Nam Ai

Chương 43: Thừa nhận



"Con đã đi đâu suốt đêm qua?"

Nam Sa không về một đêm thì Hồng Lệ cũng y như rằng thức trắng trọn đêm ấy, có lẽ bà mơ hồ đoán biết nàng đã ở bên ai hồi đêm qua nhưng vẫn là muốn để chính miệng nàng thừa nhận.

Nam Sa, nàng cũng khó lòng để không thừa nhận. Bấy giờ đứng khoanh tay kế bên Hồng Lệ, đầu nàng cúi thấp chờ đợi sự rầy la của má.

"Dạ thưa má, con đi với chị Dạ Lý."

Hồng Lệ trong bụng nổi sóng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên chỉ chăm chú vào chiếc áo còn đang khâu dở trên tay.

"Hai đứa con gái đi đâu được suốt một đêm dài và đã làm những gì?"

Bà và Dạ Lý từ hôm trước đã lật cờ với nhau, ả không ngại thừa nhận về mối tư tâm dành cho Nam Sa mà điều này thực chất vẫn luôn là nỗi lo canh cánh trong bà, nỗi lo lắng về đứa con gái ngây thơ của mình. Giả như Dạ Lý không phải là con của Nguyễn Thị Quý, vậy dù ả có là ai thì cũng đừng hòng xớ rớ đến gần Nam Sa, có điều ả và người đó chẳng phải ai xa lạ, có điều chính bà và người đó cũng có điểm mềm yếu trong chuyện này nên mới đành âm thầm dung dưỡng.

Nhưng sự việc đêm qua đã là quá đáng, chẳng phải bà đã bảo không được động chạm đến Nam Sa rồi hay sao? Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy suốt đêm qua cả hai đã làm gì?

Nghĩ mà kiềm chẳng nổi lửa lòng.

Quả nhiên, Nam Sa càng cúi thấp mặt, nhỏ giọng lí nhí không dám thành thật trả lời.

"Dạ thưa...tụi con...tụi con..."

Hồng Lệ hít vào một hơi thật sâu siết chặt lấy chiếc áo trong lòng bàn tay, ghìm giọng hỏi thẳng.

"Cao Dạ Lý đã làm gì con rồi? Nói má nghe."

Chợt, Nam Sa thoáng vẻ giật mình, vội vàng đính chính.

"Không có, không có, chị Dạ Lý không có làm gì con cả đâu, thật đó má!"

"Đến giờ phút này còn định nói dối à? Từ bao giờ con đã biết dối gạt má vậy Nam Sa?"

Biết má mình đã rất tức giận rồi, Nam Sa vội vàng khoanh tay quỳ xuống, giọng điệu mang theo sự khẩn thiết.

"Má ơi con đâu dám dối gạt má, thật sự chị Dạ Lý không làm gì con hết mà."

"Vậy chứ cái này là cái gì!?"

Hồng Lệ nhịn không nổi nữa bèn kéo Nam Sa đứng dậy đi vô chỗ tấm gương đồng treo cạnh tủ chỉ cho nàng xem vết đỏ hồng nhuận trên hõm cổ.

"Hai đứa không biết điểm dừng, cô hai Dạ Lý không biết điểm dừng, má thật quá thất vọng về con rồi Sa à! Má đã dạy con phải biết giữ thân mình, tại sao con cãi má?"

Hồng Lệ lạnh nhạt bỏ đi ra bên ngoài, thấy vậy Nam Sa hoảng hốt vội đuổi theo níu bà trở lại, mi mắt nàng nhạt nhòa châu lệ, không còn cách nào khác bèn thú nhận.

"Con lạy má, má ơi...má đừng bỏ con đi...Nam Sa biết con mang tội nặng lắm. Nhưng má đừng trách chị Dạ Lý, thật tình chị Dạ Lý không làm gì con hết, là con...là con..."

Hồng Lệ đứng lặng ở giữa nhà nghe bên tai lùng bùng không rõ ràng chi nữa, bà nhíu chặt đôi chân mày, bấy giờ khó hiểu nhìn qua Nam Sa hỏi lại.

"Con nói, cái gì?"

Biết hôm nay khó tránh phơi bày, mà nàng cũng đã quá mệt mỏi để cứ phải che giấu má mình, càng sợ hãi hơn nếu má tìm đến Dạ Lý. Nam Sa, không muốn bất cứ ai gây khó dễ cho ả, Nam Sa không muốn ả gánh chịu tai tiếng miệng đời, vậy chi bằng cứ để nàng gánh vác.

