Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 9: Loạn Sơn



Trùng trùng điệp điệp sơn lâm ẩn hiện, thấp thoáng là y phục xanh ngọc. Nét mặt khôi ngô tựa ngôi sao hôm giữa nền trời đêm thanh tịnh. Sáo ngọc Tàng  Âm trên tay, dáng người thanh nhã, toàn thân thoát ra tiên khí. Vị công tử đó chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ làm anh đào hổ thẹn. Ngọc bội mang gia hiệu Quy Nhân, nhan sắc đó chỉ có thể là Thanh Danh công tử.

Nơi đây là một ngọn núi phía bắc Quy Nhân Thành, đường lên lắt léo hiểm trở, rừng thiêng nước độc, ác thú quỷ sơn mai phục, tựa như có kẻ muốn giấu địa giới này đi vậy. Tuy vậy, hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân, chỉ cần có thể vượt qua muôn vàn khó khăn ấy, người ta sẽ được diện kiến một chốn thần du tiên cảnh. Cao nguyên vời vợi tầm mắt, cỏ xanh lóng lánh sương mai, suối bạc vắt ngang tựa dải lụa tơ nguyên, bốn mùa bốn loài nở rộ. Đặc biệt ở đây mọc một loại cây cao, cành lá thon dài, xanh đậm, cứ độ gần hè lại mọc những chùm quả mọng đỏ chót, ai ăn vào đặc biệt tỉnh táo, sức mạnh tăng lên bội phần mà người ta thường gọi là Ca Phi Mộc. Một chân bước vào địa giới ấy tựa như Hồ trung biệt hữu nhật nguyệt thiên/ Phủ ngưỡng nhân gian dịch điêu hủ.* Người dân ưu ái đặt cho cái tên Thượng Căn Tiên Địa

*Tạm dịch: Ngoái đầu nhìn lại nơi nhân thế,

Mục nát, héo tàn thật hiển nhiên. (Thơ Lý Bạch)

Ngỡ rằng cảnh sắc thiên linh địa giới ấy sẽ là bất khả xâm phạm nhưng có lẽ trên đời này, không gì là không thể. Trước kia, cảnh đẹp vốn có của Thượng Căn Tiên Địa tráng lệ đến bao nhiêu thì dạo gần đây, ảm đạm bấy nhiêu. Thềm cỏ xanh giờ héo ngắt thê lương, dòng suối bạc cạn dần cạn dần đến chỉ còn đá tảng nhô ra, cây cối trơ trụi không khác gì những cành củi khô, mây phủ xám ngoét cả bầu trời. Vốn dĩ nhờ địa thế thanh khiết tiên khí, Thượng Căn cảnh sắc trăm năm huyền mỹ, nhưng cách đây không lâu, người ta nhìn thấy thi thể thú hoang nằm la liệt khắp cả nơi. Nếu chỉ là xác đơn thuần thì không nói, đằng này toàn bộ bị phanh thây, lục phủ ngũ tạng bị moi ra, ném tứ tung xung quanh. Động vật sống ở Thượng Căn ăn cỏ tiên uống nước thần, ít nhiều có linh khí, nay bị đồ sát hàng loạt như vậy ắt trở thành oán khí trấn yểm. Kẻ nào làm ra loại chuyện này đúng là đã khiêu chiến với thiên luật.

Nay ám khí ấy không chỉ thu mình trong vùng Thượng Căn mà lan xuống cả Hạ Căn, khiến cho cây cối hoa màu héo úa, động vật nuôi trong nhà cũng hóa điên mà tự cắn xé nhau đến chết, người dân nơi đây lo lắng cực độ. Dù dân cư ở đây chỉ là một ngôi làng nhỏ nhưng vẫn dưới trướng của Quy Nhân Lê Lý Thị. Già làng nghĩ những loại chuyện như thế này chỉ có tiên tử thế gia mới có thể giải quyết nên lập tức sai người đưa tin đến Quy Nhân.

