Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 22: Phiên ngoại 2



Phiên ngoại hai –

1
Đến tháng tám Thư Ngạn công khai dọn vào nhà Nhiếp Vân Thâm ở.
Phòng ở Phong Hoa là do Nhiếp Vân Thâm tự mua. Lúc nơi này mới bán thật sự rất quý giá, cho dù lấy tiền lương trăm vạn một năm của Nhiếp tổng thì cũng phải vay một khoản. Bình thường hắn chi tiêu không ít, bảo dưỡng nhà xe, hơn nữa còn chi phí ăn nhậu chơi bời hằng ngày nữa, gần như không có khoản tiền tiết kiệm nào.
May mà cha mẹ còn khỏe mạnh, anh chị có tiền nên ngày thường Nhiếp tổng luôn ở trong trạng thái một người ăn no cả nhà không đói. Cho dù là vậy nhưng khi Thư Ngạn nói muốn ở lại đây hắn cũng rất sửng sốt.
Thời điểm nói tới vấn đề này là lúc hai người bọn họ mới làm xong một trận thật thoải mái, Nhiếp Vân Thâm mềm nhũn nằm trên cái giường Kingsize của mình mà giang rộng tay chân.
Thư Ngạn xuống giường lấy nước, đối với căn nhà có ba phòng hai gian này sau vài lần nghênh ngang tiến vào y đã quen thuộc lắm rồi, đèn cũng chưa thèm mở đã trở lại, đặt ly nước lên tủ đầu giường. Nhiếp Vân Thâm nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác cái giường bên cạnh lún xuống rất nhỏ, bèn duỗi tay sờ sờ cái eo trần trụi của Thư Ngạn.
Nhiếp Vân Thâm cảm thấy mình quá mê luyến thân thể của Thư Ngạn rồi, cứ vuốt vuốt như vậy mà lại bắt đầu khó nén cảm giác muốn rướn người lên liếm liếm cắn cắn, vừa rồi lúc kịch liệt nhất có lẽ hắn đã cắn y chảy máu rồi. Không có cách nào, không nhịn được. Lúc Thư Ngạn căng thẳng phát lực thì đường cong cơ th thật sự rất chặt, rất xinh đẹp.
Rõ ràng là bữa tiệc thị giác như ngà voi ngọc đẹp nhưng lại có loại kích động khó nén của sắt nóng.
Lúc này hắn đang lười biếng bung vuốt tung hoành ngang dọc trên những đường cong hoàn mỹ, vừa sờ vừa nheo mắt hưởng thụ.
Thư Ngạn dựa vào đầu giường cho hắn sờ, ánh trắng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào căn phòng tạo nên một mảng sáng nho nhỏ. Y duỗi tay vân vê vành tai Nhiếp Vân Thâm, hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”
“Bánh cuốn thêm trứng, cháo rau, móng bò trong thịt bò, không cần bì.” Nhiếp vân thâm thuận miệng nói ra một đống.
“Được.”
Hắn ngáp một cái nghe Thư Ngạn hỏi tiếp: “Có muốn ngày nào cũng có bữa sáng ăn không?”
Người bị hỏi mơ hồ chưa hiểu, chớp mắt nghiêng đầu sang như không nghe rõ.
Thư Ngạn cười rộ lên, cúi xuống kéo Nhiếp Vân Thâm vào trong ngực, hôn lên chóp mũi hắn mà dỗ dành như trẻ con: “Làm đồ ăn cho em, cùng em ngủ.”
Nhiếp Vân Thâm phì cười trao đổi với Thư Ngạn một nụ hôn ướt át, hung hăng càn quét cái đầu lưỡi mềm ấm của đối phương. Hắn ngậm lấy nó mà liếm hút, thuận tiện mơ màng nói: “Em đây là…… tìm Ốc Đồng tiên sinh?”
[ Mật: Mình không biết đây có phải như mình nghĩ không, nhưng chắc là na ná truyện bà già và cô gái vỏ ốc gì đó trong kho tàng cổ tích Việt Nam. ]
Thư Ngạn ôn nhu sờ mông hắn: “Đúng vậy, bà.”
Nhiếp Vân Thâm như bị sét đánh ngang tai mà hoảng sợ kéo giãn khoảng cách nhìn Thư Ngạn, còn y lại dùng sức véo phần thịt mông săn chắc trong lòng: “Không đồng ý phải không, cho nên ít nhất em phải phụ trách rửa chén.”
