Mỹ Nữ Phật Hệ

Chương 45: Thế nên “Luyện Hi Hòa” biến thành “Luyện Tịch” bây giờ.



Lâu Tiêu cứ tưởng, chỉ cần mình bình thường học hành đủ nghiêm túc, cố gắng hiểu được những bài mình không hiểu, thì lớp 12 có thể nhẹ nhàng một chút.

Nhưng sự thật là cô đã quá ngây thơ.

Áp lực cuối cấp, không chỉ đến từ việc có tích lũy đủ kiến thức để chống chọi lại kỳ thi Đại học hay không, mà còn liên quan mật thiết đến nhịp thở của hoàn cảnh sống xung quanh.

Lâu Tiêu không biết hiện giờ lớp 12-8 có được bầu không khí dễ thở như hồi học kỳ I lớp 11-8 hay không nhưng ở 12-3, Lâu Tiêu cảm nhận được sự căng thẳng và khắc khổ của hầu hết các bạn học.

Hồi 11, trong giờ học, các giáo viên thường xuyên phải răn dạy học sinh trật tự nghe giảng, nhưng phòng học lớp 12-3 không hề có hiện tượng như vậy. Thậm chí, sự yên tĩnh trong giờ học còn kéo dài đến tận khi kết thúc, cả một tầng yên tĩnh như bãi tha ma.

Thái độ của học sinh căng thẳng, nghiêm túc, giáo viên cũng chẳng kém gì. e boo ktruy en. N et

Ca học tối bình thường, chỉ có những giáo viên có trách nhiệm theo dõi lớp mới ở lại văn phòng nhưng lên 12, ngay cả những giáo viên không có trách nhiệm cũng sẽ ở lại, bên cạnh bàn làm việc của họ lúc nào cũng có học sinh đến hỏi chuyện.

Vì chuyện trả bài kiểm tra hằng ngày đã trở thành chuyện thường tình, số lượng bài kiểm tra nhiều đến nỗi dù học sinh có thời gian làm bài thì giáo viên cũng không có thời gian giảng hết trong giờ học. Vậy nên, chỉ có thể chọn những câu điển hình nhất để giảng, sau đó, học sinh sẽ dựa vào nhu cầu của bản thân để đến văn phòng hỏi giáo viên.

Lúc khai giảng, Lâu Tiêu đến sớm, chọn chỗ ngồi hàng trước ở giữa, bạn cùng bàn, bạn bàn trước và hai bàn bên trái của cô đều là con gái.

Bạn bàn trước của Lâu Tiêu vốn dĩ là học sinh ngoại trú nhưng lên 12 chuyển đến học nội trú ở trường, chỉ để tiết kiệm được một chút thời gian học. Sau đó, quản lý ký túc xá của bạn bàn trước đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp họ, kể rằng bạn ấy chưa đến 5 giờ sáng đã đứng trên hành lang đọc sách, quản lý sợ sức khỏe của học sinh không thể chống đỡ được nên bảo chủ nhiệm 12-3 khuyên nhủ một chút.

Bạn ngồi cùng bàn với Lâu Tiêu là một cô gái cởi mở, hay cười, lúc nào nói chuyện cũng nói tiếng địa phương của họ. Thành tích học tập của cậu ấy trong lớp không tính là kém nhưng lần nào có kết quả thi cũng khóc. Có điều, dù khóc nhưng cậu ấy cũng không dám dừng học, vừa lau nước mắt vừa nghe thầy giảng mấy câu hỏi hình học quan trọng, hết tiết chạy ra WC rửa mặt, về lớp chữa tử tế lại hết mấy câu đã làm sai.

Trong hai bạn nữ ngồi bên trái Lâu Tiêu, có một bạn đã từng giống như cô, yêu sớm. Vì sao lại nói là “đã từng”? Vì bạn trai của cô ấy là học sinh thể dục, ngày nào cũng phải huấn luyện từ tiết sinh hoạt đến tận khi học ca tối mới kết thúc, cơm tối cũng chỉ có thể lấy cơm hộp về lớp học để ăn trong ca tối.

Bạn trai của cô ấy lúc nào cũng than vãn cơm hộp của trường ăn không đủ no. Ngay từ lớp 10, bạn nữ đã thường xuyên dùng tiền tiêu vặt của mình để mua đồ ăn ngoài trường cho bạn trai, đưa đến lớp học của cậu ấy.