---

Nói về Quy Nhân Thành, người ta sẽ nghĩ ngay đến màu xanh. Thành Quy Nhân ngự tại một bình địa eo biển, bạt ngàn rừng xanh, riêng Quy Nhân Hải Lâm Phủ là một quả núi nhỏ được tạo nên bằng tiên thuật mọc lên giữa biển xanh bao la. Mái ngói khảm ngọc bích xanh, ẩn hiện trong những tán lá xanh rì họa trên nền nước xanh. Từng gian nhà trong phủ sẽ ở những vị trí khác nhau phân theo độ cao. Nếu Thụy Khuê Thiên Hướng phủ đồ sộ về quy mô thì Quy Nhân Hải Lâm phủ lại đồ sộ về độ cao. Chính điện ngự tại đỉnh núi, xuống thấp dần là các phủ các, rồi mới đến nơi ở của tộc nhân. Gia nô trong phủ đặc biệt có thể lực hơn người do thường xuyên phải lên xuống núi.

Hôm nay tại phủ là một ngày mưa rả rích. Lê Duy công tử ngồi vắt chân, trườn người tại chính điện, tay ném hoa quả vào mồm, tự cao quát xuống:

"Hạ Căn là vùng quái quỷ nào? Kẻ như ngươi sao lại cả gan đến đây?"

Vị kia chính là đại công tử của Lê Lý thị, từ khi sinh ra, chiếc ngai ở đại điện đã được đúc khảm cho vừa với hắn, chỉ cần là hắn muốn, hai vị phụ mẫu sẽ không tiếc gì mà lập tức đáp ứng. Một kẻ được nuông chiều từ nhỏ, tính khí ắt hẳn sẽ tự cao tự đại, khi khinh yêu sách. Tộc nhân Lê Lý thị sinh ra họ tên sẽ phải đủ cả hai tự Lê Lý tự Cao Thanh Danh, nhưng đối với hắn thật chướng tai gai mắt, bắt cha mẹ phải thay tên đổi tự cho mình, náo loạn một trận. Các vị quận công, chủ tướng cũng ngao ngán mỗi khi hầu chính điện mà thấy hắn ta, nhưng lực bất tòng tâm, không thể làm gì được. Lê Duy có hai người em, một là Lê Lý nhị tiểu thư, tự Vô Thanh Danh tố nữ thùy mị nết na, không bao giờ tham gia vào chính sự, hai là Lê Lý Dâng, hay còn gọi là  Âm Thanh Danh. Sở dĩ tên có phần lạ lùng bởi Lê Duy không muốn ai có thể qua mặt mình, gây sức ép tới cha mẹ trong cách đặt tên. Tam công tử là một vị công tử đức cao vọng trọng, khí chất cao quý, người người kính mến. Tuy nhiên tam công tử mãi mãi chỉ là tam công tử, được nể trọng như vậy nhưng quyền lực vẫn không có nhiều, tiếng nói trong phủ cũng không có mấy sức nặng. Có lẽ cũng bởi vị này quá an phận, không muốn tham gia vào việc tranh giành quyền lực.

Quay lại Chính Điện, quỳ xuống ở giữa sảnh là một thanh niên ăn mặc giản dị, mặt mũi lấm lem đang run rẩy cầu lạy:

"Xin đại công tử hãy mở lòng từ bi, Hạ Căn trước nay vẫn thuộc Quy Nhân, chúng tiểu nhân trước nay chưa từng dám nhờ đến sự giúp đỡ của quý phủ, nhưng vẫn giữ trong tay khế ước bảo hộ. Bất đắc dĩ lắm mới phải đến đây...mong công tử hãy từ bi hỷ xả mà giúp đỡ..." - Hay bàn tay chắp vào nhau run run cầu lạy vị công tử kia.

"Cút...chuyện của các ngươi thì tự đi mà làm." - Lê Duy còn chẳng mảy may nhìn xuống kẻ kia một lần.

Lúc này thì các vị chủ các, chủ tướng quay sang nhau ngán ngẩm bình luận.

"Sao có thể vô tình như vậy."

"Thật mất mặt Lê Lý gia."

"Có quyền mà không có đức."

Lúc này cận thần của Lê Duy mới vào tai chủ nhân mà nói:

"Xin công tử cân nhắc lại. Công tử nên lấy cơ làm việc nghĩa để củng cố quyền uy của Lê Lý thị, tránh lời dị nghị. Các vị tiền bối có vẻ đang bày tỏ sự bất mãn, dù sao cũng nên để họ phật lòng."

