Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 24



Giữa trưa, trời bắt đầu hửng nắng.

Hạ Sơn thôn rốt cuộc cũng ánh lên vài nét sinh khí, tạm xua đi phần nào vẻ âm u cõi hoàng tuyền.

Trên đường, đoàn người một thân đồng nhất tang phục di chuyển, đâu đó vọng lên vài tiếng khóc thê lương, quạ từng đàn ồ ạt kêu vang bên rìa rừng.

Thường Ân ngồi cạnh cửa sổ, hướng mắt nhìn đoàn người đi xa, có chút phiền muộn mà thở dài.

Trước đây với hắn, chẳng qua những người này chỉ được khắc họa ra qua những nét chữ, vốn dĩ một chút cũng chưa từng tồn tại, bất kể là một hay nhiều người mất đi cơ hồ đều không ảnh hưởng.

Bây giờ thì hay rồi, trước mắt hắn đều là thực thể, thực đến không thể nào thực hơn, nhiều người chết như vậy, nói không quan tâm chỉ sợ đến con nít còn không tin tưởng được.

Hắn khẽ ngước đầu, tránh để nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, tận mắt chứng kiến người mình yêu thương nhất từng người từng người ngã xuống, cảm giác ấy rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Trong lòng khẽ nhói lên một cái, Thường Ân không tự chủ cau mày, khắp người hắn tựa hồ vô lực, cảm xúc sợ hãi không biết từ đâu mạnh mẽ xâm lấn, ăn mòn các tế bào trong cơ thể, nhận ra điều gì không đúng, hắn đưa tay đặt lên bức tường bên cạnh.

Tựa như kẻ cắp vừa bị lật mặt, tường gỗ rít lên một tiếng, bốn bức tường nhanh chóng chuyển động đổi chỗ.

Thường Ân đứng giữa tâm vòng tròn di động, hai chân bay lên khỏi mặt đất lơ lửng giữa không trung.

Hắn vô lực giãy dụa, cổ họng lại như bị tơ tằm xiết chặt muốn đem đầu hắn cắt lìa khỏi cơ thể.

Thường Ân trợn mắt, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ, mạnh mẽ ghì chặt vào nhau cố gắng tháo gỡ sợi dây vô hình.

Cảm giác tê dại truyền dần lên đến đại não, cổ họng bị vật thể bóp chặt đến mức muốn vỡ nát, nam tử bạch y đứng giữa tâm trận thống khổ vô pháp chống lại sức lực của chính mình.

Thường Ân nhất thời hoảng loạn, cố gắng đẩy đôi tay chính mình ra, đợi khi đã cảm nhận được dưới chân là mặt phẳng hắn mới yên tâm hít lấy ngụm không khí sau đó nhanh chóng ngưng thần điều khí.

Ánh sáng kim loại dưới nhật quang bỗng lóe lên, Bạch Như lẳng lặng yên vị trên bàn rung lắc mạnh mẽ, chợt nghe mệnh lệnh vội vã thoát vỏ lao ra ngoài, hướng góc tường đang di chuyển chém xuống một nhát.

Cơ hồ bật đúng công tắc trận, tường gỗ cứ thế an nhiên dừng lại, điềm nhiên bất động tựa hồ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thường Ân chật vật ngã xuống sàn nhà, khụ khụ ho vài cái, tay lại nhanh chóng kiểm tra ở cổ kì lạ cảm giác đau đớn dường như không còn nữa, hắn đưa mắt hướng góc tường lúc nãy cẩn thận tra cứu một phen.

Tường gỗ nâu nhạt còn hằng lại vết sẹo dài do Như Sương để lại, bên dưới chân tường, hơn mười con bọ cháy đen nhìn không ra hình dạng.

Nếu không phải vẫn còn vài dấu tích để lại chỉ sợ chính hắn cũng nghĩ vừa rồi là ảo giác.

- Sư tôn, người không sao chứ?

Ngự Thiên Phong đẩy cửa, vội vã tiến vào vừa hay bắt gặp Thường Ân đang phủi phủi y phục.

Hắn tra kiếm vào vỏ, ghét bỏ nhìn lớp tro bụi đang tan theo gió, nói.

- Ta không sao, ngươi sao lại ở chỗ này?

- Đệ tử vừa về tới, nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng đến! Sư tôn xảy ra chuyện gì à?

- Không có, người vừa từ bên ngoài vào, vậy.

vậy có thấy đoàn người mặc tang phục nào không?

- Tang phục, không có á, bên ngoài chỉ có vài người qua lại.

Thường Ân nhíu mày, có chút trầm ngâm, lẩm bẩm " không có "

- Sư tôn, người vẫn ổn?

Thiên Phong vẻ mặt đầy lo lắng khẽ lắc nhẹ người sư tôn, sau đó tự nhiên đoạt kiếm, dìu hắn ngồi lại vào bàn, tỉ mỉ lau đi vài giọt mồ hôi trên trán hắn.