Mãi đến học kỳ II lớp 11, bạn nữ ngày càng tập trung vào việc học, không thể nào mang đồ ăn cho bạn trai, khai giảng lớp 12 chưa được bao lâu, hai người đã cãi nhau một trận. Bạn nữ cảm thấy mấy năm nay mình nuôi cơm bạn trai còn không bằng nuôi mấy con cún lưu lạc bên đường, sau khi chia tay nằm bò lên bàn khóc thầm cả một tiết. Thầy giáo quan tâm lại gần bàn hỏi bạn nữ làm sao, bạn nữ không trả lời, bạn cùng bàn của cô ấy tính tình khá lạnh nhạt, chỉ nói một câu “Em không biết”, sau đó vùi đầu vào chép bài, cuối cùng Lâu Tiêu phải nói dối, bảo bạn nữ đau bụng sinh lý, thầy giáo mới không hỏi tiếp.

Sau đó, một chuyện vô cùng trùng hợp đã xảy ra — bạn cùng bàn của bạn nữ đau bụng sinh lý, đau đến nỗi nằm bò lên bàn, thầy giáo đến hỏi, bạn nữ cũng trả lời lại thầy một câu “Em không biết”.

Cuối cùng, bạn cùng bàn của bạn nữ đau phải đi phòng y tế nằm cả buổi chiều, sau khi về lớp thấy trên bàn chất đầy bài kiểm tra mới phát mà bạn nữ cũng không giúp bạn cùng bàn sắp xếp lại.

Mâu thuẫn như vậy mà xảy ra trong một lớp học bình thường thì hai bạn nữ không chiến nhau đến tối sầm trời đất cũng khó, đừng nói là tiếp tục làm bạn cùng bàn. Nhưng hai cô ấy, không ai cãi nhau với ai, dường như so với cãi nhau, các cô ấy hy vọng mình có thể đặt tinh thần và sức lực lên chuyện học hành hơn.

Học, học, học.

Mọi thứ xung quanh đều đang thúc giục bạn đặt việc học lên vị trí hàng đầu, mọi người xung quanh đều đang khóc vì học tập, cười vì học tập.

Lâu Tiêu tuy không đến mức vì vậy mà bị làm nhiễu loạn tiến độ học tập, nhưng cũng khó tránh được việc sinh ra một chút cảm giác phiền chán với việc học.

Phải đè nén cảm giác chán học thế nào, Lâu Tiêu cũng phải trải qua một khoảng thời gian mò mẫm mới tìm được phương pháp thật sự hiệu quả với bản thân cô —

Tờ đề kiểm tra bị gió thổi nhẹ nhàng nâng lên một góc giấy, Luyện Vọng Thư ngồi trên sô pha đọc sách, Lâu Tiêu gối đầu lên đùi anh, nhắm mắt lại.

Lâu Tiêu cảm giác mình đã ngủ rồi, lại cảm thấy mình vẫn chưa ngủ, bởi vì cô vẫn nhận thức được ngoại cảnh.

Độ ấm trên đùi Luyện Vọng Thư, ngón tay khẽ vuốt má cô, còn có tiếng lật sách thỉnh thoảng lại vang lên.

Sự yên tĩnh bên tai không phải cái yên tĩnh khiến người ta hít thở khó khăn trong phòng học, mà là sự tĩnh lặng dễ chịu và thư thái.

Mãi đến khi điện thoại trên bàn trà rung lên, Lâu Tiêu mới mở mắt ra, duỗi tay tắt đồng hồ báo thức của điện thoại.

“Em không định ngủ một chút à?” Luyện Vọng Thư hỏi.

Lâu Tiêu bò lên từ sô pha, dụi dụi mắt nói: “Đủ rồi, em cũng không buồn ngủ, chỉ là nghỉ ngơi nạp điện một chút thôi, mười phút vậy là đủ rồi.”

Luyện Vọng Thư không ép cô, khép quyển sách trên tay lại, đứng dậy quay lại bàn học với cô.

Luyện Vọng Thư biết gần đây Lâu Tiêu mệt mỏi thế nào, anh sẽ không vì cái cớ muốn tốt cho cô mà làm phiền cô ôn luyện. Nhưng thỉnh thoảng, Lâu Tiêu làm bài đến chóng mặt, tính tình dần dần trở nên nóng nảy, anh sẽ tìm lúc Lâu Tiêu làm xong bài, nói với cô những chủ đề khác ngoài học hành để cô thả lỏng.