Siết chặt lấy đôi bàn tay của Hồng Lệ, Nam Sa nước mắt tuôn thành hai hàng nghẹn ngào mà dứt khoát thú nhận.

"Là con động chạm vào chị Dạ Lý, là con đêm qua đã không kiềm chế được lòng mình. Nam Sa vẫn là Nam Sa của má thôi, nhưng giờ đây con không thể nào từ bỏ chị Dạ Lý được nữa rồi."

Hiểu chứ, bà Hồng Lệ rành rành đã hiểu nàng đang thừa nhận đêm qua cả hai phát sinh chuyện gì, chỉ là vẫn vô thức bật ra thêm một câu hỏi.

"Vì sao, không thể từ bỏ Dạ Lý được nữa?"

Bà đang hi vọng điều gì? Một câu trả lời khác của Nam Sa ư? Một câu trả lời nào đó có thể tạo nên lối thoát cho chuyện này?

Nhưng đáng tiếc, Nam Sa đã quyết định thành thật.

Mà sự thật thì luôn phũ phàng.

"Vì, con lấy đi trinh tiết của chị Dạ Lý rồi."

...

Tại Cao gia trang, hôm nay là một ngày u ám.

Trong buồng riêng, Cao Phỉ và Nguyễn Thị Quý đang mặt ủ mày chau cẩn trọng đọc đi đọc lại từng dòng trong bức thư mà người cha đốc phủ vừa sai lính trực tiếp mang tới.

Không biết nội dung bức thư là gì, chỉ là nhìn thấy biểu cảm kia cũng đoán được đó chẳng phải sự chi tốt lành.

Khi hai người còn đang đắn đo suy tính thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng vang lên thưa rằng.

"Bẩm ông bà, bên ngoài có thầy thông ngôn của ngài đốc phủ tới đặng báo tin."

Nghe vậy, Cao Phỉ và Nguyễn Thị Quý vô thức nhíu mắt nhìn nhau rồi lại nhìn xuống bức thư cầm trên tay.

"Tôi với mình ra xem thông ngôn Thế nói chuyện gì."

Cao Phỉ chống gậy đứng dậy, vươn tay đỡ lấy Nguyễn Thị Quý có hơi chao đảo đứng lên. Cả hai ra ngoài gian trước thì thấy thầy thông ngôn tên Thế nọ đang ngồi nhấp trà nhưng trông qua dáng bộ thấp thỏm lắm.

Vừa nhìn thấy hai người liền đứng bật dậy nghiêng mình chào.

"Thưa ông hội đồng, thưa cô út, chuyện trong thư ngài đốc phủ đã ghi đó chắc hai vị đọc rồi...?"

Nguyễn Thị Quý phẩy tay ra hiệu cho thầy thông ngôn ngồi xuống rồi hai vợ chồng cũng ngồi vào phía đối diện, bà hỏi.

"Thầy Thế tới đúng lúc lắm, tôi đọc thư mà trong dạ hồ nghi. Không biết ông tổng biện lý có suy xét chi về chuyện này?"

Nghe hỏi, thầy thông ngôn buộc miệng thở dài ra chiều ngao ngán lắm.

"Ngài đốc phủ cũng có thăm dò một chút về ý tứ của tổng biện lý nhưng coi bộ sự vụ này khó khăn lung lắm cô út à! Họ là người Pháp, họ không hoàn toàn tin tưởng dân An Nam mình."

Cao Phỉ khẽ siết lấy đầu chiếc gậy trong tay, nói.

"Nhưng cha vợ tôi cả một đời phò trợ cho quan Pháp, có lý đâu vô duyên vô cớ lại...e rằng có kẻ rắp tâm ám hại, thầy Thế chuyển lời lại với cha vợ tôi rằng ít bữa nữa vợ chồng tôi sang, cả nhà cùng tra xét chuyện này cho ra lẽ!"

Thầy thông ngôn gật đầu, ánh mắt cũng đồng một kiểu bất mãn y như Cao Phỉ.

"Dạ ông hội đồng nói chí phải, ít bữa nữa có cô út và ông sang chắc ngài đốc phủ vui lắm. À, tôi có qua nhà nói với ông hương quản, ổng cũng bảo sẽ sang thăm đó."

Nghe đến hai chữ hương quản, Nguyễn Thị Quý đột nhiên sắc mặt chuyển biến, không còn âu lo nữa mà thay vào đó là tức giận ra mặt, nhổ bã trầu vào ống rồi mỉa mai.