"Hừ. Mấy lão già lắm mồm." - Lê Duy khịt khịt cái mũi bày tỏ sự bất mãn rồi hỏi - "Thanh Danh đâu, dạo này có phải làm gì quan trọng không?"

"Dạ tam công tử mới trở về từ Thụy Khuê Thiên Hướng phủ, vẫn đang dưỡng bệnh." - Kẻ kia kính cẩn đáp.

"Cho nó đi giải quyết đi" - Lê Duy nói giọng lạnh băng, nhàn nhã cao cao tại thượng, cắn hạt dưa.

"Vậy có hơi..." - Tên cận thần kia dè dặt.

"Cũng mấy tuần rồi. Suốt ngày ỳ cái thây ở nhà. Việc gì cũng đến tay ta" - lười nhác nói vọng xuống các vị trưởng lão:

"Việc này để đích thân Thanh Danh công tử sẽ đi điều tra."

Cả Chính Điện im bặt, không còn ai dám lên tiếng. Lê Duy công tử cười đắc ý. Suy cho cùng, mấy lão già này chỉ là to mồm, thích giáo huấn. Mệnh lệnh của hắn dù bọn họ muốn kháng, cũng kháng không nổi. Cầm lên một hạt dưa màu son đỏ, vừa cắn vào đã gãy làm đôi. Một hạt. Hai hạt rồi ba hạt...

"Mẹ kiếp... chán rồi, không ăn cái này nữa!" - bực tức hất văng tô hạt dưa xuống phía dưới, đổ hết vào người cậu thanh niên đang quỳ trước mặt hắn. Đứng dậy, phất tay áo, không thèm nói câu nào mà bỏ đi.

Phủ của  m Thanh Danh nằm tách biệt ở phía sau, hướng mặt về phía biển, từ đây có thể nghe rõ tiếng sóng vỗ vào mỏm đá. Thanh Danh đặc biệt thích cây cối nên quanh phủ toàn cây là cây, từ thảo mộc cho đến đại thụ đều có. Tất cả là do Thanh Danh tự tay chăm sóc yêu thương, tươi tốt lạ kỳ. Một tháng trước sau chuyến săn ở Kim Tàng Lâm, Thanh Danh trở về với bộ dạng hết sức thảm thương, toàn thân tím tái, mặt trắng bệch, thể trạng rất yếu, phải để Cường Bích bế về tận phòng. Không những vậy mà cũng không thể ăn uống được gì, ắt ăn vào là sẽ nôn thốc nôn tháo, miệng chỉ cảm nhận được vị đắng và lờ lợ, có lẽ đây là tác dụng phụ của loại thuốc mà tiểu cô nương Khương Diệp đưa cho y. Một phần nữa là do thuốc mê mà kẻ gian hạ độc Thanh Danh có tác dụng rất mạnh, y sư nói dù có tỉnh lại thì các bộ phận cũng không còn nhạy như trước do độc chồng lấn độc.

Mất hai tháng trời mới có thể hồi phục 5, 6 phần thể trạng như trước. Có điều, đại công tử dù biết rõ đến tình trạng của đệ đệ vẫn bắt y lập tức phải phải rời phủ đi làm nhiệm vụ. Đối với người khẳng khái như  m Thanh Danh mà nói, đương nhiên sẽ không từ chối. Chỉ có nhị tiểu thư phản đối kịch liệt, nhưng dù tiểu thư có nói gì cũng chỉ như gió thoảng mây bay, không hề có tác dụng. Ngay đêm hôm ấy Thanh Danh phải sửa soạn lên đường. Trong đêm tối chỉ có nhị tiểu thư tiễn đệ đệ, đưa cho y rất nhiều đồ ăn. Trước nay vẫn luôn là như vậy, chỉ có hai người họ dựa vào nhau.

Ngự kiếm vài canh giờ là tới vùng Hạ Căn. Cậu trai trẻ kia lần đầu được ngự kiếm nên lúc đầu tỏ ra sợ hãi, la hét cực độ, một lúc sau thì lại thích thú cười nói liên tục, nên chặng đường này đối với Thanh Danh mà nói có phần hơi ồn ào. Tuy vậy nếu kẻ kia bắt chuyện thì Thanh Danh vẫn lịch sự trả lời, y xưa nay bị bệnh khó mở lời khước từ.