Hôm nay, chủ đề mà anh tìm được là “Anh trai anh với chị gái em vẫn chưa quay lại”.

Quả nhiên, Lâu Tiêu cảm thấy rất hứng thú: “Sao anh biết?”

Luyện Vọng Thư: “Hôm trước anh xin nghỉ nửa ngày đi tảo mộ cho ba mẹ anh còn gì?”

“Ừm.” Lâu Tiêu vẫn nhớ, cô còn nhờ Luyện Vọng Thư thay cô gửi lời hỏi thăm chú dì.

Luyện Vọng Thư: “Anh trai anh với chị em cũng đi.”

Lâu Tiêu không hiểu, đã cùng nhau đi tảo mộ, chẳng phải chứng tỏ là hai người họ đã làm hòa rồi sao?

Luyện Vọng Thư: “Chị em ngồi trên xe bên ngoài nghĩa trang, không xuống cùng.”

Lâu Tiêu: “…”

Xem ra đúng thật là chưa làm hòa.

Luyện Vọng Thư: “Sau đó, chị gái anh hỏi anh trai anh, anh mới biết là anh ấy đã nhờ chị em đi cùng anh ấy, tiếp thêm cho anh ấy can đảm. Chị em tốt bụng đồng ý đến đó nhưng vì vẫn chưa quay lại, cảm thấy thân phận mập mờ, theo vào nghĩa trang gặp gỡ họ hàng anh rất xấu hổ nên không xuống xe.”

Lâu Tiêu bỗng không hiểu ý của mấy chữ “tiếp thêm can đảm”, sau đó mới nhớ ra, đây là cốt truyện trong sách.

Luyện Vọng Thư cũng bảo Lâu Tiêu: “Anh trai anh không dám đi tảo mộ cho ba mẹ, năm nào cũng trốn tránh, vì anh ấy cảm thấy, ba mẹ qua đời là do anh ấy.”

Lâu Tiêu biết nguyên nhân nhưng vẫn giả vờ không biết, hỏi: “Không phải là do tai nạn hả anh?”

Lúc xin nghỉ đi tảo mộ, Luyện Vọng Thư cũng đã nói qua với Lâu Tiêu, nói ba mẹ mình qua đời do tai nạn.

Luyện Vọng Thư: “Đương nhiên là do tai nạn, nhưng anh ấy không cảm thấy như vậy.”

Luyện Vọng Thư từ từ kể lại chuyện ngày ấy. Rất nhiều năm về trước, khi ba mẹ Luyện Vọng Thư vẫn còn trên đời, tên của ba chị em họ thật ra tương ứng với ngôi sao, mặt trời và mặt trăng.

Con gái lớn Luyện Thần Tinh, con trai út Luyện Vọng Thư, con thứ hai… Luyện Hi Hòa.

Sau đó, việc làm ăn của nhà họ Luyện nảy sinh vấn đề, toàn bộ sản nghiệp của gia tộc bị ảnh hưởng. Người phụ trách nghĩ cách xoay chuyển tình thế, nằm không cũng mất tiền, nhất quyết nói phong thủy nhà họ có vấn đề, phải chi khoản lớn mời đại sư về xem phong thủy.

Trò khôi hài này bị ông nội bắt dừng lại giữa chừng, may mắn chưa để những đứa ngu xuẩn trong nhà mời thầy phong thủy về công ty, nếu không, hành động của họ một khi bị truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho người ngoài, còn làm tình hình vốn đã không mấy lạc quan trở nên tồi tệ hơn.

Có điều, thầy phong thuy ấy chưa vào được công ty, nhưng đã đến nhà Luyện Vọng Thư một chuyến.

Hôm đó, ba mẹ và chị gái của Luyện Vọng Thư đều ở công ty, trong nhà chỉ có Luyện Tịch và Luyện Vọng Thư.

Lúc ấy Luyện Tịch đang chơi game cùng Luyện Vọng Thư được nghỉ học, biết có người lớn đến nhà nên đi xuống đón tiếp.

Luyện Vọng Thư lười phải ứng phó với những họ hàng ấy nên chơi xong một ván mới ra khỏi phòng, vừa đi đến cầu thang đã nghe thấy thầy phong thủy kỳ quái đó đang nói tên Luyện Tịch không tốt, phải đổi, tên không thể có nguồn gốc từ lửa.