"Chị tôi vắng số đã qua đời thì kể như là hết, không có gia đình chi với cái loại người đó, thầy Thế có thay tôi từ chối người đàn ông đó không?"

"Thưa cô út, tôi có lựa lời nói khéo nhưng ông hương quản nhất mực bảo còn nặng nghĩa cha con với ngài đốc phủ lắm, vẫn gọi ngài là cha vợ như xưa. Ài, còn bảo sự này nếu không để ông cùng giải quyết thì hồn cô hai ở chín suối cũng không yên lòng đâu, nên tôi..."

Nguyễn Thị Quý cười khẩy.

"Nên thầy không từ chối được chứ gì?"

"Dạ thưa...xin cô út hiểu cho nỗi khó xử của tôi..."

Chợt, Cao Phỉ chen ngang nhỏ giọng xoa dịu vợ.

"Nếu mình không vừa bụng thì không cần nói chuyện làm chi, nhưng đâu thể cản người ta làm tròn bổn phận, chi bằng tạm gác chuyện riêng mà lo cho việc chung cả nhà nha mình."

Nguyễn Thị Quý cũng không phải kiểu đàn bà chẳng biết phân nặng nhẹ nên bèn gật đầu, gương mặt cũng hòa hoãn đi ít nhiều.

Bỗng, Dạ Lý từ nhà sau vén rèm đi lên, thấy cha má ngồi cùng thầy thông ngôn Thế vốn chẳng xa lạ thì cũng không mấy bận tâm, một mạch đi ra phía cửa, trước lúc ngang qua cả ba mới thưa rằng.

"Con đi chơi chút nha cha má."

Thầy thông ngôn thấy ả thì vội đứng bật dậy theo phép lịch sự cúi đầu chào.

"Chào cô hai Dạ Lý, trưa nắng quá sao cô hai không kêu tụi nhỏ cầm dù theo hầu?"

"Ồ, thầy Thế đó à? Ông ngoại tôi vẫn khỏe chứ?"

Lúc thầy thông ngôn đang định nói ra lời thật thì đã bị Nguyễn Thị Quý âm thầm trừng mắt ý bảo chớ có để Dạ Lý biết được nên hắn đành gượng cười trớ lại.

"À dạ ngài đốc phủ vẫn khỏe, vẫn an khang cô ạ..."

"Ừm vậy thì mừng rồi, thầy nói với mấy bà ngoại nhỏ của tôi là chăm sóc ông ngoại cho tốt, mấy hôm trời mát tôi qua thăm ông, có nhiều chuyện hay ho để kể ông ngoại nghe lắm!"

Nói đoạn, ả khúc khích cười tinh nghịch rồi vẫy vẫy tay chạy đi mất dạng, không kịp nhận ra ánh nhìn sắc lẹm của cha mình.

...

Dạ Lý đến tìm Nam Sa, kể từ sau đêm qua thì cả ngày hôm nay nàng đã trốn đâu mất dạng.

Nàng không đến Cao gia trang hầu hạ ả, nàng cũng không để lại một lời nhắn nhủ nào, có khi nàng đang cố ý tránh mặt ả chăng?

Dạ Lý nghĩ vậy mà không khỏi buồn rười rượi, giọt nắng rơi trên vạt áo cũng trở nên ảm đạm vô cùng.

Không phải ả cho rằng tiết hạnh chẳng quan trọng nên mới cùng Nam Sa làm ra loại chuyện đó, mà chính vì nó rất quan trọng nên ả mới muốn trao về Nam Sa. Trao về nàng mà không đòi hỏi được hồi đáp, Dạ Lý bây giờ đã không còn là người con gái trong trắng nữa rồi, ả đã là đàn bà, người đàn bà của Nam Sa.

Nhưng, Nam Sa thì sao? Nam Sa có nhận ả không?

Nỗi bất an cứ giày vò ả qua từng giây từng phút, nhịp bước cứ thế càng lúc lại càng nhanh hơn mong đến được nhà Nam Sa để sớm gặp gỡ nàng giải bày tâm trạng lúc này, và cũng để trấn an Nam Sa, ả biết, bây giờ chắc nàng đang dằn vặt lắm, Nam Sa của ả vẫn luôn nghĩ nhiều như vậy kia mà.

Nam Sa của ả không dám can đảm đối mặt với ân tình.

Cho đến khi tới trước sân nhà Nam Sa thì Dạ Lý mới sững sờ, trái tim ả se thắt lại khi trông thấy nàng đang ngồi bệt dưới nền đất trong căn nhà vắng lặng.

Nàng, như một kẻ đã lạc phách thất hồn...