Nhiếp Vân Thâm bối rối không lên tiếng, rồi Thư Ngạn lật người hắn lại, dùng sức mạnh dịu dàng mà lại cường thế bao phủ lên. Y nhỏ giọng nỉ non bên tai hắn: “Anh lãng phí nhiều năm như vậy nên bây giờ không muốn buông em ra khắc nào……”
Đầu Nhiếp Vân Thâm nóng lên, cảm thấy thẹn thùng lắm, mơ hồ đáp ứng mất rồi!
Ngày hôm sau Thư Ngạn lập tức dọn tới đây. Ưu điểm là ngày nào Nhiếp tổng cũng có thể ăn bữa sáng tình yêu bạn trai làm, nhược điểm là một nửa tủ quần áo bị chia đôi.
Nhiếp Vân Thâm là người cực kì xấu tính, có rất nhiều quần áo, toàn bộ tủ quần áo vốn không trống rồi lại thêm Thư Ngạn dọn tới, nháy mắt trở nên chật chội.
Hắn đang cân nhắc xem có nên đổi phòng ngủ phụ thành phòng để đồ nhưng Thư Ngạn lại can đừng di chuyển quá nhiều, trước tiên cứ như vậy đi, về sau đổi căn nhà lớn hơn thì trang hoàng thế nào đều nghe em.
Nhiếp Vân Thâm khịt mũi coi thường hành vi thổ hào của ông chủ Thư nhưng cũng không phản đối gì. Đối với loại người bị ung thư lười thời kì cuối như hắn thì cải tạo căn phòng gì đó chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng thôi. Lúc trước hắn mua cái phòng này là nhìn trúng điểm không cần tự trang trí gì cả, xách giỏ vào ở không uổng phí tí nào.
Đoạn đường Phong Hoa rất tốt, cách ngân hàng F và tập đoàn Lance không xa. Chẳng qua một nơi Đông, một nơi Tây, buổi sáng cùng nhau ra cửa, hai chiếc xe trước sau rời khỏi gara ngầm nhưng lại chia hai bên trái phải mà đi.
Nhiếp Vân Thâm không đứng đắn nói chuyện yêu đương, càng không biết hai thằng đàn ông phải sống chung như thế nào nên hơi thấp thỏm với việc Thư Ngạn chấp nhất muốn dọn tới đây.
Không phải người ta nói khoảng cách sinh ra cái đẹp sao? Thư Ngạn thích hắn nhiều năm như vậy, có phải chỉ là “Thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất”? Bây giờ hai người không có chút khoảng cách nào, “cái đẹp” có thể tan thành mây khói không?
Nhiếp tổng càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này cực kì lớn, vậy nên vào buổi tối nọ, lúc hắn dựa vào cửa phòng bếp nhìn Thư Ngạn nấu cơm đột nhiên hỏi một câu:”Ông chủ Thư, bây giờ anh còn thích em như vậy sao?”
Ông chủ Thư đang mặc quần áo ở nhà, quấn tạp dề quanh hông, thuần thục đảo thức ăn trong nồi, cũng không thèm quay đầu lại mà đáp: “Mỗi ngày đều thích em hơn ngày hôm qua.”
Nhiếp Vân Thâm vui vẻ: “Ông chủ Thư nói lời âu yếm rất hay, có phải thường xuyên thực hành không?”
Thư Ngạn không lập tức trả lời hắn mà là tắt lửa, mang thức ăn đã xào xong trang trí lên đĩa rồi mới quay đầu ngoắc ngón tay với hắn.
“Lại đây.”
Nhiếp Vân Thâm nhìn chằm chằm cái bàn thức ăn màu sắc tươi sáng hương thơm ngào ngạt kia nuốt nước miếng, vừa đi qua một cái là vươn móng vuốt ra.
Thư Ngạn tóm lấy mu bàn tay hắn:: “Đũa.”
Nhiếp Vân Thâm ngoan ngoãn thành thật cầm lấy đũa gắp thịt hàu bỏ vào miệng: “Thật ngon.”
Thư Ngạn nhìn bộ dáng ăn đến mức thỏa mãn của Nhiếp Vân Thâm, nhu tình trong đáy mắt đã đầy đến mức như muốn tràn ra ngoài luôn rồi.