Theo phản xạ đón lấy ly trà đang ở trước mặt, Thường Ân có chút khó chịu xoa xoa mi tâm, mặt không biến sắc thay đổi đề tài.

- Điều tra tới đâu rồi?

- Mười hai gia môn hơn bốn mươi mạng người, bất kể lớn bé đều mất hết, những người xung quanh đều dọn ra xa khu vực đó, đệ tử đã hỏi qua, có điều bọn họ một chút cũng không chịu mở miệng.

- Chẳng qua chỉ là dịch bệnh, có gì phải giấu diếm?

- Cái này.

?

- Sư thúc có điều không biết.

Từ Kiệt từ bên ngoài đi đến, hớn hở xoay xoay túi hương trên tay, tươi cười đến sáng lạng.

- .

bọn họ không phải sợ dịch bệnh mà là sợ quỷ.

- Quỷ!

Thường Ân giật mình có chút kinh ngạc, mặt nạ không chịu nghe lời cố ý rơi ra vừa hay lại được Thiên Phong chặn lại, vẻn vẹn chưa kịp để lộ khuôn mặt nam nhân.

Y hài lòng chỉnh chỉnh lại dây buộc mặc kệ tên nào đó vẫn bày ra vẻ mặt thất vọng, chán chườm.

Từ Kiệt ủ rũ trả lời.

- Đúng á! Ta có hỏi qua một vị tiểu nương tử gần đó, nàng nói những ngôi nhà lân cận không phải vì dịch bệnh bùng phát mà cách li, nói cho cùng cũng chẳng ai muốn rời xa nơi đã từng gắn bó, chẳng qua ở đó rất đáng sợ.

Cứ mỗi đêm, từ trong những căn nhà đó lại phát ra tiếng lộc cộc, tiếng gõ cửa, thậm chí là tiếng hét thất thanh, ai oán đến não nề, vì chịu không được bọn họ mới thảo luận qua với trưởng thôn, sau đó là rời khỏi để đến chỗ này, mà trùng hợp vị trưởng thôn đó chính là ông lão chúng ta đã gặp khi mới đến.

Thường Ân không trả lời, im lặng đưa tay sờ lấy cổ cảm thụ đau đớn vẫn còn âm ỉ khắc sâu trong xương tủy, đáy mắt hắn bỗng nổi lên chút lo sợ.

Hắn thật sự có dự cảm không lành, từ lúc đến đây đã như thế.

Tử khí đậm, oán khí nồng, chưa kể thứ mà hắn đã gặp phải khi nãy, đây cmn thật sự là dịch bệnh tầm thường theo nguyên tác miêu tả? Hắn cắn cắn môi trong, âm thầm sắp xếp chuỗi sự việc, bên ngoài vừa hay lại có người tiến đến.

- Sư thúc, bên chân núi lại phát hiện thêm thi thể, sư tôn ta đã đến kiểm tra, nhắc ta đến thông báo với người.

Thường Ân nâng mắt nhìn người trước cửa, vô âu vô lo cầm lấy Bạch Như, nhẹ nhàng hướng Như Ngọc lạnh lùng thốt.

- Dẫn đường.

Hạ Sơn thôn vốn dĩ nằm dưới chân núi, bốn phía được cây cối vây quanh, tựa như hòn đảo nhỏ giữa chốn non cao ngút ngàn.

Thường Ân theo chân Như Ngọc đi đến, tỉ mỉ đưa mắt quan sát xung quanh một vòng.

Mộc lâm dày đặc, chen chúc vào nhau tạo thành những tán cây lớn, phía sau mơ hồ thấy được vài bóng đen di chuyển, chớp mắt liền ẩn vào vẻ âm u của tạo hóa.

Thường Ân khẽ rùng mình, khắp người như có dòng điện qua, tê liệt đến từng thớ thịt.

Hắn bên ngoài một vẻ an an tĩnh tĩnh, thế nhưng thần hồn sớm đã sắp thăng thiên.

Cmn hắn đây là xuyên qua một cuốn ngôn tình tu tiên, là ngôn tình tu tiên đó thế quái nào lại giống như bộ kinh dị lãng mạn như vậy.

Mặc dù biết trước chắc chắn sẽ gặp phải cảnh đâm chém đẫm máu cơ mà bắt hắn nhanh như vậy chấp nhận thật sự có chút ép người quá đáng đó, hơn nữa chẳng qua chỉ là một cái dịch bệnh, bệnh nhân không phải đều lên cơ đau thắt chết à chắc sẽ không tới nỗi bị phanh thây chứ?

Vẫn còn đang tự an ủi tâm hồn suy kiệt, Thường Ân bỗng triệt để hóa đá, dưới chân như bị rễ cây kéo chặt không thể di chuyển.

Hắn nhắm mắt, hít lấy một hơi thật sâu tránh để bản thân vì sợ hãi mà ngất xỉu như vậy thật sự rất mất mặt đi.

