dần dần thả lỏng thư giãn Hắn hoảng hốt khi thấy được Thư Ngạn, lại không phải bộ dạng hiện tại mà là thiếu niên anh tuấn cao lãnh mười năm trước kia.
Thiếu niên Thư Ngạn nói với hắn câu gì đó, nhưng đầu hắn thật sự rất đau nên một chữ cũng không nghe rõ.