Y nói: “Không.”
Nhiếp Vân Thâm đang bận chiến đấu với đám hàu nướng mỡ hành, nghe vậy bèn ngẩng đầu, hiển nhiên đã quên vấn đề mình vừa hỏi nửa phút trước: “Cái gì?”
Thư Ngạn nói: “Anh chưa từng thực hành với người khác.”
Nhiếp Vân Thâm sờ sờ cằm: “Xem ra hai ta đều là mối tình đầu.”
Thư Ngạn nhướng mày nhìn hắn, nghi ngờ trong mắt không cần nói cũng biết.
Hắn nhanh chóng nhấc tay lên: “Em thề, tuy rằng tình nhân không ít nhưng em thật sự chưa từng yêu đương.”
Thư Ngạn lười phản ứng hắn, trực tiếp nâng mâm thức ăn đến phòng ăn.
Nhiếp Vân Thâm chạy theo, cũng không biết đuổi theo Thư Ngạn hay mâm thức ăn ngon lành trong tay y.
Trên bàn cơm đã đặt hai món mặn một bát canh, hàu để trên bàn, Thư Ngạn bắt hắn phải vào phòng bếp lấy bát ăn cơm. Vậy nên Nhiếp tổng không thể đi vòng về cầm hai cái bát ra.
Thư Ngạn làm đồ ăn quá ngon khiến Nhiếp Vân Thâm tạm thời ngậm miệng, hết sức chuyên chú đối phó hàu nướng. Y khuyên hắn nên ăn rau xanh nhiều một chút nhưng căn bản hắn không nghe được, chỉ trong vòng vài phút một mâm hàu nướng cũng chỉ dư lại một đống xác.
Thư Ngạn múc một bát canh gà tùng nhung cho hắn, đẩy thịt kho tàu và sườn trước mặt hắn đi, thay bằng cải luộc với gừng.
Nhiếp Vân Thâm khó chịu kêu lên: “Em muốn ăn thịt.”
Thư Ngạn liếc hắn một cái: “Tí nữa ăn.”
Nhiếp Vân Thâm nói: “Bây giờ em phải ăn.”
Thư Ngạn nói: “Chúng ta thu dọn đồ ăn trước nhé?”
Nhiếp Vân Thâm bây giờ mới hiểu y đang nói cái gì, loại người không có tiết tháo như hắn thế mà lại đỏ hết cả cái mặt già: “Em thèm ấy, anh còn biết xấu hổ không?”
Thư Ngạn mỉm cười, rõ ràng là từ bỏ rồi.
Nhiếp tổng bại trận ngoan ngoãn ăn hai đũa cải làn trước mặt, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm thịt kho tàu xương sườn trước mặt Thư Ngạn.
Thư Ngạn coi như khen thưởng mà đẩy mâm qua một chút, hắn lập tức vui vẻ tự giác nói: “Tối nay em rửa bát.” Sau đó lại nói, “Không muốn bàn ăn PLAY.”
Ông chủ Thư chỉ mỉm cười, không đồng ý cũng không phản đối, đương nhiên cũng không ngăn cản hắn lấy lòng khoe mẽ, nhưng mà chỉ chờ lúc hắn rửa bát xong rồi áp lên bàn cơm mà làm thôi.
Nhiếp Vân Thâm: “???”
Ai nói tôi rửa bát sẽ không chơi bàn ăn PLAY thế?
Thư Ngạn nhìn từ trên cao xuống mà nói với hắn: “Bảo bối, anh muốn ăn thịt.”
“Phi! Là ông đây muốn ăn thịt…… Thư Ngạn, anh là kẻ lừa đảo……”
Nhiếp Vân Thâm rất bận, thật ra Thư Ngạn còn bận hơn cả hắn, thời gian về nhà làm cơm chiều ít đến đáng thương nhưng bữa sáng mỗi ngày dù sét đánh cũng không đổi, đa dạng phong phú, ùn ùn không dứt. Nhiếp Vân Thâm ăn xong bữa sáng lại đi làm, trên mặt là sự thỏa mãn sung sướng không thể che dấu được.
Trợ lý nhỏ phụ trách mua bữa sáng cho hắn không biết từ khi nào đã phát hiện bữa sáng mình mua đều vào bụng Đỗ tổng, nên lớn mật tự chủ trương ngừng hai ngày, muốn quan sát phản ứng của Nhiếp tổng một chút. Nhưng mà Nhiếp tổng lại không phát hiện!