Đến tới Hạ Căn là một cảnh tượng thật tang thương. Không khí ảm đạm nồng nặc mùi động vật thối rữa, người già cô quạnh trẻ con nheo nhóc. Mấy ngày nay động vật chết hàng loạt, cây cối héo úa, họ chỉ có thể ăn tạm khoai sắn sống qua ngày, nhưng khoai sắn cũng dần dần hao đi. Không biết liệu họ còn gắng gượng được mấy ngày nữa.

Thanh Danh đứng chờ thiếu niên kia đi tìm trưởng làng đến, ngao ngán nhìn quanh thì có một đứa bé trai chạy tới:

"Tỹ tỹ áo trắng đẹp quá, nhìn như tiên nử vậy." - Phương ngữ vùng này có phần khác biệt.

"Cảm ơn đệ nhé. Nhưng ta là nam tử mà. Gọi là ca ca mới đúng." - Thanh Danh cúi người xuống vỗ đầu đứa trẻ rồi hỏi - "Cha mẹ đệ đâu?"

"Cha mẹ ta đi kiếm ăn, mấy hôm rồi chưa về. Giờ ta đói lắm. Ca ca có gì cho ta ăn không?" - Đứa trẻ nọ kéo kéo vạt áo của Thanh Danh tỏ mặt mếu máo

"Ta không có mang đồ ăn..." - Thanh Danh ái ngại nói

Đứa trẻ kia nghe vậy liền gào khóc: "Oaaaaaaaaaaa...người nhìn giàu vậy....mà không cho ta đồ ăn...oaaaaaaaaaaaaaaa"

Từ đằng xa một ông lão đi đến cất mắng: "A Lam, cháu làm cái gì đấy, đi ra đây."

A Lam, nghe thấy giọng nói đấy liền nín bặt, run run nói: "Cháu có làm gì đâu ông...là vị ca ca này bắt nạt cháu đấy!!!"

"Cháu đừng làm phiền công tữ nửa, lát ta tính sỗ với cháu sau." - Ông lão dơ cái gậy gỗ dọa nạt.

"Còn lâu ông mới bắt được cháu." - Nói rồi A Lam chạy đi té khói, chẳng thấy tung tích đâu nữa.

Ông lão chỉ biết thở dài, xin lỗi Thanh Danh công tử.

Nhà của trưởng làng là một căn nhà gỗ đơn sơ, nói là đơn sơ nhưng cũng khang trang hơn hẳn những căn nhà còn lại. Giữa gian nhà là một bếp lửa hồng đun trà, vùng này không dùng bàn ghế, chỉ ngồi ở đất sinh hoạt, ngồi như vậy Thanh Danh có phần không quen. Ông lão chậm rãi thuật lại tình hình dưới ánh lửa bập bùng. Nét già nua in hằn sự vất vả của thời gian.

"Như công tữ thấy, nếu cứ tiếp tục như vầy, có lẻ chúng ta sẻ chết dần thôi. Bọn trẽ đều đi xa cã rồi, giờ trong làng hầu như chĩ còn người già và trẽ nhõ. Xin công tữ hãy giúp đở." - Trưởng làng sầu bi nhờ cậy.

"Lão có thấy có kẻ nào khả nghi ở gần đây không?" - Thanh Danh nhấp ngụm trà rồi hỏi.

"Thật ra sống gần vùng Thượng Căn chĩ có một y sư tính tình cỗ quái, ít khi xuống núi. Nói năng kỳ lạ, hay thích tìm thú đễ chế tạo thuốc. Không biết lần này có phãi do hắn lại phát điên muốn chế tạo ra kỳ thuốc gì không nữa. Dân làng củng không ai dám lại gần"

"Vậy để ta đi xem thử kẻ đó."

"Đội ơn công tữ" - ông thành khẩn nói

La Hến là cậu thanh niên đã dẫn Thanh Danh đến làng, nay cũng thành người dẫn lộ cho Thanh Danh đến Thượng Căn. Đến một cánh rừng, La Hến quay ra bảo:

"Tiểu nhân chĩ có thễ dẩn công tữ đến đây, đoạn đường phía trước rất nguy hiễm, nhưng công tữ chĩ cần đi theo con đường mòn này là được, ắt sẻ đến nơi. Tiễu nhân xin cáo từ."