Luyện Tịch dễ nói chuyện, không muốn giáp mặt làm mất thể diện của người lớn tuổi nhưng thấy ánh mắt thầy phong thủy lướt đến Luyện Vọng Thư, Luyện Tịch rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, gọi dì giúp việc thay anh tiễn khách.

Về sau, rất nhiều người không còn nhớ đến chuyện này, công ty cũng đã vượt qua cửa ải khó khăn nhờ vào nỗ lực của ba mẹ Luyện Vọng Thư.

Khi mọi chuyện dần tốt lên thì ba mẹ Luyện Vọng Thư gặp tai nạn.

Ngày xảy ra chuyện, Luyện Tịch cũng có mặt, trong ba ngày, chỉ có Luyện Tịch may mắn sống sót, ở viện vài ngày là ổn, đến bác sĩ cũng nói là chuyện thần kỳ.

Nhưng cơ thể không sao không có nghĩa là thâm tâm cũng vậy, Luyện Tịch trơ mắt nhìn ba mẹ chết trước mặt mình đã chịu kích thích nặng nề. Tính cách của anh khiến anh bắt đầu nhận hết mọi tội lỗi về mình, thậm chí còn nhớ đến những lời thầy phong thủy từng nói, rồi bảo với ông nội mình muốn đổi tên.

Ông nội mắng anh một trận, nhưng thấy trạng thái của anh ngày càng tồi tệ, ông hết cách, chỉ đành để cho anh đổi tên, còn nói với bên ngoài đó là chủ ý của mình. Dù sao ông cũng là người lớn tuổi, mê tín cũng được, còn hơn để người ngoài cảm thấy nhị thiếu gia của nhà họ Luyện sau khi trải qua vụ tai nạn đã bị hủy hoại tâm tính.

Thế nên “Luyện Hi Hòa” biến thành “Luyện Tịch” bây giờ.

Nam chính trong sách từng vì quá khứ mà đổi tên, sau này anh gặp được nữ chính Mộ Đông Dương.

Đông Dương cũng là mặt trời, mặt trời mùa đông. Tác giả sắp xếp như vậy, thật ra là muốn cài vào một điềm báo lãng mạn, cho thấy nữ chính chính là mặt trời mà nam chính đã từng mất đi, đồng thời, có thể khiến nữ chính vì hiểu được quá khứ của nam chính mà một lần nữa kéo gần khoảng cách với anh.

Luyện Vọng Thư nắm tay Lâu Tiêu trong lòng bàn tay mình thưởng thức: “Đến tận bây giờ, anh ấy vẫn cảm thấy là do mình tùy hứng nên mới làm hại ba mẹ. Dù mọi người trong nhà có nói chuyện khoa học, chuyện đạo lý với anh ấy, anh ấy vẫn kiên định với suy nghĩ của mình… Nghe ngớ ngẩn thật đấy nhỉ?”

Lâu Tiêu: “Sao lại thế…”

Con người, khi rơi vào tuyệt vọng, bất lực, luôn tin tưởng những thứ hư vô, mờ ảo, điều này rất bình thường.

Ngay cả Lâu Tiêu bây giờ có thể dễ dàng đùa bỡn hệ thống trong lòng bàn tay cũng từng có một khoảng thời gian mơ tưởng sẽ có một vị thần đến cứu cô, để cô được tồn tại như một con người, chứ không phải một chiếc máy quay đĩa không có tình cảm.

Sau đó cô hiểu ra, bản thân nơi mạt thế mà cô đang sống chính là một thế giới bị vị thần ấy vứt bỏ, cô là gì mà dám hy vọng vị thần cao vời vợi ấy vì cô, mà ngoái đầu nhìn lại thế giới vỡ nát này?

Cô nghĩ thông suốt, quyết định tự cứu lấy mình, cuối cùng đoạt lại tự do mà cô hằng mong muốn.

……

Cuộc họp phụ huynh của khối 11 được tổ chức sau kỳ thi tháng đầu tiên sau khi khai giảng, còn cuộc họp phụ huynh của khối 12 diễn ra ở thời điểm gần kết thúc học kỳ I.

Vì kỳ nghỉ đông của khối 12 chỉ có mấy ngày, và vì đã qua một nửa thời gian lớp 12, nhà trường cần phải trao đổi với phụ huynh về việc thi vào Đại học của học sinh.