Trợ lý nhỏ nghi ngờ, vào lúc nghỉ giữa trưa bèn nói chuyện với đồng nghiệp hai giờ liền mới đưa ra kết luận cuối cùng: Có thể Nhiếp tổng đang yêu, không chỉ yêu mà chắc chắn còn ở chung. Hơn nữa nhất định là đối phương vừa dịu dàng lại hiền huệ, khiến sáng nào Nhiếp tổng cũng ăn uống no đủ rồi mới đi làm!
Nội dung chuyện nhảm của hai người vừa hay bị Đỗ tổng đi ngang nghe thấy. Đỗ Thành sải nhanh bước chân tiến vào văn phòng Nhiếp Vân Thâm, hỏi thẳng: “Cậu đang yêu đương?”
Nhiếp Vân Thâm mới vừa uống một ngụm cà phê vào miệng lập tức phun vào màn hình máy tính.
Đỗ Thành nhìn hắn phản ứng lớn như vậy lập tức nghĩ mình nói sai rồi, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi cảm thấy khả năng không lớn lắm, cậu thoát ế sao có thể không nói cho tôi biết!”
Nhiếp Vân Thâm nhìn cậu ta bằng ánh mắt một lời khó nói hết nhưng Đỗ Thành có thể nhìn thấy sự áy náy sâu sắc từ sâu trong đôi mắt hắn.
Áy náy? Cái trái tim nhỏ bé của Đỗ Thành nhảy mạnh một cái, não bộ đột nhiên thông suốt hỏi: “Cậu…… Không phải là cướp bạn gái của tôi chứ?”
Trong nháy mắt mặt Nhiếp Vân Thâm từ áy náy chuyển sang khinh bỉ cực mạnh: “Người ta còn không phải là bạn gái của cậu.”
“Tương lai nhất định sẽ phải!” Đỗ Thành nói xong mới phát hiện không đúng chỗ nào, “Mẹ, cậu thật sự cướp nữ thần của tôi? Nhiếp Vân Thâm, cậu cái đồ không có tiết tháo này! Phí công tôi xem cậu là anh em, cậu quả thực không phải người!”
“……” Nhiếp Vân Thâm cảm thấy mệt tâm thật sự, có người anh em đầu óc như vậy không phải điều hắn muốn.
Sau nhiều lần Đỗ Thành nghe Nhiếp Vân Thâm bảo đảm không có hứng thú với bạn gái cậu ta mới thoải mái rời đi. Mới đi được vài bước lại cảm thấy hình như sai sai sao sao, hình như hắn còn chưa biết rốt cuộc Nhiếp Vân Thâm có người yêu chưa.
Hừ, ai quan tâm hắn có yêu đương hay không yêu, chỉ cần nữ thần không bị cướp đi đều tốt.
Nhưng Đỗ tổng ngây thơ lại không ngờ tương lai Nhiếp Vân Thâm sẽ cho hắn một cái cú đánh còn nghiêm trọng hơn việc mất bạn gái nhiều!



2
Giữa tháng 8, tập đoàn Lance bỏ vốn lớn giành được lô đất A9 – 03 quý giá được trời ưu ái ở khu Nam Loan của Z thị. Sau mấy năm liên tục chiến đấu trên các chiến trường ba tuyến thành phố, cuối cùng cũng quy hoạch xong lại đặt mắt vào đô thị cấp 1 làm một loạt đối thủ cạnh tranh ngã gãy kính.
Buổi đấu giá vừa kết thúc tin tức trên mạng đã che trời lấp đất rồi. Đỗ Thành vui vẻ phấn chấn đi tìm Nhiếp Vân Thâm, nói vị trí nơi này cộng với sự bảo đảm chất lượng của Lance, lần khai phá tới nhất định sẽ đổi mới nhận thức của người dân Z thị về “Biệt thự cao cấp”, dự án lớn như vậy các ngân hàng lớn chắc chắn sẽ tranh nhau vỡ đầu cho mà xem, chúng ta phải bắt được trước họ.
Nhiếp Vân Thâm nghe xong bình tĩnh “Ồ” một tiếng, Đỗ Thành hỏi hắn thế nào, hắn chỉ nói: “Chẳng ra gì.”
