Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 42: Chương 42




Tôi nhẹ nhàng khoác tay qua ôm lấy Thúy đang tựa vào tôi khóc nức nở như mưa. Tôi hiểu cảm giác cô độc, tủi thân dồn nén bấy lâu nay của em. Em đã phải cô độc gồng mình gắng gượng lại với xã hội, em đã phải tỏ ra thật cứng rắn trong mắt mọi người. và giờ chính là thời điểm em có thể yên tâm trở về với bản chất mỏng manh, yếu đuối và cần được che chở của mình trong vòng tay tôi.
Chúng tôi cứ ngồi như thế một lúc lâu cho đến khi Thúy cũng nín dần.Khi thấy có điện trở lại, Thúy lên tiếng:
-Mình đói quá…
-Ủa! Thúy chưa ăn gì àh?
-Ừkm, Tối về khuya, lại tự dưng mất điện. thấy hơi sợ nên mình gọi cho Ryu luôn…
-Trời, z giờ phải ăn luôn đi…
Sực nhớ treo trên xe có hộp bánh trung thu Thím cơ bắp tặng cho, tôi chạy ra xe lấy hộp bánh vào. Hộp bánh siêu bự, có lẽ tôi và Thúy kết hợp lại ăn mới hết nổi. Tôi định khui hộp bánh ra mời Thúy thì ẻm cản lại và nói:
-Từ từ Ryu!
-? – Tôi nhìn thắc mắc.

-Hôm nay là trung thu mà… hì hì… – Thúy cười
-Àh…
Hiểu được nụ cười của em, tôi đặt hộp bánh xuống. “Phải rồi, hôm nay là trung thu mà!” Tôi nhủ thầm.
Sau khi bàn bạc, tôi và Thúy phân công chia nhau ra chuẩn bị một mâm cỗ trung thu cho thật đúng nghĩa. Tôi có nhiệm vụ chạy xe đi mua thêm nước ngọt, trái cây,… Trong khi đó, Thúy sẽ ở nhà lo phần bày biện vị trí, bàn ghế,… Tôi phi xe đi mua thêm một đống trái cây với nước ngọt về, mua thêm một cái lồng đèn giấy nho nhỏ dễ thương tặng cho Thúy nữa. Đang trên đường về thì tôi có điện thoại gọi tới. Là Thím, nãy tôi cúp làm mà không thèm báo gì cho ổng cả. chắc gọi điện tới mắng đây mà. Tôi bắt máy:
-Moshi moshi!
-Hay quá ha?
-Dạ… Hề hề, tại cháu có việc đột suất, cháu xin lỗi..
-Nghe giọng thấy vui quá hơ. Quán thì đông, cậu bỏ đi như vậy mà coi được hả?
-Cháu có việc không đi không được mà, bác thông cảm…
-Haiz… không đi không được thì cũng… không phạt không được mà…
-Dạ… Haha… À mà bác này…
-Sao?
-Trung thu vui vẻ nhé!
-Ờ… ! – Thím khẽ phì cười rồi cũng cúp điện thoại.
Tôi biết Thím chỉ nói như vậy thôi, ổng chẳng phạt gì đâu. Thím Cũng Tâm lý lắm mà, không có phát xít với chúng tôi bao giờ đâu.
Đêm nay cả thành phố tràn ngập không khí rằm tháng 8. khắp nơi là những gia đình, có thể là cả một chòm xóm ngồi quây quần bên nhau, uống trà, ăn bánh phá cỗ và cùng nói chuyện tâm giao với nhau ngay trước nhà. Đây là một dịp để tận hưởng không khí đầm ấm bên gia đình của mình. Tiếc là bố mẹ tôi không ở gần đây, nhưng đêm rằm năm nay tôi không phải cô đơn một mình nữa rồi. Bởi vì có một cô gái xinh đẹp, đáng yêu đang đợi tôi trở về để cùng em phá cỗ trông trăng mà. Hơn nữa, cô gái ấy giờ đã trở thành một người rất quan trọng đối với tôi rồi…
Về đến ngôi biệt thự của Thúy, tôi dắt xe vào rồi đi vào nhà. Thúy từ trên ban công gọi tôi đi lên. Ôm đống đồ phi lên trên chỗ Thúy, ngay lập tức đập vào mắt tôi mà một khung cảnh cực kì ấm cúng, với một chiếc bàn gỗ cùng 2 chiếc ghế đặt ở ngoài ban công, nơi có thể chiêm ngưỡng được ánh trăng rằm một cách rõ nhất. Trên bàn là một chén nến thơm Thúy thắp lên lung linh rất đẹp. Xung quang chén nến là những chiếc bánh trung thu do tôi mang tới được sắp xếp tầng tháp cực kì khéo tay. Ánh đèn mờ ảo ngoài ban công lại càng khiến cho không khí thêm phần nên thơ. Trong lúc tôi đang đớ người ra trước thành quả của Thúy thì ẻm gọi tôi lại, nhận lấy trái cây, nước ngọt và em bắt đầu khéo léo sắp xếp trang trí mâm cỗ của mình. Bỗng thúy reo lên: “A, quên mất, còn thiếu… Ryu đợi tí!”. Nói rồi em đi thẳng vào trong nhà. Tôi ở lại nhìn ngắm mâm cỗ của 2 đứa. Thúy đúng là đầy sáng tạo. mâm bánh trái đẹp mắt đủ màu sắc, trái cây mỗi loại một ít nhưng đa dạng, nào xoài, nào thanh long, chuối,chôm chôm, táo, lê,… .