Cảm thấy nhịp tim đã có chút ổn định, Thường Ân mới từ từ mở mắt, cẩn thận mà quan sát thi thể trước mắt.

Mưa liên tục nhiều ngày không dứt tạo thành từng vũng nước nhỏ, lớp đất xung quanh nhão ra bám lấy thân thể lạnh cóng của tử nhân, từ xa nhìn lại không khác nào một bức nhân tượng bằng gỗ.

Tử thi trương lên mang theo mùi hôi thối đặc trưng của xác chết, khắp thân thể chi chít đầy vết lỡ, máu ngưng tụ bám đen quanh miệng vết thương tím tái ẩn ẩn lộ ra bạch cốt bên trong, đâu đó còn thấy vài sợi chỉ bạc nhoi nhúc trong lớp thịt đã nhão ra như bột.

- Là ai phát hiện ra?

Mạc Diệp nhìn thi thể được nâng lên từ vũng nước, tứ chi như sắp đứt rời chỉ còn lớp da bám víu vào nhau không nguyên vẹn, có chút khó chịu quay đầu.

- Là lão, trưa nay lên rừng nhặt củi vừa hay lại nhìn thấy.

Vị nhân gia chống gậy trúc bước ra, chân có hơi run run, trầm giọng nói.

Mạc Diệp nâng mắt nhìn ông lão trước mặt, cười cười.

- Hửm, ông đây chắc là trưởng thôn, tên, tên Bôn Tu nhỉ?.

Đã lớn tuổi như vậy vẫn còn đi nhặt củi xem ra sức khỏe quả thật vẫn rất tốt.

- Haha, lão đây tuy già nhưng vẫn chưa muốn chết, không tranh thủ vẫn động không biết khi nào sẽ sang tây thiên đây.

Cảm thấy không có gì khả nghi từ một ông lão già yếu, Mạc Diệp đánh mắt đi nơi khác, hạ lệnh.

- Được rồi, ở đây không còn việc của các người nữa, mau về đi, ta đã ra lệnh cho đệ tử tạm thời rải một ít bột thuốc xung quanh tránh để dịch bệnh lan truyền nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài, các ngươi cứ tạm thời chỉ được ở yên trong nhà, không nên chạy loạn tránh gây thêm phiền phức cho ta, rõ chưa.

- Chúng tôi đã rõ, cảm ơn các vị tiên nhân.

Khắp dân làng đồng thanh trả lời, sau đó lại nhanh chóng quay chân bước đi thật nhanh, dường như chỉ sợ ở nơi này một giây nữa bản thân liền giống như cái xác chết đó đến chết cũng không được toàn thây.

Lúc này mặt trời cũng dần ngả về chân núi, khu rừng lại càng toát ra vẻ âm u rợn người.

Thường Ân đứng ở một góc, lặng người nhìn tất cả bận rộn làm việc, ánh mắt hắn trong phút chốc dừng lại trên người thiếu nữ e lệ, nhút nhát đứng phía sau đám đệ tử ồn ào.

Đại não lách lách hai tiếng, Thường Ân có chút ngẩn người, đợi khi hắn khôi phục thần trí thì thiếu nữ đã cùng Vương Như Ngọc tiếp lấy gói thuốc chỗ Từ Kiệt đem tán ra xung quanh.

Cmn đây không phải là cựu nữ chính Tuệ Bích Dung đó sao.

Mày lá liễu, mặt trái xoan, tính tình có chút nhút nhát, trầm lặng so với Vương Như Ngọc hoạt bát năng động chính là hoàn toàn trái ngược nhau.

Rõ ràng là một cô bé tốt thế mà nhân duyên trong tích tắc liền bị một người nghịch thiên chiếm gọn, đem danh hiệu đệ nhất thánh nữ kéo từ trên đầu kéo xuống, đem một hiền nhân thiếu nữ trở thành đại ma đầu toan toan tính tính, quả thật làm người khác có chút đau lòng.

Dường như cảm thấy có người đang nhìn, Tuệ Bích Dung xoay người lại hướng Thường Ân mỉm cười, hắn cũng gật đầu đáp trả sau đó khẽ thở dài dời mắt đi hướng khác, trong lòng suy tính có nên giúp cô nương hiền thục này thoát khỏi bể khổ tình ái hay không.

- Sư tôn nhìn người khác đến thất thần vậy sao?

Khuôn mặt đẹp không tùy vết của Thiên Phong phóng to trong tầm mắt, Thường Ân giật mình có chút không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy chột dạ, khoé miệng cứng ngắc không nói nên lời.

Nhìn bóng mình in đậm trong con ngươi người đối diện sống lưng hắn chạy lên cảm giác lạnh buốt, bỗng hắn đưa tay đặt lên mi mắt Thiên Phong.

- Lông mi ngươi rơi ra một sợi này!