Đỗ Thành bổ nhào vào bàn làm việc của hắn nói: “Sao có thể không ra gì chứ? Cậu cho rằng ông đây dễ gặp được khách hàng tốt chắc? Cậu không phải là bạn học chung cấp 3 với y sao, giúp tôi hẹn một bữa cơm, chúng ta nói chuyện với nhau.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Nhiếp Vân Thâm lập tức vang lên, trên màn hình hiển thị cái tên “Thư Ngạn” vừa nói ra.
Hắn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy, muốn cúp máy nhưng không cẩn thận ấn phải nút nghe, đành phải kề điện thoại vào tai.
Thư Ngạn nói chuyện của mình đã xử lý ổn thỏa, tối nay có thể đón hắn tan làm, hỏi hắn muốn ăn cái gì.
Ngại Đỗ Thành đang ở đây nên Nhiếp Vân Thâm không dám nói nhiều, chỉ ậm ừ hai chữ: “Tùy ý.”
Thư Ngạn nghe ra hắn đang không tiện nói chuyện nên nhanh chóng cúp máy. Hắn vừa buông điện thoại đã nhìn thấy ánh mắt sai sai sao sao của Đỗ Thành, vừa muốn giải thích cậu ta đã mở miệng trước: “Là chị dâu sao?”
“À, đúng vậy.” Nhiếp Vân Thâm thuận thế leo xuống cái thang này.
“Đánh rắm!” Hiếm khi chỉ số thông minh của Đỗ Thành lại online, “Ông mày rõ ràng nghe thấy giọng nói của đàn ông!”
Nhiếp Vân Thâm vừa muốn há mồm cậu ta lại nói tiếp: “Không cần giải thích, không phải tôi không biết cậu thích đàn ông. Che che dấu dấu với tôi có thú vị gì đâu.”
Hắn quả thực bị Đỗ Thành chọc cười rồi: “Đúng đúng đúng, cực kì không thú vị. Tôi sai rồi, xin mời cậu bữa cơm.”
Cậu ta kiên trì nhìn hắn: “Tôi không cần cậu mời tôi ăn cơm, cậu hẹn Thư tổng giúp tôi là được.”
Nhiếp Vân Thâm đỡ trán ngán ngẩm: “Vậy thì sao, tôi với cậu ta……”
Đỗ Thành lại ngắt lời hắn lần nữa: “Cậu đừng nói rằng quan hệ với y không tốt! Bạn học cũ phải liên lạc nhiều thì quan hệ mới tốt được. Chuyện này cậu cần phải cho tôi một bữa ăn nhẹ, nếu không tôi sẽ không thèm nhận cậu là anh em nữa.”
Nhiếp Vân Thâm nhìn cậu ta một lúc lâu rồi bất đắc dĩ gật đầu: “Được được được, tôi biết rồi.”
Vào lúc tan làm Thư Ngạn tới đón hắn, Nhiếp Vân Thâm đột nhiên nói muốn ăn lẩu. Thư Ngạn không ăn được cay mấy nhưng Nhiếp tổng thèm thì y cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử. Cơ mà dù Nhiếp tổng đã ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi cay rát họng thì cảm xúc cũng không thể tốt được. Thư Ngạn hỏi có phải hắn gặp chuyện gì trong công việc không thì Nhiếp Vân Thâm lại ai oán nhìn y một cái, chưa nói cái gì đã tiếp tục cúi đầu chiến đấu với thịt bò thơm mềm.
Thư Ngạn nhướng mày lấy đồ uống cho hắn, hỏi tiếp: “Có liên quan tới anh?”
Nhiếp Vân Thâm nghiêm túc giải quyết cái đĩa cá kia rồi mới khoa trương thở dài: “Ông chủ Thư, anh làm em rất khó xử.”
Thư Ngạn hỏi: “Phương diện nào?”
Nhiếp Vân Thâm buông đũa ra nói sơ qua về việc mấy năm nay Lance và ngân hàng F hợp tác, gần như những dự án cho vay đều do hắn phê duyệt. Dựa theo nguyên tắc tị hiềm của ngân hàng thì nhân viên kiểm soát rủi ro tuyệt đối không thể tiếp xúc thân mật vượt qua phạm vi công tác với khách hàng. Bởi vì quan hệ quá mức thân mật sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và đánh giá chuyên nghiệp của nhân viên kiểm soát rủi ro đối với sự nguy hiểm trong dự án.