La Hến quay người đi được vài bước chưa xa lắm thì thấy Thanh Danh công tử gọi vọng lại hỏi: "La Hến, đường mòn...là cái gì vậy?"

"Hả...là đoạn phần đất không có cỏ mọc trải dài kia...công tử cứ đi theo là được."

"À à ra là vậy. Ta cảm ơn."

La Hến chỉ gãi đầu ái ngại, phải chăng do người là danh gia vọng tộc thì không đi rừng bao giờ.

Một mình Thanh Danh lộ hành, cứ đi vài bước lại phải dùng bảo kiếm Kỳ Bích phác đi những nhánh cây mọc xiên xẹo chắn cả lối đi. Trên đường đi Thanh Danh phải lội qua đầm lầy nhầy nhụa, đương đầu với thú dữ. Nhưng những việc này so với khả năng của Thanh Danh thì đều không là gì cả. Trèo qua núi cao vực sâu là đến một bãi cỏ có một tảng đá khắc chữ Thượng Căn Tiên Địa, mọc rêu xanh. Tiên địa giờ đây chỉ còn là bãi cỏ héo hon, đầy xác động vật. Thanh danh dùng Phi Tiên Giới Thuật để thay lại y phục, đây là một thuật nhỏ của Lê Lý thị, nhiều lúc rất hữu dụng. Thay được y phục chẳng bao lâu trời lại đổ mưa, thành ra việc vừa rồi hơi vô nghĩa. Thanh Danh đi quanh, đến khám nghiệm những xác động vật bị phanh thây.

"Loại việc này chỉ có thể do con người làm" - Thanh Danh thầm nghĩ - "Mà có vẻ hắn đã làm nhiều lần, và có mục đích rõ ràng, thủ pháp gây án giống nhau, đều là rạch họng rồi mới moi lục phủ ngũ tạng, con nào cũng mất tim. Có lẽ là luyện tà thuật gì đó?"

Khi Thanh Danh còn đang chìm vào trong dòng suy nghĩ, thì một bóng trắng vụt qua, tiếng cười vang vọng gần xa từ phía rừng Ca Phi Mộc.hầy n

Thanh Danh dỏng tai lên, xác định nguồn gốc của tiếng cười, phi Tử Điện thành một dây về phía đó bắt lại bóng trắng kia.

Vụt

Một tiếng a kêu lên thất thanh.

"Kẻ nào giả điên cười cợt giữa rừng?" - Thanh Danh lạnh băng hỏi

"Rừng này của ta, núi này của ta, cười là việc của ta. Hê hê hê hê hê" - Tiếng cười có phần thú tính.

Kẻ trả lời là một kẻ tóc tai rũ rượi che cả mặt mũi, tóc cài ba chiếc trâm đỏ, tuy vậy mặc một bộ tố phục rất gọn gàng sạch sẽ, người đầy mùi xác chết.

"Nhà ngươi là ai?" - Thanh Danh cau có hỏi kẻ trước mặt vẫn cười hê hê nãy giờ.

"Ta là ai á. Đương nhiên ta là Thượng Căn Đại Y Sư danh bất Hư Truyền rồi. Công tữ đẹp trai, thã ta ra đi, ta có hại gì ai đâu. Thã ta ra đi rồi ta dẩn ngươi về nhà ta."

"Dẫn về để làm gì?" - Kẻ này nói năng thật biếи ŧɦái. "Nhưng nếu hắn dẫn ta về nhà thật thì ta có thể điều tra nhiều hơn" - Thanh Danh chợt nghĩ.

"Dẫn đễ về hàn huyên nói chuyện đó tiễu công tử." - Hắn cười cợt biếи ŧɦái.

"Được rồi chỉ cho ta nhà ngươi ở đâu trước, ta đưa ngươi về rồi sẽ cởi trói cho ngươi sau." - Thanh Danh đề nghị

"Ahaha hóa ra là loại người thích trói người rồi hành sự à. Ta thích, ta thích. Ha ha ha!!"

"Ngươi câm mồm" - Nhưng giọng nói của Thanh Danh có phần run nhẹ. Không biết có phải do bị tên này làm cho thấy kinh tởm quá hay là bị nói trúng phần nào đó.