Quá trình cũng không khác gì so với lớp 11, nhưng thời gian mà các phụ huynh muốn nói chuyện với giáo viên đương nhiên sẽ nhiều hơn hồi 11, thế nên thời gian họp phụ huynh diễn ra sớm hơn 11, tiện dành thời gian nhiều hơn cho giáo viên và phụ huynh.

Phòng học được trưng dụng, Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư định đi thư viện nhưng lại nhận ra thư viện đã hết chỗ nên định đổi chỗ khác.

Bây giờ trời lạnh gió to, ngồi ngoài chắc chắn không được, bài kiểm tra sẽ bị bay mất.

Luyện Vọng Thư đang định đưa Lâu Tiêu đến phòng đàn của riêng anh ở tòa nhà Nghệ thuật thì Lâu Tiêu chợt nhớ về lần họp phụ huynh hồi lớp 11, bèn nói: “Bọn mình đi ăn lẩu đi.”

Lúc họp phụ huynh 11, Cố Tư Tư rủ cô trèo tường ra ngoài trường ăn lẩu, lúc ấy cô cần phải giúp hệ thống hoàn thành cốt truyện nên đã từ chối.

Bây giờ ngẫm lại vẫn thấy tiếc.

Luyện Vọng Thư véo véo má Lâu Tiêu, cảm giác không mập mạp như trước kia, hơi đau lòng nên bảo: “Ừm.”

Ăn bù được thì phải ăn nhiều một chút, không được gầy thêm nữa.

Lâu Tiêu dẫn Luyện Vọng Thư tìm chỗ trèo tường mình đã từng trèo qua để đi tìm Cố Tư Tư. Chỗ ấy vẫn vậy, một bên là rào chắn, một bên là tường, tạo thành một góc vuông. Rào chắn rất dễ trèo lên nhưng trên đỉnh có gai khó lật qua, còn đỉnh tường thì phẳng nhưng lưng tường nhẵn nhụi không có chỗ để chân.

Lâu Tiêu làm mẫu cho Luyện Vọng Thư, ngay lúc cô vừa trèo qua được bức tường rồi xoay người, Luyện Vọng Thư đã đáp xuống trước mặt cô.

“Đi!” Luyện Vọng Thư kéo cô chạy cứ như tên trộm.

Không hiểu sao, cô cũng phấn khích theo, theo Luyện Vọng Thư ngồi lên một chiếc taxi vừa bắt được.

Tiệm lẩu họ đến ở ngay trung tâm thương mại Tinh Nhã, cùng một tầng với quán thịt nướng mà họ đã ăn trong lần đầu gặp mặt.

Nhưng lúc ấy họ có dư dả thời gian, ăn xong còn đi dạo khắp nơi, đi chơi ở quán cà phê internet, hôm nay họ ăn xong phải về ngay, không phải vì sợ bị phát hiện mà là vẫn còn nửa bài kiểm tra phải làm xong trước khi đến ca học tối.

Hơi nóng của lẩu phả lên mặt, ăn một viên thả lẩu khi cắn sẽ ứa ra nước sốt, đôi chân dưới bàn nghịch ngợm, thỉnh thoảng vung vẩy đá lên mắt cá chân Luyện Vọng Thư.

Luyện Vọng Thư nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn nữa, lúc Lâu Tiêu dùng muôi lấy đậu hũ, cầm tay cô.

Lâu Tiêu nhìn Luyện Vọng Thư với vẻ mặt vô tội, Luyện Vọng Thư: “Em đá một cái nữa thử xem?”

Mọi nỗ lực tỏ vẻ vô tội của Lâu Tiêu bị phá hủy trong nháy mắt, cô cười cười rụt chân lại.

Luyện Vọng Thư cũng buông tay cô ra, thay cô vớt bao nhiêu thức ăn vào bát.

Lâu Tiêu ngâm nga một khúc hát, nhai thức ăn, tâm trạng vui vẻ nhìn Luyện Vọng Thư qua màn sương mờ lượn lờ trong không trung, bỗng nhiên hiểu ra, thứ giúp cô có thể nạp năng lượng và phục hồi lại tinh thần không phải là môi trường khiến cô quên đi ngưỡng cửa của cuộc thi Đại học, mà là cục sạc cỡ siêu bự, tên là Luyện Vọng Thư trước mắt…