Thư Ngạn dùng đũa trúc gắp cho hắn một miếng ruột vịt.
“Ý em nói là quan hệ hiện tại của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa Lance và F?”
Nhiếp Vân Thâm gật gật đầu: “Thật ra ngay từ đầu câu ‘ ngủ một đêm, duyên ba ngày ’ em nói với anh là nói đùa, ai biết ngươi……”
“Ai biết anh thèm nhỏ dãi em đã lâu, không thể từ chối nổi.” Thư Ngạn mỉm cười nói tiếp.
Nhiếp Vân Thâm hung tợn ném ruột vịt thơm ngon vào miệng: “Anh còn khoe khoang quá nhỉ?”
Thư Ngạn bình thản cười nhẹ: “Vậy có gì khó, anh chuyển công việc kinh doanh đi là được rồi.”
“Tại sao chứ!?” Nhiếp Vân Thâm mạnh mẽ đập đôi đũa lên bàn, “Ngân hàng F phục vụ tốt, quy trình nhanh, lãi suất thấp, hạn ngạch cao. Tại sao anh lại chuyển công việc kinh doanh đi!”
Thư Ngạn lấy một cái khăn giấy, đưa tay qua bàn lau cái miệng dính đầy dầu mè của hắn, không biết vô tình hay cố ý mà lúc rời đi ngón cái còn nhẹ nhàng cọ lên môi Nhiếp Vân Thâm một chút.
Theo phản xạ Nhiếp Vân Thâm vươn đầu lưỡi liếm liếm nơi vừa bị y cọ vào, khóe môi Thư Ngạn cong cong, giọng nói trầm thấp mà ấm áp.
“Bởi vì em quan trọng hơn bất kì thứ gì.”
Nhiếp tổng rất vừa lòng với cái đáp án này, trong lòng thoải mái đến mức mềm nhũn nhưng ngoài miệng lại cố ý “sách” hai tiếng, nói: “Chúc mừng kỹ năng âu yếm bằng lời của ông chủ Thư lại bay lên một level.”
Ông chủ Thư chỉ cười chứ không nói chuyện, Nhiếp tổng được y dỗ vui vẻ rồi nên cảm xúc tiêu cực nhanh chóng biến mất, sau khi ăn xong nồi lẩu đã đầy máu sống lại. Trên đường về nhà hắn đột nhiên nói: “Có lẽ em nên từ chức.”
“Hả?” Ông chủ Thư đang lái xe nhìn thoáng qua ghế phụ rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt về phần đường phía trước, “Em đã làm việc ở ngân hàng F nhiều năm như vậy, bỏ được sao?”
“Tiếc chứ.” Nhiếp Vân Thâm khẽ nói.
Y vừa muốn mở miệng an ủi hắn hai câu thì hắn đã chuyển lời rồi: “Nhưng em càng luyến tiếc anh hơn.”
Bàn tay nắm vô lăng của ông chủ Thư run lên, nội tâm bị lời thổ lộ bất thình lình vừa rồi của Nhiếp tổng làm kích động không thôi, lại nhìn nguồn cơn vui tươi hớn hở lướt qua bảng điều khiển trung tâm, ghé sát vào lỗ tai mình nói: “Em học đến đâu dùng đến đó cũng không tệ lắm đúng không? Cảm động không?”
“Nếu em không nói nửa câu sau thì anh rất cảm động.” Thư Ngạn bỏ một tay ra kéo đầu Nhiếp Vân Thâm xuống hôn một cái, sau đó đẩy hắn về: “Ngồi xuống.”
Nhiếp Vân Thâm thành thật ngồi một lúc lại không chịu nổi cô đơn mà nói: “Ông chủ Thư, nếu em từ chức thì anh phải nuôi em đấy.”
Ông chủ Thư nói: “Nuôi em cả đời.”
Nhiếp Vân Thâm làm bộ làm tịch suy nghĩ: “Không được, em là người có tham vọng.”
Thư Ngạn xoay vô lăng một cái, lái xe về nhà: “Vậy em tới Lance làm CRO của anh nhé?”
Nhiếp Vân Thâm sờ sờ cằm: “Có thể suy xét. Thư tổng cho bao nhiêu tiền lương một năm?”