Có lẽ đối với tôi cả cả Thúy thì mâm cỗ rằm này rất có ý nghĩa. Đều là 2 con người cô đơn, nhung nhớ gia đình. Cùng dựa vào nhau để xóa đi sự cô đơn bủa vây lấy tâm mỗi người. Riêng đối với tôi thì mâm cỗ này lại càng có ý nghĩa hơn khi đây là lần đầu tiên tôi đón rằm trung thu với người con gái mình yêu thương.
Thúy từ trong nhà bước ra, trên tay là một khay trà xứ. Thúy cười và nói: “Ăn bánh phải có trà mới đúng nghĩa chớ, hì hì..”. Thúy đúng là chu đáo, lại còn pha cả trà nữa. Ấm trà gừng thơm phức nghi ngút khói. Thử một ngụm thì vị ngọt, mùi thơm cứ vương vấn lại mãi ở cổ, Phải gọi là tuyệt hảo. chúng tôi ngồi xuống bàn, dưới ánh trăng. Tôi và em cùng nhau hô lên: “Phá cỗ nào!” rồi khui bánh trái ra bắt đầu thưởng thức đêm rằm tuyệt vời này.
-Nè Ryu!
-Hở? sao z Thúy?
-Hồi nãy tại sao Ryu lại khóc…
-Phụt – Tôi bất ngờ đến nỗi sặc cả trà…
-Ryu lo ình hở?
-Ừkm – Tôi thừa nhận.
-…cám ơn nghen.
-Tại Ryu sợ Thúy có chuyện gì… thấy gọi điện thoại tới đã thút thít rồi, ai mà không lo cho được.
-Hihi… lúc đó mình hơi sợ một chút, tự nhiên chỉ biết gọi cho Ryu thôi…
-… - Nghe được câu nói đó của Thúy làm tôi sướng rân…

-… Trăng đẹp quá phải không? – Thúy cười.
-Ừ, nhưng đâu đẹp bằng Thúy… - Tôi giở thói
-Hì… - Thúy bật cười rồi tiếp tục nói – Haiz… lâu rồi không có lại cảm giác này, nhưng lần này cảm thấy lạ lạ hơn trước.
-Lạ sao?
-Chắc là lần này không đón trung thu với anh hai mà là với Ryu… hì…
-Hì… không chạy qua đây thì Ryu cũng chỉ biết thui thủi một mình ở nhà trọ thôi.
-Cám ơn Ryu nhiều lắm…
-Cám ơn miết…
Hôm nay, có lẽ là năm cuối cùng chúng tôi được đón trung thu một cách vô tư như thế này. Cũng phải thôi, năm cuối cấp rồi. Chỉ hết năm nay nữa thôi là chúng tôi sẽ mãi không còn là học sinh nữa. Mỗi người sẽ tự chọn ra một con đường riêng ình và phải dốc toàn lực để theo đuổi con đường đó. Thực sự tôi không hề muốn khoảnh khắc này trôi qua, Trung Thu cuối cùng của thời học sinh…