Y nói: “Trong mắt anh em là vô giá.”
“Hừ, có phải anh muốn thuê lao công miễn phí không!?”
“Bảo bối, tất cả của anh đều là của em, bao gồm Lance.”
“Em không thèm, phải hao phí nhiều công sức lắm.”
“Vậy nên em xem bạn trai mình vất vả như vậy cũng không định tới giúp đỡ sao?”
“Không.”
“……”
Sáng hôm sau có một cuộc họp xem xét cho vay, lúc xong việc Đỗ Thành theo sau Nhiếp Vân Thâm vào văn phòng, không khách khí chút nào hỏi hắn xem đã giúp mình hẹn Thư Ngạn chưa.
Nhiếp Vân Thâm kéo cà vạt liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Lance là khách hàng lâu năm của chúng ta, cậu tự hẹn y đi, chắc chắn Thư Ngạn sẽ cho cậu chút mặt mũi.”
Đỗ Thành cười cười: “Không phải tôi không tự hẹn được, nhưng có quan hệ của cậu với y thì có thể bảo đảm không thất bại được.”
Nhiếp Vân Thâm phiền muộn thở dài, theo thói quen kéo cà vạt xuống ném lên bàn làm việc, rồi xoay người dựa vào bàn, dùng giọng nói nặng nề kêu một tiếng: “Đỗ Thành”.
Hắn và Đỗ Thành là cộng sự nhiều năm, vừa là đồng nghiệp vừa là anh em, có thể vì công việc mà cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, cũng có thể vì đối phương mà giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. Bình thường hai người bọn họ sẽ không gọi tên đối phương, lúc Đỗ Thành xin hắn làm việc gọi hắn là “Anh Nhiếp”, lúc cãi nhau với hắn gọi hắn là “Họ Nhiếp”, bình thường nói đùa sẽ gọi hắn là “Người đẹp Nhiếp”, “Nhiếp bảo bối”. Mà Nhiếp Vân Thâm gọi cậu ta thì trong tình huống bình thường sẽ kêu “Lão Đỗ”, tâm tình tốt kêu “Đỗ đẹp trai”, tâm tình không tốt trực tiếp kêu “Cái người ở bộ phận kinh doanh”, CASE xảy ra vấn đề sẽ kêu “Đỗ tổng”.
Những người tham gia hội nghị đều biết hai chữ “Đỗ tổng” Nhiếp Vân Thâm kêu lên khi đầy mặt sương lạnh khí phách bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không ai ngờ lúc hắn đột nhiên kêu lên “Đỗ Thành” thì hai chữ này lại đáng sợ bao nhiêu.
Trong đầu Đỗ Thành nhanh chóng lọc một vòng tất cả các CASE trên tay, không phát hiện tình huống xấu nào, sau đó lại nghĩ xem gần đây mình đắc tội tôn đại thần chỗ nào? Hình như cũng không có, hôm qua còn tốt mà, sao hôm nay đột nhiên lại biến sắc? Nghĩ không ra nguyên do nên Đỗ Thành đành phải nơm nớp lo sợ hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhiếp Vân Thâm dùng biểu tình nghiêm túc nhìn cậu ta: “Quan hệ của tôi và Thư Ngạn…… Tôi phải tránh sự nghi ngờ.”
Đỗ Thành chớp chớp mắt, ngay sau đó lại nhẹ nhàng thở ra.
“Má, việc này sao? Các cậu không phải là bạn học cũ sao, chúng ta làm kinh doanh không phải là dựa vào những loại quan hệ nói gần không gần nói xa chẳng xa này sao? Không đến nỗi phải tránh sự nghi ngờ đi……”
“Tôi với y là quan hệ bạn tình.”
“Tôi nói cho cậu nghe này, lần trước chúng ta hợp tác với công nghiệp Đại Dương, vị Dương tổng kia cậu còn nhớ chứ? Con ông ta chính là đồng nghiệp cũ của tôi……” Đỗ Thành mới nói được một nửa đột nhiên im bặt, “Từ từ, cậu vừa mới nói cái gì? Cậu với ai là quan hệ bạn tình.?”
Nhiếp Vân Thâm nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, nói rõ ràng từng cậu từng chữ: “Tôi với Thư Ngạn là một đôi cho nên tôi phải tránh sự nghi ngờ. Chỉ cần

1 2 »